Bình Oánh được tổng quản mang vào cung, an trí trong một cung điện hoa lệ, trên giường nào sa trướng gấm vóc thập phần tao nhã đẹp đẽ. Y không dám chạm vào chúng nên đành ngồi trên một chiếc ghế đơn giản nhất.
Tổng quản thấy bộ dạng ngượng ngùng của hắn, trong lòng đột nhiên có chút lo lắng. Tô Đoạn Không khi còn là phụ chính đã thập phần phong lưu háo sắc, mỹ nữ người ta dâng lên đều thu nạp, hắn tuy một đêm một nữ nhân nhưng lại không lưu luyến bất kỳ ai.
Hiện giờ hắn là hoàng đế, chuyện hắn ham mê sắc đẹp sớm đã được mọi người biết đến cho nên càng ngày càng có nhiều mỹ nữ dâng lên tiến cung.
Có lẽ vì hắn mới kế vị, còn bận rộn quốc sự nên không có thời gian quan tâm tới đám mỹ nữ này, nhưng trong hậu cung, đám mỹ nữ này tranh kì khoe sắc, giành giật nhau để có được sự sủng hạnh của hoàng thượng.
Tiểu đạo sĩ này rõ ràng xinh đẹp thiên tiên nhưng lại cố tình biến mình thành cái bộ dạng xấu xí không chịu nổi, chỉ sợ hoàng thượng không đưa hắn tiến cung là vì đã chán ghét vẻ bề ngoài xấu xí này. Trong cung Tô Đoạn Không có nhiều mỹ nữ như vậy thì sao có thời gian mà nhớ tới tiểu đạo sĩ xấu này chứ?
Lão phải thay tiểu đạo sĩ này nghĩ cách mới được, lão tin tưởng nếu hoàng thượng nhìn thấy dung mạo xinh đẹp thiên tiên của tiểu đạo sĩ nhất định sẽ sủng hạnh hắn; cũng không uổng một mảnh chân tình của hắn đối với hoàng thượng.
– Tiểu sư phụ, khuôn mặt vàng như nến này có thể tẩy chứ?
– Có thể! Sư phụ có cho ta dược để tẩy, nhưng ta đã để trong phủ, không có mang theo. – Bình Oánh không nghi ngờ mà gật đầu đáp.
– Trên mặt ngươi đều là bụi bẩn, chi bằng đi tắm đi, ta sai người về phủ lấy lại đây cho ngươi.
– Nhưng sư phụ nói….. nói không thể tùy tiện tẩy chúng đi.
Bản chất thành thật của Bình Oánh làm cho tổng quản không biết nên giận hay nên cười cho nê cố ý lừa hắn:
– Nhưng mặt ngươi rất bẩn, nếu không rửa sạch thì trông như người ở dơ vậy. Ta nghĩ tốt nhất là nên tẩy đi.
Tổng quản nửa bắt buộc nửa thuyết phục Bình Oánh đi rửa mặt, sau đó sai người về phủ lấy nước dược đến. Mấy cung nữ được sai mang nước ấm đến đổ vào thùng tắm lớn,rồi rắc nhiều cánh hoa vào nước và hầu hạ Bình Oánh tắm rửa.
Bình Oánh không quen thay quần áo trước mặt người khác, mà lại còn hầu tắm rửa nữa… cái mặt như muốn khóc đến nơi.
Tổng quản biết tính hắn thành thật lại hay xấu hổ nên đuổi cung nữ ra ngoài, sau đó chính lão cũng đi ra để cho hắn thoải mái tự tắm rửa.
Nước dược được lấy đến, tổng quản muốn Bình Oánh tẩy đi lớp màu vàng trên mặt, thấy hắn do dự, tổng quản mở chai dược ra sau đó lau nước lên mặt hắn, chà tẩy cẩn thận. Trước mắt từ từ hiện ra một tiểu giai nhân tuyệt sắc, nhất thời vẻ đẹp khiến kẻ đối diện lóa mắt, làm sao có thể tưởng tượng hắn là tiểu đạo sĩ xấu kia.
Chẳng qua dung mạo hắn có điểm giống tiểu thư Bình Viện, hôm đó trời tối nên nhìn không rõ lắm, hiện tại ban ngày, càng nhìn lại càng thấy giống.
Tổng quản nhìn khuôn mặt trắng noản của hắn, nghi hoặc hỏi:
– Bộ dáng ngươi có điểm giống với Bình Viện tiểu thư.
– Không giống, không giống! – vừa nghe tổng quản nói như vậy, Bình Oánh hốt hoảng đứng lên vội vàng phủ nhân. Y sợ tổng quản phát hiện ra quan hệ huyết thống giữa mình và Bình Viện.
– Chẳng qua mới nhìn thì thấy có điểm giống, nhưng xem lâu thì lại cảm thấy không giống. – tổng quản nhìn một lúc rồi nói tiếp. – Bình Viện tiểu thư là người hư vinh lại ích kỷ, xem ngươi so với nàng còn tốt hơn gấp trăm ngàn lần. Nàng không biết xấu hổ, vừa biết đại nhân trở thành hoàng thượng liền vội vàng đến nịnh nọt. Ngay cả hoàng thượng cũng chịu không nổi nàng, nàng tự phụ mỹ mạo của mình nhưng trong hậu cung này, hoàng thượng có biết bao mỹ nữ.. thật không biết là nàng kiêu ngạo vì cái gì chứ?
Nghe tới đó, Bình Oánh có chút khó chịu, nói:
– Trong cung thật sự có rất nhiều mỹ nữ sao?
– Yên tâm, không có mỹ nữ nào so bì được với ngươi đâu. – tổng quản cười với y. – Ngươi cứ ở yên chỗ này, để ta gọi người tới hầu bữa tối cho ngươi.. Phải nhớ! Tuyệt đối không được rời khỏi nơi này! Trong cung có nhiều cấm địa, ta sợ ngươi đi lạc, tới những nơi không nên tới. Lúc đó chắc chắn sẽ mang lấy tội tử.
Lão nói cực kỳ nghiêm trọng nên Bình Oánh vội vàng gật đầu.
Sau khi tổng quản rời đi, được một lúc thì có người mang bữa tối lên cho Bình Oánh. Tuy rằng bữa cơm trong hoàng cung thực nhiều mỹ vị nhưng y ăn không biết ngon, đơn giản vì thứ quần áo mới này khiến y không được tự nhiên cho lắm.
Tổng quản đem quần áo cũ của y bỏ đi rồi sai người đem một kiện y phục làm từ lụa mỏng. Y cúi nhìn xuống, dường như thấy được cả hồng nhũ của chính mình, thật khiến y ngượng ngùng cực điểm.
Muốn tìm một bộ khác để mặc nhưng trong tẩm cung rộng lớn này lại không có lấy một bộ, mà sa trướng kia thật đẹp nên y cũng không dám lấy nó xuống quấn quanh chính mình.
Y muốn đem lớp lụa phía hạ thân cuộn lên che trước ngực nhưng miếng lụa rất mỏng lại không đủ dài; y kéo lên thì lại làm cho phía dưới không có gì che chắn.
Y suy nghĩ cả nửa ngày nhưng thế nào vẫn thế đó.
Tại cung điện, tổng quản tới rước Tô Đoạn Không, đưa hắn tới trước cửa tẩm cung của Bình Oánh rồi nhỏ giọng nói:
– Hoàng thượng, đây là mỹ nhân mới được dâng lên. Nô tài chưa bao giờ được gặp qua mỹ nữ nào đẹp như vậy, chắc chắn sẽ làm hoàng thượng hài lòng.
Trên mặt Tô Đoạn Không lộ ra sự không kiên nhẫn, hiện tại sắc đẹp đã không làm cho hắn lưu luyến. Hắn chỉ cần có Bình Nhi, nhưng vì có chuyện lớn cần giải quyết nên chưa thể đem y tiến cung. Hắn muốn giải quyết xong chuyện này sau đó sẽ vui vẻ mà đón Bình Nhi vào cung, y chắc chắn sẽ rất vui vẻ.
Nghĩ tới biểu tình vui vẻ của Bình Nhi làm cho tâm hắn thoáng chốc được thả lỏng, ấm áp. Chẳng qua chuyện lần này vẫn chưa có rõ ràng, nên hắn không dám đem Bình Nhi vào cung; hắn sợ y sẽ chất vấn chính mình và cũng sợ y đau lòng.
– Ta không muốn thân cận nữ sắc. Chờ thêm một thời gian nữa rồi nói tiếp.
Thấy Tô Đoạn Không đương quay đầu muốn rời đi, trong lòng tổng quản lo lắng cho Bình Oánh, sợ hắn đi thì Bình Oánh không có cơ hội gặp mặt. Hoàng thượng không gọi hắn vào cung, là hắn một mình tự ý vào đây; nếu hoàng thượng không cho phép thì chỉ sợ ngày hôm sau phải đem Bình Oánh ra ngoài.. Đến lúc đó có muốn tiến cung cũng sẽ gặp rất nhiều khó khăn.
– Hoàng thượng, người cứ thử xem qua chút đi. Đó thật sự là một mỹ nhân mà nô tài chưa bao giờ gặp qua, so với Bình Viện tiểu thư còn đẹp hơn thập phần, đó là một mỹ nhân tuyệt thế.
Thấy ánh mắt nhiệt tình của tổng quản làm cho Tô Đoạn Không không đành lòng cự tuyệt. Tổng quản theo hắn cũng đã hơn hai năm, từ khi hắn làm phụ chính đã hầu hạ hắn rất chu đáo; cho dù hắn bị mất đi địa vị phụ chính nhưng tổng quản vẫn chưa bao giờ có ý rời bỏ. Chính vì vậy hắn rất tín nhiệm tổng quản.
– Được rồi, ta sẽ tới nhìn xem sao. – hắn im lặng hồi lâu rồi nói.
– Hoàng thượng, mời vào. – tổng quản mừng thầm, vội mở cửa ra.
Tô Đoạn Không bước đi vào trong.
Bình Oánh nghe thấy tiếng cửa mở liền ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy là y, ánh mắt Tô Đoạn Không đanh cứng lại, tựa như nhìn thấy người mà cả đời này hắn thống hận nhất.. Thoáng chốc, oán hận trong mắt như muốn nổ tung ra ngoài.
Trong lòng hắn thầm phát ra tiếng cười cuồng điên. Hắn biết, chỉ cần hắn công thành danh toại thì một kẻ hám hư vinh, khinh bần cùng yêu phú quý như Bình Oánh nhất định sẽ xuất hiện trước mặt hắn.. Rồi y sẽ cầu hắn tha thứ, cầu cho y được quay lại bên cạnh hắn. Quả nhiên, khi hắn trở thành một vị quốc vương cao quý thì Bình Oánh liền tới ngay.
Bình Oánh nhìn thấy hắn đến lập tức đứng lên.
– Hoàng thượng, đúng là một mỹ nhân, có phải không?
Tổng quản còn muốn nói thêm vài câu nhưng ánh mắt lãnh khốc của Tô Đoạn Không chuyển sang quét ngang lão.. lập tức đánh gãy lời lão định nói.
– Không cần nhiều lời, lui xuống đi.
Tổng quản bị ánh mắt giận dữ của Tô Đoạn Không dọa tới ngẩn người. Hình như vì nhìn thấy diện mạo thật của tiểu đạo sĩ xấu này mà hoàng thượng phẫn nộ tới mức phát cuồng.. Là lão nhìn sai hay là đầu óc không tỉnh táo? Sao lại có cảm giác này chứ?
Tổng quản xoay người đi ra ngoài, đem cửa khép lại cẩn thận.
Tô Đoạn Không sải từng bước về phía trước. Mỗi bước của hắn tiến tới thì Bình Oánh lại thụt lui về sau từng bước. Y có thể cảm nhận được rằng Tô Đoạn Không thống hận mà nhìn mình, hận đến mức muốn xé nát y thành từng mảnh.
– Đại, đại nhân.. Không.. Là…. Là hoàng thượng… – y lắp bắp nói.
Trên người Tô Đoạn Không tản mát ra hàn khí cơ hồ xuyên thấu qua da thịt y, đột nhiên y cảm thấy rất lạnh và rất sợ hãi.
– Ngươi đã đến rồi Bình Oánh. Ta biết có một ngày ngươi sẽ đến.
Khi Tô Đoạn Không nói câu này không hề có ý vui mừng, ngược lại, từng chữ như mũi tên lạnh như băng bắn vào ngực Bình Oánh.
Bình Oánh cảm thấy Tô Đoạn Không khủng bố đến cực điểm, giống như hắn hận không thể gϊếŧ y. Vì quá sợ hãi, y đành cúi đầu run rẩy.
Chợt Tô Đoạn Không lạnh lùng cười rộ lên:
– Ngươi không cần sợ hãi, mấy năm nay ngươi khỏe chứ? Ngươi có lựa chọn được một phú hộ nào chưa? Hay là cảm thấy chưa đủ giàu có chưa đủ phú quý, kén chọn mãi rốt cuộc lại ngồi vào giường của một vị vua là ta.
– Ta….. ta……..
Tô Đoạn Không tới gần từng bước, Bình Oánh sợ hãi rút lui hai bước, rốt cuộc nói không ra lời. Tô Đoạn Không lúc này làm cho y cực kỳ sợ hãi, hắn không giống với Tô Đoạn Không thường ngày mà giống như là Hắc Bạch Vô Thường muốn lấy mạng y vậy. (
hắc bạch vô thường là hai con quỷ chuyên hại người).
Tô Đoạn Không bước một sải dài tới trước mặt y, kéo mảnh áo vốn không thể che lấp hết cơ thể kia xuống, sau đó ném y lên trên giường, hung hăng vặn bung hai chân y ra.
Bình Oánh sợ tới mức phát khóc, cái lưng bị va chạm mạnh nên đau quá.
– Để ta xem kỹ xảo của ngươi hầu hạ bọn người phú quý kia như thế nào.
– Hoàng thượng, không được, không được…
Tô Đoạn Không không hề có một cử chỉ âu yếm nào mà mạnh mẽ sáp nhập ngón tay vào cúc huyệt y. Bình Oánh đau đến phát run, y muốn lấy tay đầy hắn ra nhưng Tô Đoạn Không đã giữ chặt lấy hai tay y kéo ngược lên trên đầu. Thắt lưng hắn ưỡn ra một cái liền lập tức xỏ xuyên một cách tàn khốc qua thân thể y.
– Ngô….. Đau…..
Nước mắt Bình Oánh chảy trào hai bên khóe mắt, y mở lớn miệng hô hấp khó nhọc. Cảm giác quá mức đau đớn này như thể xé rách cơ thể y ra vậy.. Y rất đau, rất muốn khóc.
Trên mặt Tô Đoạn Không cũng có một loại biểu tình thống khổ tới mức tê tâm liệt phế.
Nhìn thấy sự thống khổ trên mặt hắn khiến Bình Oánh động tâm, dù rất đau đớn nhưng y đã quên đi thống khổ của chính mình, y chỉ hy vọng Tô Đoạn Không không có vẻ mặt này nữa.
– Đoạn …… Đoạn Không….
Y nhẹ giọng gọi tên, cái tên này dường như y đã lưỡng lự muốn gọi không biết bao nhiêu lần…Rốt cuộc vào lúc này y mới dám gọi hắn.
Thân thể Tô Đoạn Không chợt run lên, khí thô suyễn. Có lẽ vì kɧoáı ©ảʍ khi bị tra tấn nên Bình Oánh mới gọi tên hắn mà thôi. Cái gì đây chứ, thân thể hắn không nên nóng lửa như vậy.
Hắn đã sớm nghĩ tới, nếu sau khi hắn công thành danh toại mà Bình Oánh hướng hắn mà ôm ấp thì hắn nhất định sẽ trả thù y. Hắn muốn cho y biết rằng, những kẻ phản bội hắn chưa từng có kết cục tốt.
Hắn phải khinh miệt y, tra tấn y, hắn muốn y biết rằng hắn chính là chủ nhân cao quý nhất. Y bất quá chỉ là một nam kỹ thấp hèn, chỉ cần ai có quyền thế tiền bạc là có thể có được y.
Y không xứng với tình yêu của hắn, lại càng không xứng để có được trái tim của hắn. Y chính là một người thấp hèn nhất, hắn sẽ không thèm liếc mắt nhìn một người như y.
Nhưng hành động của hắn lại trái ngược với những gì toan tính trong lòng. Hắn nâng lên khuôn mặt kiều diễm của Bình Oánh, cúi đầu che đi đôi môi của y, tận tình mà hút lấy tất cả mật ngọt trong miệng y..
Nhiệt huyết trong hắn sôi trào, mồ hôi không ngừng tuôn xuống từ trán. Phần thắt lưng đong đưa càng nhanh hơn, hắn có thể nghe thấy tiếng hô hấp dồn dập của chính mình và nam tử nằm dưới thân hắn cũng bắt đầu phát ra những tiếng rêи ɾỉ yêu kiều.
Hậu huyệt Bình Oánh rất nhanh bao vây lấy vật nam tính của hắn, và hắn cũng nóng lòng muốn được phát tiết nhiệt tình của mình. Hắn nâng hông Bình Oánh lên cao, dùng sức mà va chạm mãnh liệt, tựa như muốn đem chính mình trút hết vào cơ thể y.
Này yêu hận, lưu luyến, mê hoặc, còn có phẫn nộ cùng khinh thường.. tất cả đều biến mất trong đầu hắn. Trừ bỏ kɧoáı ©ảʍ của thân thể thì hắn không thể nghĩ tới bất kỳ cái gì khác nữa.
Sắc trời hơi ửng sáng, Bình Oánh khẽ run run thân mình tỉnh dậy. Y không ngủ được nhiều vì bọn họ dây dưa với nhau cả đêm qua, mãi tới đêm khuya, vì mệt mỏi mà say ngủ.
Tô Đoạn Không đã xuống giường thay quần áo, mà hắn cũng không có liếc nhìn Bình Oánh cái nào, giống như trong tẩm cung này hắn không hề thấy y.
Sự lạnh lùng của hắn làm cho tâm Bình Oánh vốn nhát gan lại càng thêm sợ hãi. Ký ức ba năm trước y cô độc đứng chờ một cách ngây ngốc ùa đến, nhớ tới chuyện không hay này làm cho y càng thêm tự ti hơn mà thôi.
– Đoạn….. Đoạn Không…. Ngươi….. ngươi…. có đọc lá thư ba năm trước không?
Ba năm trước, y có viết một phong thư để trên bàn trong phòng Tô Đoạn Không. Bên trong thư, y đã nói mệnh mình là mệnh gây họa; nếu Tô Đoạn Không không để ý tới điều này và chấp nhận mọi chuyện thì hãy đến tiểu đình gặp mặt. Nếu hắn không muốn có một người có mệnh đại hung đại sát bên cạnh thì không cần phải đến.
Ba năm qua, mỗi khi nhớ lại chuyện cũ, y tự thuyết phục mình bằng cách tự biện giải cho hành động của Tô Đoạn Không: có lẽ là Tô Đoạn Không không thấy lá thư, hoặc là hôm đó hắn có chuyên quan trọng nên không kịp tới tiểu đình,….
Tuy rằng kết luận luôn là Tô Đoạn Không ghét bỏ một người có mệnh gây họa như y, không cần y, nhưng y vẫn phải chấp nhận tất thảy. Điều này làm cho tâm y đau đớn khó chịu không chịu nổi.
– Đọc! – Tô Đoạn Không trả lời một câu ngắn củn.
Tâm Bình Oánh run lên, y cúi đầu. Trên người y còn lưu lại vết hôn của Tô Đoạn Không, có chút đau đớn.
Nhớ tới khoảng thời gian y là tiểu đạo sĩ ở cụng một chỗ với Tô Đoạn Không thì y biết đêm qua hắn đối với mình thập phần thô lỗ, không hề giống với những lúc với “tiểu đạo sĩ”.
Nhưng ít nhất là đêm qua Tô Đoạn Không không có vừa thấy y liền rời đi, hắn ôm y và… cứ hôn môi y. Nếu Tô Đoạn Không đối y không có một chút cảm tình nào thì hẳn sẽ không làm chuyện như thế.
– Vậy ngươi….. ngươi có chấp nhận cho ta ở lại bên cạnh ngươi không? – Bình Oánh cố lấy dũng khí mà hỏi ra tiếng, thanh âm càng về sau càng nhỏ, ngay cả âm cuối cũng run rẩy không thôi.
Y sợ, y rất sợ Tô Đoạn Không sẽ trả lời giống như ba năm về trước.
– Ngươi cút đi cho ta, cả đời này ta vĩnh viễn không muốn nhìn thấy ngươi. Ngươi đúng là một kẻ đê tiện nhất trong những kẻ đê tiện. Cả đời này ngươi chính là người mà ta thống hận nhất.
Tô Đoạn Không không thèm thắt đai áo, lập tức rời khỏi tẩm cung.
Những lời phẫn hận lãnh đạm của hắn vẫn còn quanh quẩn trong tẩm cung, u u vang vọng bên tai Bình Oánh.
Bình Oánh ngây ngẩn người, giống như vừa rồi không hiểu Tô Đoạn Không nói cái gì. Chờ lúc y lấy lại tinh thần, nước mắt đã từng giọt từng giọt rớt xuống tấm chăn.
Quả thật trên đời này không có ai cần một người có mệnh như y. Bây giờ Tô Đoạn Không đã là vua của một nước sao có thể để một kẻ gây họa như y bên cạnh? Huống chi bên cạnh hắn nhiều mỹ nữ như vậy, cho dù bộ dáng mình có đẹp thế nào thì so với cái mệnh kia không bù đắp nổi.
Y bưng mặt khóc rống lên. Ba năm trước Tô Đoạn Không không có tới đã sớm thuyết minh hắn không cần y… Nhưng là y không biết xấu hổ chủ động chạy tới nơi này, trách sao Tô Đoạn Không lại nhìn y bằng ánh mắt khinh thường, khinh bỉ như vậy.
Y đúng là một tên đại ngốc. Đúng như sư phụ nói, người có mệnh như y thì cả đời này vô pháp có được hạnh phúc.
Lúc y đương gào khóc thì cửa bị đẩy mở ra.
Tổng quản không biết đã xảy ra chuyện gì, hoàng thượng vừa rời khỏi tẩm cung lập tức kêu lão đuổi tiểu đạo sĩ này đi, vĩnh viễn không cho hắn tiến cung, hắn từ đâu tới thì tự trở về nơi đó. Lão nghĩ rằng mỹ mạo của tiểu đạo sĩ này nhất định sẽ hấp dẫn được hoàng thượng, khiến hoàng thượng yêu thương hắn say đắm.
– Hoàng thượng nói…. Nói muốn ngươi rời khỏi cung.
Tổng quản cũng biết hắn hiện giờ đau lòng mà khóc nhưng lại sợ, sợ nếu hắn ở lại đây thêm giây phút nào thì hoàng thượng sẽ nóng giận mà gϊếŧ hắn… Vì thế hắn phải nhanh rời khỏi cung mới được.
Bình Oánh mặc lại quần áo cũ của mình và đề nghị biến mặt mình trở lại vàng như cũ. Tổng quản cho người lấy nước dược đến cho hắn, hai mắt hắn sưng húp lên, ánh mắt trống rỗng.
– Ta đưa ngươi ra ngoài.
Tổng quản không đành lòng đưa Bình Oánh rời khỏi cung, nào ngờ ở cửa cung liền gặp Bình Viện.
Nàng đã đứng đợi ở ngoài cung rất lâu rồi, vừa thấy tiểu đạo sĩ đi ra, lập tức chửi ầm lên:
– Không phải ta đã dặn là ngươi giả dạng làm thái giám đưa ta vào cung sao? Rốt cuộc là ngươi làm được cái gì chứ?
Bình Oánh nâng lên hai mắt trống rỗng mà nhìn nàng.
Bộ dáng thất hồn lạc phách của y làm cho Bình Viện giận điên, nàng liền vung tay tát một cái lên mặt y.
– Tiểu đạo sĩ xấu nhà người dám nhìn ta như vậy, xem ra ngươi muốn chết mà.
Bình Oánh bị đánh mà như không có cảm giác, y cúi thấp đầu, cơ hồ muốn đem mặt chôn xuống ngực.
Nhìn bộ dáng si ngốc của y, Bình Viện lại muốn động thủ đánh tiếp.
Tổng quản thật sự nhìn không được liền rống giận:
– Bình Viện tiểu thư, đừng có gây sự với hắn nữa. Ngươi muốn vào cung gặp hoàng thượng, ta cho ngươi gặp là được rồi. Mau chuẩn bị cho tiểu đạo sĩ này một con ngựa đi.
Vẻ mặt hung ác của Bình Viện lập tức biến hớn hở. Nàng cũng mặc kệ tiểu đạo sĩ thối này, lập tức theo tổng quản vào cung.
Tổng quản vỗ vỗ vai tiểu đạo sĩ, an ủi hắn:
– Tiểu sư phụ, ngươi phải tự bảo trọng. Mau quay về cùng sư phụ tu đạo đi.
Nước mắt Bình Oánh tuôn ra như mưa, sư phụ đã không còn thấy nữa, Tô Đoạn Không cũng không cần y, trên thế gian này không ai cần một kẻ gây họa như y. Y sống trên đời này hảo khổ, hảo mệt mỏi. Vì sao ba năm trước y không chết đi? Nếu chết rồi thì không phải đối mặt với những chuyện như thế này. Y đúng ra nên chết từ ba năm trước mới phải.
– Tiểu sư phụ….
Tổng quản còn định an ủi y vài câu nhưng Bình Viện dường như không đủ kiên nhẫn liền thúc giục lão.
– Đủ chưa vậy? Dạng người si ngốc như hắn thấy mà chán ghét. Tổng quản, mau dẫn ta tiếng cung cùng hoàng thượng nói vài câu. Về phần hắn đừng quản nữa.
Sợ Bình Viện lại công kích tiểu đạo sĩ, tổng quản dù không muốn nhìn tới mặt Bình Viện nhưng vẫn phải đưa nàng tiến cung, lão đành phải đem thân ảnh thương tâm của tiểu đạo sĩ để lại phía sau.