Chương 4: Tôi Tên Hà Tiêu, Còn Cậu ?

Bạch Niệm và Quý Hiểu Trạch ở dưới lầu tách ra về phòng, hẹn nhau về ký túc xá thu dọn cặp sách rồi đi đến căng tin ăn cơm.

Lúc này trời đã chạng vạng, ánh hoàng hôn từ từ chiếu vào cửa ký túc xá 402 qua cửa sổ cuối hành lang.

Bạch Niệm đẩy cửa ký túc xá ra, ánh hoàng hôn màu cam từng tấc một tràn vào phòng, rơi xuống cơ bụng rắn chắc của thiếu niên.

Gần cửa có một người nam sinh đang thay quần áo.

Cậu ta vừa cởϊ áσ phông, chiếc quần thể thao màu xám dính vào tuyến nhân ngư, để lộ một phần nội y màu xám. Cậu ta có cơ ngực đầy đặn và cặp mông săn chắc.

Nhận thấy ánh mắt của cậu, nam sinh ngước mắt lên nhìn anh. Thân hình rắn chắc và ánh mắt đầy hung hãn.

Bạch Niệm sửng sốt, giống như bị bắt quả tang đang nhìn trộm, mặt lập tức đỏ bừng.

"Ừ, xin lỗi, tôi đi nhầm chỗ!"

Cậu đóng sầm cửa lại, hoảng sợ nhìn lên rồi đứng sững ở đó .—402, đúng rồi, là ký túc xá của cậu mà.

Vậy người ở bên trong là bạn cùng phòng của cậu?

Bạn cùng phòng trước nhờ cậu lấy khăn tắm, bạn cùng phòng này thay quần áo mà không đóng cửa lại.

Bạch Niệm có chút xấu hổ, đứng ở cửa suốt năm phút mới lấy hết can đảm đi vào.

Lần này trong ký túc xá không có ai, tiếng nước chảy róc rách phát ra từ phòng tắm.

Bạch Niệm nhanh chóng chạy về chỗ ngồi và đặt cặp sách xuống. Cậu muốn tranh thủ lúc này ra ngoài, nhưng khi cậu đang tìm thẻ ăn thì cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.

Nam sinh vừa đi tắm. Thân dưới quấn khăn tắm, tóc ướt nhẹp bước ra, nước trên đầu lắc lư, giống như một con chó lớn bị ướt.

Bạch Niệm: "..."

5 phút, nhanh quá phải không?...

Nhìn thấy cậu đứng cạnh nam sinh ngẩng đầu lên liếc nhìn cậu một cái Trên mặt hắn mỉm cười: "Lần này không đi nhầm?"

"Không. , tôi ở đây..." Bạch Niệm có chút xấu hổ, cúi đầu tìm kiếm thẻ ăn của mình .

Đối phương không có ý định thả cậu đi, tiếp tục hỏi: "Cậu là sinh viên năm nhất à? Tại sao lại sống với sinh viên năm hai bọn tôi?"

"Tôi là sinh viên năm thứ hai," Bạch Niệm giải thích, "khi còn là sinh viên năm nhất tôi học ở phân giáo khu."

Đối diện nam sinh nhíu mày, từ chối cho ý kiến.

Hà Tiêu lười biếng ngồi trên ghế, liếc nhìn tay chân gầy guộc của người bạn cùng phòng mới, rồi cười khúc khích: "Cậu bao nhiêu tuổi? đủ tuổi chưa?"

"..."

Bạch Niệm giật giật trán, nghiêm túc giải thích: "Tôi 19 tuổi, chỉ là trông hơi nhỏ mà thôi."

Hà Tiêu: "Quả thực vóc dáng cũng không cao. "

"..."

"Tôi cũng không thấp, tôi cao 1 mét 7...8." Nói được nửa chừng, Bạch Niệm im lặng tăng thêm chiều cao của gót chân 3 cm.

"Cậu cao 1mét 78 ?" Hà Tiêu đứng dậy khoa tay múa chân trên đầu Bạch Niệm. Hành động và ngôn ngữ rất xúc phạm. "Sao trông cậu không giống vậy? Cậu vừa chạm tới cằm tôi."

Bạch Niệm: "..."

Rõ ràng là khi cậu ở phía nam chiều cao bình thường, tuy nhiên, khi đến trường đại học A, cậu như bị bao vây bởi những người khổng lồ, Quý Hiểu Trạch người tự nhận là 0 thuần khiết, lại cao 178 cm, khiến cậu trông như học sinh trung học.

Cậu không lùn, chỉ là do bọn họ quá cao!

Bạn cùng phòng mới này thật khó chịu, Bạch Niệm không muốn nói chuyện với Cậu ta im lặng tìm thẻ ăn trong ngăn kéo tìm thấy xong cậu bước ra ngoài mà không ngoảnh lại.

"Đợi đã."

Tuy nhiên, ngay khi Bạch Niệm mở cửa phòng ra Hà Tiêu đuổi theo.

Bàn tay khỏe mạnh và nóng bỏng của nam sinhđột nhiên tóm lấy cậu, màu da một tối một sáng, tương phản vô cùng rõ ràng.

Hà Tiêu chặn Bạch Niệm ở cửa, thân hình cao lớn hoàn toàn bao bọc lấy cậu.

Cậu ta một tay nắm lấy cánh tay của Bạch Niệm, một tay nhéo cằm Bạch Niệm nâng lên, thắc mắc: “Chúng ta từng gặp nhau sao?”

Bạch Niệm bị buộc phải ngẩng đầu lên, mặt đối mặt Hà Tiêu.

Ấn tượng đầu tiên là cậu ta rất hung dữ.

Đường nét khuôn mặt của cậu ta khá khỏe khoắn, với đỉnh lông mày nổi bật, sâu và sắc nét đôi mắt thâm thúy, và cao hơn 1,9 mét. Chiều cao.

Điều dữ dội hơn nữa là tính cách của cậu ta bắt đầu sử dụng tay và chân khi lần đầu gặp nhau, giống như một con hổ độc đoán.

Bạch Niệm không giỏi đối phó với loại người này, cậu cảm thấy khó chịu, nhưng không dám nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu thấp giọng nói. : "Không có."

"Thật không có. ?" Hà Tiêu nheo mắt lại, thân hình cao lớn dần dần đến gần.

"Không có, tôi..." Bạch Niệm muốn giải thích, nhưng không ngờ vừa ngước mắt lên đã chạm phải ngực của Hà Tiêu.

Bộ ngực đầy đặn như nam diễn viên chính trong bom tấn hành động Hollywood. , cứ như vậy bất ngờ không kịp đề phòng đất đỗi ở trước mặt cậu. Nếu không phải cậu vừa rồi không kịp thời khống chế được thân thể, không chừng đã đem mặt đυ.ng vào.

"..."

Nghĩ đến. Nói đến đây, mặt Bạch Niệm lại đỏ lên.

Cậu xấu hổ không biết quay mắt đi đâu, rũ mắt xuống, thấp giọng cự tuyệt: “Cậu, đừng. Đừng lại gần tôi như vậy, tôi..."

"Cậu đỏ mặt à?" Như phát hiện ra điều gì thú vị, Hà Tiêu chẳng những không tránh ra, ngược lại còn Bạch Niệm càng nâng mặt càng ngày càng gần.

Bạch Niệm quay đi, nhỏ giọng nói: "Tôi không có."

" thực sự đỏ mặt hơn à?" Hà Tiêu như thể anh ấy đã khám phá ra một thế giới mới, “Chúng ta đều là đàn ông, có gì phải xấu hổ?”

Cậu dễ đỏ mặt và không cao, đây là điểm yếu lớn nhất của Bạch Niệm.

Không ngờ ngay ngày đầu tiên đi học, người bạn cùng phòng mới này đã trực tiếp phát hiện ra.

“Đây không phải là xấu hổ,” Bạch Niệm nói thẳng Vẻ mặt và giọng điệu nghiêm túc, "Chính vì khoảng cách của chúng ta vượt quá khoảng cách bình thường nên tôi mới đỏ mặt sinh lý."

Thấy đối phương không tin, cậu nói thêm: "Hơn nữa, tôi đỏ mặt vì nóng, đỏ mặt khi trời lạnh, đỏ mặt khi lo lắng, đỏ mặt khi phấn khích, thậm chí đỏ mặt khi leo cầu thang hay chạy bộ... Tóm lại là tôi đỏ mặt không hề có bất kỳ vấn đề xấu hổ hay nhút nhát.

Câu cuối cùng được nói rất lớn.

"Thật sao?" Hà Tiêu không cam tâm, nhìn đôi má hồng hào trắng nõn của Bạch Niệm, hung hăng đến gần: "Đã không ngại ngùng tại sao phải trốn?"

Bạch Niệm: "..."

Tại sao người này không hiểu được tiếng người? !

Bạch Niệm ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: "Vị bạn học này, làm ơn cho tôi đi. Tôi có hẹn ăn tối ."

cậu rất nghiêm túc và vẻ mặt của cậu rất nghiêm túc. Giọng nói nhẹ nhàng và vang lên Không có chút đe dọa nào. Giống như một con mèo con duỗi móng vuốt để cào ai đó, một con chó lớn không hề sợ hãi, thậm chí còn phấn khích nói với con mèo "Modo Modo".

Hà Tiêu bị bộ dáng nghiêm túc của hắn chọc cười, không nhịn được nói hai chữ: "Hà Tiêu."

Bạch Niệm nhất thời không có phản ứng.

Người đối diện lặp lại lần nữa, tính khí tốt nói: "Tôi tên Hà Tiêu, còn cậu?"

Bạch Niệm mím môi, không muốn trả lời.

Hà Tiêu nhướng mày, thản nhiên liếc nhìn hắn một cái: "Cứng đầu với tôi cũng vô ích, cậu không nói cho tôi biết, tôi cũng có thể tìm người khác tìm hiểu."

Bạch Niệm cắn môi, bất đắc dĩ trả lời: "Bạch Niệm."

"Bạch Niệm?"

"Đây là tên gì? Mềm nhũn? dính dính?, và nó rất hợp với cậu."

*Ruǎnmiánmián, nián húhu kiểu tách tên bạn này ra á nó phát âm tựa tựa nhau á

Dù tính tình tốt, Bạch Niệm cũng có chút tức giận, trừng mắt nhìn Hà Tiêu, hung tợn nói: "Liên quan gì tới cậu? Tôi cảnh cáo cậu, mau thả tôi đi, hoặc là tôi..."

Hà Tiêu muốn cười: "Còn làm gì nữa?"

"Nếu không tôi sẽ... tôi sẽ..." Bạch Niệm dừng lại, cố gắng kìm nén một lời đe dọa, "Nếu không tôi sẽ nói với cố vấn viên!"

"Nói với cố vấn viên?" Hà Tiêu sửng sốt một lúc, sau đó cười lớn, "Đi, cậu có thể đi rồi, để tôi suy nghĩ xem, cậu định nói Anh ấy nói cậu thấp, hay là cậu dễ

đỏ mặt? Hay là vì tên của cậu mềm yếu?"

Bạch Niệm cảm thấy xấu hổ lại tức giận, nhắm mắt nói: "Tôi muốn nói với cố vấn, cậu..cậu bắt nạt bạn cùng phòng!"

"Đây là bắt nạt à?" Hà Tiêu đến gần anh ta, giống như một con hổ lớn đang trêu chọc một con mèo con ác ý. "Nhưng chẳng phải tất cả đều là sự thật sao?"

Bạch Niệm tức giận đến đỏ cả mặt, cậu sẽ không mắng người chứ đừng nói đến đánh. Cậu chỉ trừng mắt nhìn Hà Tiêu một cách hung dữ

Nhưng làm sao một con mèo con lại có thể hung dữ hơn con hổ lớn?

Hà Tiêu không những không buông tha hắn mà còn cứng rắn hỏi: "Tôi hiện tại không chịu nổi, khi tôi thực sự ức hϊếp cậu, cậu có phải sẽ ủy khuất khóc lớn hay không?"

Bạch Niệm lớn tiếng phản bác: "Tôi mới không khóc!"

Càng nói không, nhưng bây giờ trông cậu như sắp khóc.

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Bạch Niệm, trong lòng Hà Tiêu chợt nảy ra một ý nghĩ xấu.

Muốn làm cậu ấy khóc muốn nhìn thấy cậu ấy với đôi mắt đỏ hoe cầu xin, muốn nhìn cậu ấy vừa mềm mại vừa hung dữ nhưng ánh mắt lại không thể thốt nên lời.

Bạch Niệm lúc đó chắc chắn rất đáng yêu.

Ánh mắt Hà Tiêu rơi vào đôi má hồng hào trắng nõn, mềm mại, đỏ tươi của Bạch Niệm, thoạt nhìn có vẻ thích thú.

Không biết nếu véo mặt liệu Bạch Niệm có khóc không. ?

Hà Tiêu giơ tay lên, lòng bàn tay thô ráp do chơi bóng rổ, tiến gần đến khuôn mặt non nớt của Bạch Niệm một chút.

"Cậu...cậu đang làm gì vậy?" Chú ý tới động tác của cậu ta, Bạch Niệm kinh hãi ngẩng đầu lên.

Người đàn ông này đáng sợ như vậy vào ngày đầu tiên đã muốn đánh cậu sao?

"Như cậu mong muốn." Hà Tiêu cười tinh nghịch, "Tôi sẽ bắt nạt cậu."

Tuy nhiên, ngay lúc anh đang định chạm vào má Bạch Niệm, đột nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau anh: "Tránh ra.."

Giọng nói này có chút lạnh lùng Yến Thế Luật đứng ở 402 cửa phòng ngủ, mặt không chút thay đổi nói: "Các cậu chắn đường tôi ."