Chương 2

Đại sảnh Mặc gia...

Tạ Hàm Chi và Tạ Tuyên Như đều đội khăn voan trên đầu bước vào sảnh chính của thủ lĩnh Mặc quốc.

Tại đại sảnh có rất nhiều người đều nhìn chằm chằm vào hai người mặc áo hỉ đỏ thắm, vẻ mặt đều là tò mò soi mói cùng hưng phấn. Dáng người thấp bé, mảnh mai thế này rất hiếm có trong Mặc quốc. Nữ nhân ở đây yếu đuối thì ít, mảnh mai yêu kiều càng khó tìm, nữ nhân ở đây đa phần đều rất mạnh mẽ thẳng thắn, chỉ thiếu điều cao lớn cường tráng (vạm vỡ) như nam nhân là có thể biến thành mãnh nữ khác loài thôi.

Ở giữa đại sảnh chính giữa có một chiếc ghế lớn trạm trổ hoa văn tinh tế, hai bên tay ghế có khắc đầu rồng, hiện tại người an vị trên ghế cao (long ỷ) là một nam nhân mặc hắc y có gương mặt khôi ngô sắc bén, ngón tay vừa thon dài vừa thô ráp chầm chậm gõ từng nhịp lên thành ghế. Giọng hắn hơi lạnh lùng, có chút khó hiể:" Có ý gì?"

Chỉ là hoà thân thôi, chọn một người là đủ, nay lại đưa cho hắn hai người một nam một nữ, như vậy... là đang nghĩ hắn rất ham muốn người Tạ quốc bọn họ sao?

Thuộc hạ thân tín của Tạ hoàng đế nghe thấy vậy trong lòng bỗng run sợ, ông nuốt nuốt nước bọt trấn định giải thích:

" Bởi vì chúng ta không biết ngài thích hoàng tử hay công chúa, nên chúng ta đã cả gan đưa cả hai vị hoàng tử và công chúa cho ngài. Mong ngài đừng trách cứ."

Trong đầu ông lại phun tào: đưa cả hai vị hoàng tử và công chúa cho ngươi là quá hời rồi! Còn soi mói chê bai chắc ông tức chết mất!

Nam nhân ngồi trên ghế cao ngả người dựa vào lưng ghế, hờ hững nhìn ông. Nữ nhân cột tóc đuôi ngựa ngồi ghế bên cạnh đứng dậy, sải đôi chân dài đi trước đến gần hai vị tân nương.

Cô nhìn đi nhìn lại hai người mặc hỉ phục đỏ thẫm vẫn đứng im bật động.

Tạ Hàm Chi cúi đầu, trong lòng khó chịu không thôi. Bên tai lại là những tiếng nói thầm thì ồn ào, cái gì mà " Dáng người thật nhỏ.", "Là hoàng tử và công chúa của Tạ quốc.", "Ta nghe nói người Tạ quốc đều rất xinh đẹp động lòng người, không biết hai vị này có giống như lời đồn hay không?", "Chắc chắn sẽ rất xinh đẹp."

Nữ nhân cột tóc đuôi ngựa đứng bên cạnh nghe tiếng xì xào liền nhướng mày lên, cô cũng muốn xem xem người của Tạ quốc có đúng là đều rất xinh đẹp kinh diễm lòng người như lời đồn hay không?

"Này ông già, ta có thể xem dung nhan hai vị tân nương này hay không?" Cô cong mắt cười, miệng thì hỏi nhưng đại ý là: cấm trái lời!

Nữ nhân đứng thẳng còn cao hơn cả ông.

"Cái này..." Không thể được!

"Hử?" Nữ nhân ôm cánh tay, đôi mày mảnh dài nhướng lên.

Ông lão lau lau mồ hôi lạnh, rất không đành lòng cứng nhắc cười cười:" Có thể, tất nhiên có thể."

Nữ nhân nghe thế nhếch môi cười, hừ lạnh một tiếng. Chọn cái người thấp hơn mình hơn một cái đầu, tay cô nhẹ lật khăn voan, gương mặt cô cũng chen chung một khăn voan với vị tân nương nọ.

Tạ Tuyên Như từ đầu tới cuối đều bình tĩnh, bỗng bị một người xa lạ lật khăn voan, gương mặt nọ thình lình tiến sát vào nàng, nàng suýt chút nữa bị doạ hoảng.

Nữ nhân nhìn kĩ gương mặt xinh đẹp nọ, trái tim vẫn luôn bình thường nay lại loạn nhịp khiến hơi thở cô cũng nghẹn lại. Cô vuốt ngực, rời khỏi khăn voan của vị công chúa này, vỗ vỗ ngực để nhịp tim trở lại bình thường.

Cô tò mò, nữ nhi này xinh đẹp như thế không biết với vị tân nương còn lại có xinh đẹp như vậy không? Chắc chắn cũng xinh đẹp không kém đi! Cô hưng phấn nâng tay lên, muốn xem xem người còn lại sẽ có bộ dạng gì?

Nam nhân từ đầu tới cuối nhìn hành động của muội muội mình, thấy cô thật sự mở khăn voan của vị công chúa kia hắn nhíu mày kiếm, lại thấy cô chuẩn bị lật mở khăn voan người còn lại hắn không nhịn được trầm giọng gọi.

"Mặc Dung!"

Trước mặt đám người tùy tiện mở khăn voan của tân nương thì còn ra thể thống gì nữa?

Tay Mặc Dung còn chưa chạm phải khăn voan đã bị nam nhân ngồi trên ghế cao lạnh giọng gọi lại. Mặc Dung khẽ bĩu môi, tiếc nuối bỏ tay xuống, rồi bất mãn quay lại ngồi trên ghế.

Nam nhân tay đặt trên thành ghế, nâng đầu hạ lệnh cho thuộc hạ đưa hai vị tân nương về phòng.

"Không còn việc gì nữa thì dọn thức ăn lên, hôm nay mở tiệc."

Thủ lĩnh đã lên tiếng, những người ở trong đại sảnh đều nhốn nháo chờ thức ăn lên. Sắp có thức ăn ngon, bọn họ rất chờ mong a.

Người Mặc quốc bọn họ thích nhất chính là được ăn đồ ăn ngon.

...

Tạ Hàm Chi ngồi thẫn thờ trên giường lớn, đã vài ngày không ăn uống tử tế bây giờ y bắt đầu đói bụng rồi.

Y bỏ khăn voan trên đầu xuống, nhìn khắp căn phòng. Phòng rất lớn nhưng rất đơn giản, không giống như phòng ngủ ở trong cung của y, vừa lớn vừa xa hoa.

Tạ Hàm Chi sờ cái bụng nhỏ, phòng lớn như vậy một chút đồ ăn để bỏ bụng cũng không có sao?

Đói, thật sự quá đói rồi, y không còn tinh lực để lo lắng sợ hãi khi ở trong hoàn cảnh xa lạ này nữa.

A! Có hoa quả!

Kiếm cái gì bỏ bụng trước, lo lắng đề phòng để sau!

Y vui vẻ chạy đến bàn bên kia, trên bàn là giỏ trái cây tươi mới.

Không có điểm tâm nhưng có trái cây.

Tạ Hàm Chi hai tay cầm hai trái thay phiên ăn từng cái, bên này cắn một ngụm bên kia cắn một miếng, chọn vài quả khác ôm trong ngực như bảo bối, y ăn đến vui vẻ không biết rằng trong căn phòng lớn xuất hiện thêm một người cũng không hay biết.

Người kia im lặng ôm cánh tay nhìn y ăn, lười biếng dựa người vào cửa, nhìn nam hài nhỏ gầy ôm trái cây vào lòng như sóc nhỏ. Hắn nhếch miệng, trầm giọng hỏi:"Ăn ngon sao?"

Nam hài gật đầu lia lịa, nghiêng đầu cười híp mắt với hắn, lát sau nam hài như nhận ra điều gì toàn thân cứng đờ, hai bên má phồng lên cũng bất động.

Nhìn bộ dạng cứng ngắc này, chắc chắn là bị doạ sợ rồi?

"Ở đây lén lút ăn vụng."

Hắn vừa nói vừa chầm chậm tiến gần nam hài có bộ dạng xinh đẹp trắng nõn kia, ngón trỏ dài mà thô ráp nhẹ nâng chiếc cằm tinh xảo của nam hài lên.

Nhìn nhìn một chốc, hắn buông cằm nam hài, ngồi xuống ghế tiếp tục nói:"Hoà thân cho ta ngươi lại không biết phép tắc như vậy. Ngươi nói xem, nếu khiến ta không vui, ta sẽ làm gì với ngươi đây?''

Tạ Hàm Chi nuốt nước bọt, đôi mắt lúng liếng tràn đầy sự bất an nhìn nam nhân anh tuấn cường tráng trước mặt.

Y ngọ nguậy đầu, bối rối nói:"Không, không phải như ngươi nghĩ đâu... Chỉ là, chỉ là ta quá đói... Nên, nên không nhịn được..." mới tự ý tìm đồ ăn để ăn vụng.

TruyenHD

TruyenHD