Chương 3: Thanh Mai Trúc Mã

Mười phút sau, Quý Hiểu Trạch thở hổn hển tìm thấy Bạch Niệm bên hồ.

"Cậu chạy nhanh thật đấy, chớp mắt đã không thấy!"

Bạch Niệm ngồi trên ghế một cách quy củ,hai tay đặt trên cặp sách của mình, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Quý Hiểu Trạch, sau đó thấp giọng nói: "Xin lỗi vì đã để cậu ở đó một mình..."

"Cậu còn biết nói xin lỗi?" Quý Hiểu Trạch ngồi xuống bên cạnh hắn, lại kiêu ngạo nói: "Thành thật khai mau, cậu nhìn thấy Yến Thế Lụật tại sao lại bỏ chạy? Cậu cùng anh ta có quan hệ gì?"

Bạch Niệm: "Chỉ là... không có quan hệ gì cả."

Quý Hiểu Trạch: "Không quan hệ gì sao cậu lại quyết liệt tránh mặt anh ta như vậy?"

"..."

" Bạch Niệm mím môi, cố gắng thương lượng: "Nhất định phải nói sao?"

Quý Hiểu Trạch nheo mắt lại : “Cậu nói xem?"

“Tớ không cố ý chạy trốn.” Không thể trốn thoát, Bạch Niệm đành phải thành thật giải thích: “Nguyên nhân chủ yếu là vì có quá nhiều người. rất nhiều người vào thời điểm đó, tớ chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã chạy rồi."

Quý Hiểu Trạch: "..."

Mặc dù hai người đã làm bạn bè với nhau một năm, anh vẫn sẽ cảm thấy ngạc nhiên trước nỗi sợ hãi xã hội của Bạch Niệm.

"Nhưng vấn đề không phải ở chỗ đó," Quý Hiểu Trạch lắc đầu, "Cậu sớm đã quen biết Yến Thế Luật?"

Sau một lúc im lặng, Bạch Niệm gật đầu: "Đúng vậy, bọn tớ khi còn nhỏ đã biết nhau."

Quý Hiểu Trạch nhướng mày: "Thanh mai trúc mã?"

"Không," Bạch Niệm lắc đầu và nhanh chóng giải thích: "Chỉ là biết nhau khi còn bé mà thôi."

Cũng không biết tại sao, nhưng Bạch Niệm sinh ra đã mang theo ký ức kiếp trước.

Kiếp trước, anh là một đứa trẻ mồ côi vất vả lắm mới vào được đại học không bao giờ ngờ rằng mình lại gặp tai nạn xe hơi trên đường đến trường đại học.

Khi mở mắt lần nữa, anh trở thành một em bé trong vòng tay của vợ chồng một giáo sư.

Và cũng gặp Yến Thế Luật vào thời điểm đó. Họ sống trong cùng một tiểu khu và cùng nhau học mẫu giáo, tiểu học và trung học cơ sở...

Nhưng sau đó. Vì mẹ mất vì bạo bệnh, bố thì chuyển vào nam làm việc cho một công ty và rời khỏi thành phố A. anh du học và họ dần mất liên lạc.

Bạch Niệm bỏ qua việc trùng sinh và kể ngắn gọn về mối quan hệ trong quá khứ của anh với Yến Thế Luật.

Quý Hiểu Trạch sửng sốt, có chút tiếc nuối: "Chỉ vậy thôi à?"

Bạch Niệm gật đầu.

Quý Hiểu Trạch suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng: "Vậy tại sao nhìn thấy anh ấy , cậu lại bỏ chạy?"

Bạch Niệm: "Có rất nhiều người tới sợ."

"Không," Quý Hiểu Trạch nhìn chằm chằm vào cậu với vẻ mặt nghiêm túc, vẻ mặt nghiêm túc như cảnh sát đang thẩm vấn tù nhân, “Cậu không phải loại người sợ hãi sẽ bỏ chạy. Dù có căng thẳng đến đâu, cậu cũng sẽ buộc mình phải ở yên tại chỗ và tiếp tục hoàn thành việc cậu đang làm trước đó."

"..."

Dừng một chút, Bạch Niệm nói: "Bởi vì ta không muốn thêm WeChat."

Quý Hiểu Trạch "Tại sao?"

Bạch Niệm: "Bởi vì tớ mắc chứng sợ trai đẹp."

" ..."

Điều này cũng đúng là chỉ có đứa trẻ ba tuổi mới tin Bạch Niệm trông có vẻ tốt tính, nhưng khi bướng bỉnh, cậu ấy cũngsẽ cực kì bướng bỉnh.

Dù sao thì đó cũng không phải chuyện quan trọng, anh ta chỉ là một anh chàng đẹp trai, ngừng buôn chuyện và Quý Hiểu Trạch kéo Bạch Niệm tham gia câu lạc bộ khác.

Sau Lưng Quý Hiểu Trạch, vẻ mặt của Bạch Niệm dần dần tối lại, dường như không mấy hứng thú.

Sau khi tham quan tất cả các câu lạc bộ, Bạch Niệm nhận được yêu cầu kết bạn WeChat.

-Y [Tôi là Yến Thế Luật, có chuyện tìm cậu.]

Do dự một lúc, Bạch Niệm nhấn nút đồng ý.

Ngay sau khi chấp nhận kết bạn, bên kia gửi địa chỉ.

- Không có vô ích:[ ... ?]

-Y: [Mẹ bảo cậu sang nhà tôi ăn tối vào cuối tuần. Đây là địa chỉ.]

- Không Có Vô Ích:[ Ồ.]

Sau một lúc, Bạch Niệm lại nói Thêm:[ Tôi nhớ nhà cậu ở đâu.]

...

Bên kia, một nam sinh cao lớn đi bên cạnh Yến Thế Luật, giọng nói lảm nhảm: "Nghe nói cậu bị sinh viên năm nhất từ

chối?"

Yến Thế Luật: "Quản tốt bản thân."

"Người đầu tiên từ chối giáo thảo của trường, tốc độ lan truyền rất nhanh mọi người trên diễn đàn đều đang thảo luật đó nha ."

Yến Thế Luật khinh thường nói: "nhàm chán."

"Cậu không thể trách mọi người nhàm chán, chỉ là cậu thường thu hút quá nhiều thù hận mà thôi," Trương Lễ Dương cười trên nỗi đau của người khác , "Cậu đã từ chối rất nhiều người, và bây giờ cuối cùng mọi người cũng thấy cậu bị như vậy, sao họ không phấn khích cho được?"

Trương Lễ Dương lướt từng bài đăng một, ngạc nhiên trước những gì anh ấy đã thấy:

"Giáo thảo vạn tuế ra hoa nhưng đá vào tấm sắt."

"Kỷ lục gϊếŧ trăm người của giáo thảo có thêm một dấu trừ ."

"Cậu ta cũng có ngày này a."

"Là giáo thảo cũng có lúc bị người ta cự tuyệt."

"Này, đừng trừng mắt với tớ, đây là người khác nói!"

"Buzz" Một tiếng vang lên, điện thoại của Yến THế Luật rung lên, Bạch Niệm trả lời anh.

Nhìn thấy cái tên này, Yến Thế Luật chợt nhớ lại chuyện đã xảy ra nhiều năm trước khi Bạch Niệm còn nhỏ

Khi đó Bai Nian còn nhỏ, mềm mại và xinh đẹp như một bé gái. cậu thường xách chiếc túi chim cánh cụt nhỏ đi lạch bạch trong tiểu khu

"Bạch Niệm?" Một người lớn cố ý trêu chọc cậu: "Sao bố mẹ lại đặt cho cháu cái tên này? Vậy thì việc học của cháu cũng vô ích rồi?"

* Này là một dạng chơi chữ nian shu(念书)có nghĩa là tất cả mọi thứ có thể học còn bai (白)+ cái gì đó nghĩa là phủ định, phủ định một cái thành quả gì đó cho nên 白念 là phủ định cái thành quả học và nam chính tên 白念 á. À tại vì vậy nên đoạn sau có câu 没有白念 là kiểu phủ định của phủ định á mình đọc hiểu nhưng mà hông biết dùng từ gì nên dùng tạm từ vô ích nha có gì mọi người góp í ạ.

Bạch Niệm ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nghiêm túc giải thích: "Không có Vô ích, cháu rất thông minh."

Người lớn không buông tha cậu, cố ý nói: "Hiện tại cháu thông minh, nhưng sau này cũng sẽ vô ích."

"Không có vô ích."

"Vô ích."

"Không có vô ích."

Cuối cùng, cậu đã khóc, với vẻ mặt ủ rũ, ôm chiếc túi chim cánh cụt chạy đến chỗ bố mẹ và ấm ức giải thích: “Mẹ ơi, con không có vô ích! "

Mẹ ôm cậu vào lòng.

Không ngờ, sau nhiều năm như vậy, Bạch Niệm vẫn nhớ lại sự việc đó, và thậm chí còn sử dụng "No Bai Nian" làm nick name của mình.

Thật trẻ con.

Yến Thế Luật đã gửi ảnh chụp màn hình câu trả lời của Bạch Niệm cho mẹ anh ấy khung chat một loạt tin nhắn của Lý Trác nữ sĩ.

[ Niệm Niệm có hòa hợp với bạn cùng phòng không?]

[ Niệm Niệm có tăng cân không?]

[ Lâu rồi chúng ta không gặp nhau, cuối tuần mời Niệm Niệm đến nhà ăn cơm nhé?]

Yến Thế Luật bỏ qua tất cả các tin nhắn trước đó và chỉ trả lời câu cuối cùng bằng ảnh chụp màn hình.

L: [OK].

Ms. Lý Trác:[ Con trai, con đúng là tuyệt nhất!]

Ms.Lý Trác:[ Thứ bảy nhớ cùng Niệm Niệm về nha~]

L: [Không đảm bảo.]

Ms Lý Trác :[ nhớ tới nha, sau khi dì Tạ Ương rời đi, Niệm Niệm ở một mình rất cô đơn ].

Ms.Lý Trác:[ Còn nữa, sau này ở trường chăm sóc Nệm niệm nhiều hơn, Niệm Niệm ngoan như vậy không chừng sẽ bị người khác bắt nạt ]

Bị bắt nạt ?

Yến Thế Luật nhớ lại cảnh Bạch Niệm chạy lúc chiều không kiềm được xuy nhẹ một tiếng. Bạc Niệm nhìn có chút ngoan ngoãn nhưng cũng không phải thỏ nhỏ mặc người bắt nạt .

Nhưng một khi hắn từ chối, Lý Trác nữ sĩ sẽ lãi nhãi nói rất nhiều. Yến Thế Luật không muốn vì chuyện này lãng phí thời gian liền trả lời : [Được]

Sau khi tin nhắn được gửi đi, anh ấn điện thoại tắt màn hình.

"Cậu đang trò chuyện với ai vậy?" Trương Lễ Dương nghiêng người và hỏi, "Còn cười rất tươi?"

"Mẹ tôi," Yến Thế Luật đặt điện thoại vào trong túi, vẻ mặt vô cảm, "Cậu có muốn nói chuyện với bà ấy không?"

Trương Lệ Dương: "..."

Bên kia, sau khi Bạch Niệm gửi tin nhắn, đợi rất lâu cũng không nhận được hồi âm.

Khiến cậu có chút lúng túng chẳng lẽ Yến Thế Luật tức giận?

Mặc dù có quan hệ bình thường với Yến Thế Luật nhưng cậurất thích dì Lý Trác. Khi còn nhỏ, cậu thường cùng mẹ đến nhà dì chơi. Người dì trong trí nhớ của cậu là người hiểu biết, hóm hỉnh và hài hước, bà là hai kiểu người hoàn toàn khác biệt với Yến Thế Luật lạnh lùng và kiêu ngạo.

Đáng tiếc sau đó cậu chuyển đi nơi khác không còn liên lạc, không ngờ dì Lý Trác vẫn còn nhớ đến cậu.

Bạch Niệm có chút vui mừng, nhưng nghĩ tới việc thông qua Yến Thế Luật liên lạc với dì ấy cậu lại cảm thấy có chút lúng túng.

Do dự một lúc, cậu cất điện thoại và cùng Quý Hiểu Trạch trở về ký túc xá.

Quên đi, giận thì cứ giận đi.