Tôi và Đàm Cảnh Thạc gặp nhau lần đầu tiên cũng tại bệnh viện.
Năm đó ba tôi trúng độc rượu mãn tính, toàn thân tê liệt, tôi vội vàng trở về từ thị trấn nhỏ sơn thủy nghi nhân của đất nước, cùng ông đi khám bệnh.
Sơn thủy nghi nhân: cảnh quan dễ chịuĐàm Cảnh Thạc chính là bác sỹ chính của ba tôi.
Tôi đối với hắn vừa gặp đã yêu.
Chủ yếu là hắn quá đẹp, cộng thêm thời tiết ngày đó rất tốt, ánh nắng xuyên thấu qua lá cây chiếu vào, vừa vặn chiếu vào góc cạnh rõ ràng trên mặt hắn, lông mi rất dài, tạo thành một mảnh bóng râm, giống như hồ điệp muốn vỗ cánh bay đi, quả thực đẹp trai không gì sánh được, tôi thực sự chịu không được.
Hắn hỏi xong tình huống của ba tôi, liền kéo theo một đám bác sỹ đi ra.
Tôi vui vẻ theo sau, dùng lão Nhạc làm ngòi nổ, "Bác sỹ Đàm, tôi là người nhà của Nhạc Kiến Minh, có việc muốn hỏi anh."
Đàm Cảnh Thạc dừng lại, theo tôi đến một bên.
Tôi nhìn bốn phía, xác nhận không có người, mới nhón chân lên, tiến đến bên tai hắn, nói nhỏ: "Anh thử chạm vào quần áo của tôi, xem chúng có phải được làm từ chất liệu bạn gái của anh không?"
Ngay lúc đó, Đàm Cảnh Thạc sững sờ.
Tôi nhìn con ngươi hắn chậm chạp phóng lớn, như thể không thể tưởng tượng nổi hỏi: "Cô lặp lại lần nữa?"
Tôi lặp lại một lần không sót một chữ.
Đàm Cảnh Thạc lạnh lùng nói: "Không phải."
Chảnh thế.
Aaaa, yêu rồi!
Tôi từ nhỏ đã phản nghịch, khi còn bé lão Nhạc gọi tôi hướng đông, tôi lại đi hướng tây; mẹ gọi tôi mua giấm, tôi phải mua vải; ông bảo tôi đi mua thuốc lá, tôi phải mua kem ly.
Vì thế không thiếu gái trai già trẻ muốn cùng nhau đánh tôi.
Nhưng cái này không mảy may rút ngắn thời kỳ phản nghịch của tôi, ngược lại kéo dài vô hạn, cho đến hôm nay.
Đàm Cảnh Thạc đã nói tôi không phải làm từ chất liệu bạn gái hắn, vậy tôi nhất định phải làm bạn gái hắn một lần.
Thế là hôm sau tôi liền bắt đầu theo đuổi Đàm Cảnh Thạc.
Nói thật, tôi cũng rất xinh đẹp, mà tôi lại biết mình rất đẹp. Cho nên ở phương diện đang theo đuổi người khác, tôi luôn dựa vào khuôn mặt cùng dáng người.
Nhưng mạch não của Đàm Cảnh Thạc rất kỳ lạ.
Hắn thế mà lúc tôi vào tháng ba trời đông giá rét liên tục mấy ngày mặc một chiếc váy dây chạy đến bệnh viện, vẫn thờ ơ như cũ.
Về sau tôi không phụ sự mong đợi của mọi người mà bị cảm.
Lão Nhạc bị một cái nhảy mũi của tôi dọa đến mức bật dậy khỏi giường, trở tay lấy một cái khẩu trang nhét vào trước ngực tôi: "Đừng lây cho ba, bệnh của ba vừa tốt một chút, không muốn lại bệnh."
Tôi:.......
Tôi quay đầu nhìn về mẹ đang ngồi xem phim: "Mẹ xác định đó là ba ruột của con sao?"
"Không chắc chắn lắm." Mẹ tôi nhìn lão Nhạc, lại quay đầu nhìn vào soái ca trong điện thoại. "Nhưng tiếp tục chịu đựng đi, đều đã gọi nhiều năm như vậy. Dù sao mẹ cũng là mẹ ruột của con."
"Nhạc thúc thúc." Tôi lập tức đổi giọng, "Chú sau khi xuất viện nhớ đem tiền thuốc men trả lại cho con, con cần giữ lại số tiền kia để đi tìm cha ruột."
Cửa bỗng nhiên vang lên.
Đàm Cảnh Thạc đẩy cửa tiến vào.
Vẫn đẹp trai như vậy, tôi kích động, lại hắt xì một cái.
Hắn vân đạm phong khinh liếc về tôi một cái, sau đó hỏi thăm thân thể lão Nhạc.
Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt.Vẫn là không nhìn tôi.
Tôi có chút buồn bực ngán ngẩm, xoay người cùng mẹ ngồi ngắm soái ca.
Giọng nói của Đàm Cảnh Thạc dặn dò lão Nhạc những điều cần chú ý dần biến mất, tôi ngẩng đầu, nhìn thấy hắn chuẩn bị đi.
Sau đó, trước khi hắn quay người rời đi một giây, đã đem một hộp thuốc cảm đặt vào lòng bàn tay của tôi.
Hắn một chút đều không nhìn tôi.
Nhưng trong nháy mắt đó, tôi bỗng nhiên hiểu, trong khóe mắt hắn đều là hình ảnh của tôi.
Không phải, tôi thực sự nghĩ mãi mà không rõ, một bác sỹ khoa Nội thần kinh, vì sao trong túi lại có thuốc cảm.