Chương 3

Nam nhân nhấc mi, trong lòng bỗng nổi lên hứng thú muốn đùa giỡn vị hoàng tử xinh đẹp mảnh mai này. Nhưng nghĩ lại, nếu đùa vị hoàng tử này ác quá, sẽ doạ khóc người ta mất.

Vẫn là thôi đi.

Hắn thầm phỉ nhổ bản thân,

Chậc! Không nghĩ đến sẽ có lúc hắn cũng biết thương hoa tiếc ngọc đấy.

"Được rồi, ngươi tiếp tục ăn đi."

Hắn nói xong, đứng dậy đi đến sau bình phòng.

Tạ Hàm Chi ngoan ngoãn gật đầu, mắt nhìn theo bóng dáng cao lớn của nam nhân biến mất sau tấm bình phong, trong lòng y vẫn thấy hơi sợ, một bên chậm rãi nhai nuốt trái cây một bên thầm nghĩ: Nam nhân này, hình như... Cũng không tệ lắm.

Phì! Sao y lại nghĩ đến một nam nhân chứ? Còn... Còn cảm thấy hắn rất không tệ nữa?? Y, y dễ dàng tiếp nhận một việc, bản thân gả cho một nam nhân khác như vậy ư?

Tạ Hàm Chi ảo não, cảm thấy y điên thật rồi.

...

Tạ Hàm Chi ăn no rồi. Dịu ngoan ngồi trên ghế chờ nam nhân kia, nhưng chờ không đến hai khắc y đã ngủ thϊếp đi mất.

Dễ dàng ngủ thế này, quá mất cảnh giác rồi. Nhưng đúng là vậy, vì thả lỏng cảnh giác mới thϊếp đi nhanh như thế.

Nam nhân sau khi tắm rửa đi vào chính là thấy nam hài xinh đẹp ngủ gật trên ghế. Còn không biết tự mình lên giường ngủ, ăn xong ngồi im trên ghế ngủ gật thế này là có ý gì?

Chờ hắn trách phạt? Hay có ý gì khác?

Nam nhân chỉ khoác áo trong mỏng manh trên người, lộ ra thân thể cường tráng tràn đầy cơ bắp săn chắc. Hắn cúi người ôm lấy nam hài nhỏ gầy vào lòng, thân thể nam hài thật nhỏ thật nhẹ, một tay hắn cũng dư dả ôm gọn.

Tạ Hàm Chi mơ màng cảm giác được có người ôm lấy y, y muốn giãy dụa muốn mở mắt nhưng mà y quá mệt quá buồn ngủ rồi, không có sức lực.

Rất nhanh nam nhân đã ôm y đến rồi đặt y nằm trên giường ấm áp mềm mại, y khe khẽ rầm rì một câu thật thoải mái. Trên đỉnh đầu lại vang lên tiếng cười trầm thấp, y biết hiện tại mình không nên ngủ như thế, song cơ thể quá mỏi mệt, muốn mở mắt tỉnh táo lại, mí mắt nặng nề muốn nâng lên thật khó, đến cùng y vẫn là từ bỏ, chìm sâu vào trong giấc mộng.

...

Ngày hôm sau Tạ Hàm Chi tỉnh lại cả người khoan khoái dễ chịu.

Trên bàn đặt một bộ y phục mới, bên cạnh là các loại điểm tâm sáng, dưới ghế là thau nước rửa mặt.

Những thứ này phải là nô bộc tự tay hầu hạ, nhưng lúc này lại không thấy một bóng dáng nào của kẻ hầu.

Song y cảm thấy không sao cả. Dù sao khi còn ở Tạ quốc y cũng mỗi ngày tự mình chăm sóc mình, thức ăn thức uống cung nhân sẽ đưa đến, nhưng nếu muốn ăn món ngon chắc chắn sẽ không có phần của y, cũng vì vậy y tạo thành một thói quen... Muốn ăn ngon cái gì thì phải tự mình làm.

Ở đó y giống như là một người thường, chứ không phải là Thất hoàng tử cao cao tại thượng đáng kính trọng như thường dân hay nghĩ.

Một điều mà người ngoài cung sẽ chẳng bao giờ biết đến rằng, dẫu y là hoàng tử nhưng các cung nhân lớn có chút quyền lại luôn bắt nạt y, cậy người chống lưng liền làm càn, ỷ thế hϊếp người, không coi hoàng tử ra gì mà họ thích làm gì liền làm.

Bọn họ còn rất thông minh, bắt nạt y xong sẽ lấp liếʍ chuyện xấu đã làm, vì sợ có lời đồn thổi ra ngoài.

Mỗi ngày Tạ Hàm Chi đều ở trong phòng không ra khỏi cửa. Lúc mới đặt chân đến Mặc quốc y luôn lo sợ sẽ bị đối xử thảm hại, nhưng thật sự đến y lại thấy không có chuyện tồi tệ gì xảy ra với y cả. Ở đây rất thanh tịnh, rất yên ổn, y còn hơi thích nữa.

Chỉ là có một điều khiến y hơi hoang mang, đó là mỗi đêm khi y sắp chìm vào giấc ngủ nam nhân kia sẽ trở về cùng nằm trên giường, rồi ôm y ngủ.

Chuyện này cũng không mấy to tát. Dù rằng y không thích và còn hơi chán ghét một chút, song vẫn phải làm bộ ngoan ngoãn để hắn ôm.

Y không biết nam nhân bận rộn việc gì, nhưng y nghĩ chắc chắn nam nhân bận chính sự của quốc gia đi? Dù gì hắn cũng là thủ lĩnh, cai quản một đất nước mà.

Y đã biết tên của nam nhân là gì rồi, hắn gọi là Mặc Phóng. Cái tên gọi mạnh mẽ, giống như bản thân hắn vậy.

Y không quan tâm lắm công chúa cùng y gả đi hiện tại sống có tốt không? Đối với y, cái gọi là "huynh đệ tỷ muội" gì đó cũng chỉ là câu treo bên miệng, thực chất quan hệ lại lạnh nhạt xa cách.

Bầu trời chói chang rất nhanh xuống núi, nhường chỗ cho màn đêm đen.

Mùa đông ở Mặc quốc rất lạnh, mà một người sợ lạnh như Tạ Hàm Chi càng không chịu được cái lạnh nơi này.

Đến khuya y ôm chặt chăn, mãi không thể chìm vào giấc ngủ.

Cánh cửa nhẹ nhàng vang lên tiếng "kẽo kẹt" cửa mở ra, tiếp đó là tiếng bước chân trầm ổn mà mạnh mẽ của người kia, bước chân quen thuộc đó y liền biết nam nhân đã trở về đây rồi.

Nam nhân một thân hơi lạnh tiến vào ổ chăn rồi ôm lấy thân thể mảnh mai mềm mại của ai kia vào lòng.

Tối nay hắn cùng các lão nhân thân cận đàm luận chính sự, bàn xong thì cùng họ uống rượu, lúc đó hắn đã rất khó chịu, chỉ muốn về nhanh nằm trên giường ôm lấy thân thể mềm mại của Tạ Hàm Chi rồi cùng nhau ngủ.

Người trong lòng Mặc Phóng khẽ động đậy, giọng nói dễ nghe cất lên:"Ngươi... Ngươi uống rượu?" Câu từ chậm rãi ngắn gọn.

Mặc Phóng khàn giọng đáp:"Ừ." Hắn dụi đầu vào cần cổ trắng nõn trước mắt, trầm thấp hỏi:"Làm sao vậy?"

Tạ Hàm Chi im lặng một lúc rồi không được tự nhiên nói tiếp:" Rất nồng. Ngươi uống rất nhiều sao?"

"Ừm. Nhiều một chút."

"Uống canh giải rượu trước, nếu không... Ngày mai ngươi sẽ khó chịu."

Nam nhân trầm thấp cười:"Lo lắng cho ta?"

Người trong lòng hắn không đáp một lời, im lặng như đã ngủ rồi. Hắn thở dài khe khẽ nói:"Ngày mai ta phải đi."

Hắn nhìn chằm chằm người nằm trong lòng, nghĩ xem y có động đậy hay phản ứng gì không?

Đúng như hắn nghĩ, Tạ Hàm Chi khẽ động đậy nhỏ giọng hỏi:"Đi? Đi đâu?

Nam nhân nhếch môi cười, lời ít ý nhiều nói:"Chinh chiến sa trường."

Người trong lòng hắn lại bất động, sau một lúc lại động động thân thể rầm rì hỏi tiếp:"Ngươi, đi bao lâu?"

Đôi mắt vẫn luôn sắc bén của nam nhân lần này lại nhu hòa như nước, trong mắt đều là ý cười cưng chiều mà chính bản thân hắn cũng không biết.

"Dài nhất, là bốn mươi ngày hơn."

"À."

"Không có lời nào để nói với ta sao?"

"Không, không có."

"Thật vô tình."

"...!"

"Được rồi, ngủ đi... Hài tử vô tâm."

"..."

TruyenHD

TruyenHD