Liên Điền sôi cả máu, giá có thể hét ra lửa mà thiêu chết tiểu tử thối trước mặt này ngay lập tức thì tốt biết mấy.
Liên Điền ngồi xổm đợi hắn ở cửa, đợi đến ngủ gà ngủ gật, thật là vất vả, vậy mà hắn còn đối xử với y thô bạo như vậy, thật là tức chết mà.
Hôm nay, Liên Điền cố gắng lắm mới dò hỏi được địa chỉ của Lý Kiến, tính toán thời gian hắn xong việc về nhà, muốn tới tận nhà trọ mà thăm hỏi hắn, còn mang theo một túi quà thật lớn.
Kết quả, chẳng những phải ngồi chờ mấy tiếng đồng hồ ngoài này, khát khô cả họng, muỗi thì cứ bay vù vù liên tục, lại còn bị hắn hiểu lầm mà đá như đá một bao cát. Nỗi giận này, Lý Kiến không thể nuốt trôi được.
“Mau nói cho ta, ngươi có biết thế nào là lịch sự không?” Liên Điền rống rận, ghé sát vào Lý Kiến mà thét to “Đồ vô lương tâm!”
“Thúc…… Thúc thúc…… Chuyện này…..” Lý Kiến biết chuyện này mình đã sai, hắn cũng áy náy vô cùng, hắn không thể ngờ được người ngồi ngủ gật trước cửa nhà mình lại là Liên Điền. Tại nơi này, hắn không thân không thích, không có ai chờ đợi hắn cả, trừ bỏ tên mất dạy Gia Tĩnh luôn đem phiền hà, rắc rối đến cho hắn kia.
“Thúc thúc, sao ngươi lại tới đây?” Lý Kiến nắm chặt lấy túi đồ hộp, rất sợ Liên Điền vì tức giận mà ném luôn cả nó đi – hắn đang rất đói bụng, đói đến hoa cả mắt đây này.
“Đương nhiên là tới chăm sóc cho ngươi rồi.” Liên Điền hổn hển nói.
“Chăm sóc?”
“Đương nhiên rồi, ngươi chỉ là một tiểu tử, lần đầu lên thành phố náo nhiệt, xa hoa. Ta chỉ sợ ngươi không tu chí làm ăn mà sa đà vào ăn chơi đàn đúm thì hỏng. Ngươi không biết đó thôi, tại nơi này, thứ đồϊ ҍạϊ gì mà không có: ma túy này, xã hội đen này, rồi lại còn rượu chè, gái gú nữa chứ...”
“Không nghiêm trọng vậy chứ?” Lý Kiến không nghĩ mọi chuyện lại phức tạp như vậy, hay nói đúng hơn là có cho tiền thì hắn cũng không có hứng thú với những chuyện như vậy.
“Chứ còn sao nữa...” Liên Điền một mực khẳng định, không để cho Lý Kiến được nước mà lấn tới, coi thường lời giáo huấn của trưởng bối như mình.
“Giống như ngươi hiện tại này, không lo nấu nướng mà chỉ lo ăn ba thứ đồ hộp thiếu dinh dưỡng này... ta chắc chắn, lúc còn ở dưới quê, ngươi không bao giờ ăn những thứ linh tinh như thế này.” Liên Điền ngó xung quanh một hồi mà không tìm được điểm yếu nào của Lý Kiến, đành đổ vấy lên đống đồ hộp kia vậy.
“... Hả... Ta nghĩ không phải a.” Lý Kiến nhớ đúng là như vậy. Lúc còn ở nông thôn, hai mẹ con hắn ở chung một nhà, hằng ngày đều được ăn những món ăn bổ dưỡng, thơm ngon do chính tay mẹ hắn nấu.
“Ta nói phải là phải, đây chính là cạm bẫy nơi thành thị.” Liên Điền cố gắng cãi bướng.
“Được rồi, ngươi nói sao ta sẽ nghe vậy.” Lý Kiến cười xuề xòa, buông thùng dụng cụ cùng túi đồ hộp xuống, lấy chìa khóa ra mở cửa.
“Còn nữa, sao ngươi không tìm một nơi tốt hơn mà thuê, ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này, lại còn tuốt trên lầu bảy nữa – trai gọi giả danh tiệm cắt tóc các ngươi không phải làm ăn khá lắm sao?” Lúc Lý Kiến ngồi chờ trước cửa, da gà của y nổi hết cả lên, tưởng tượng tới đủ thứ tình huống trong phim kinh dị mà mình từng xem; không hiểu sao thằng cháu luôn hung hăng, ngạo mạn của mình lại ở chỗ quái dị này.
“Vì tiền thuê chỗ này rất rẻ a~” Lý Kiến cũng chẳng thèm giấu diếm mà thành thật “Không phải ai cũng có túi tiền rủng rỉnh như thúc thúc, được ở trong những biệt thự có giá tới bạc triệu.”
Những lời này làm cho Liên Điền rất khó chịu, không phải vì hắn mỉa mai mình mà vì Liên Điền tới giờ mới tưởng tượng được tình cảnh của hắn trong suốt chín năm qua là như thế nào.
Mà đúng vậy, nếu Lý Kiến không đi học nghề rồi trở thành một nhà tạo mẫu tóc chuyên nghiệp thì với một người chưa tốt nghiệp đại học như hắn, chắc chắn không thể dễ dàng xin việc. Nếu còn ở lại
nông thôn, cuộc sống của hai mẹ con hắn sẽ không thể khấm khá được.
Nếu lúc trước, không chịu ngoan cố mà ở lại Trình gia hoặc nhận tiền chu cấp của bọn họ thì cuộc sống của hai người cũng đâu có đến nỗi.
“Tại sao lại đi làm về muộn như vậy?” Liên Điền cùng Lý Kiến đi vào phòng, thân thiết hỏi.
“Vì...” Lý Kiến nhớ tới chỉ thêm buồn bực mà thôi “Thằng bạn của ta hủy ngang hợp đồng, ta phải giúp hắn dọn dẹp đống rối loạn mà hắn để lại, hiện giờ phải làm việc gấp rưỡi ngày thường, không thể không ra về vào giờ này.”
“Ra vậy, thật là đáng thương.” Liên Điền sinh ra thương cảm, tựa như người ta thương hại một con vật đáng yêu bị ngược đãi.
Sau khi mở công tắc, đèn bật sáng. Nhìn vào khung cảnh sơ sài, luộm thuộm xung quanh, trong mắt Liên Điền – Lý Kiến cứ như là một con đại cẩu ủ rũ, đáng thương mang theo cái đuôi ngoe nguẩy mà về chuồng sau một ngày kiếm ăn mệt nhọc.
Liên Điền không hiểu tại sao lại vỗ nhẹ vào mông con “đại cẩu” “Thật đáng thương a~...”
Bị Liên Điền đánh lén, Lý Kiến buông chìa khóa đang cầm trên tay, mạnh mẽ nắm chặt lấy bàn tay vừa sờ mông mình, ép cả người Liên Điền dán lên vách tường, giọng nói trầm ấm, quyết đoán mà hỏi Liên Điền “Thúc thúc, ngươi coi ta là loại người gì?”
“Ôi chao?” Liên Điền tròn xoe hai mắt, tỏ vẻ ngây thơ vô tội như muốn nói với Lý Kiến rằng chuyện vừa rồi chỉ là phản ứng tự nhiên, hoàn toàn không có ý đồ đen tối gì khác “Không có, thúc thúc có làm gì đâu, không có a~”
Thật sự mà nói, sao mà có thể trác Liên Điền được, ai bảo Lý Kiến là một người đàn ông gợi cảm đến thế khiến người ta không chịu nổi nữa. Hễ đến gần là bị ngay hóc môn giống đực mãnh liệt trong hắn thu hút như nam châm, đến độ nhũn ra như người mất hồn.
“Ngươi cho rằng ta giống với đám tình nhân trai bao của ngươi sao, ngươi xem thường nhà trọ của ta có phải không?”
“Không có a” Liên Điền vội vàng giải thích “Ta làm sao mà nghĩ như thế được?”
“Không có, vậy ngươi sờ mông ta làm gì? Đúng là đồ háo sắc.”
“Vì...” Liên Điền cũng chẳng hiểu nổi hành động của bản thân.
“Ngươi chỉ nghĩ rằng sẽ ‘chăm sóc’ cho ta bằng cách đó?” Ánh mắt Lý Kiến từ từ lộ vẻ bi thương cùng thất vọng.
Liên Điền cuống quít phân minh “Không phải”
“Vậy ngươi muốn làm gì?” Lý Kiến xoay người, hai mắt tràn ngập chờ mong.
Liên Điền đưa tay vuốt ve những đường nét tinh tế trên khuôn mặt Lý Kiến “Tất nhiên là quan tâm tới cuộc sống hàng ngày của ngươi ra sao, vui hay buồn, có hạnh phúc hay không? Ăn cơm những món gì? Sau khi đi làm về, có mệt mỏi hay không? Có ai cùng ngươi chia sẻ vui buồn? Ngươi có cô đơn, buồn chán không?”
Giọng nói nhẹ nhàng, âu yếm đến tột đỉnh, động tác vuốt ve một cách nâng niu, trân trọng khiến cho hai mắt Lý Kiến rất nhanh đã long lanh nước mắt, nức nở run rẩy mà bổ nhào vào lòng Liên Điền “Thúc thúc, thúc thúc... ta không có ai ở bên cạnh cả... ta rất cô đơn... rất nhớ mẹ, nhớ thúc thúc a...”
“Ừ, thúc thúc biết, thúc thúc sẽ ở mãi bên cạnh ngươi không rời, sau này, mỗi một ngày, thúc thúc sẽ chăm sóc thật tốt cho ngươi, tiểu tử ngốc ạ!” Liên Điền rất da dáng một kẻ trưởng thành, vỗ vỗ tấm lưng to bản của Lý Kiến mà an ủi.
“Thúc thúc sẽ bên ta mỗi ngày?” Lý Kiến hỏi lại “Sẽ lo lắng cho ta từng giờ?”
“Đúng vậy.”
“Vậy, ta muốn thúc thúc hãy sống chung một nhà với ta.”
“Ở chung?”
“Đúng vậy, chỉ có khi hai ta ở chung một chỗ, như vậy thì thúc thúc mới dễ dàng mà quan tâm, săn sóc ta chứ!”
“Chuyện này...”
“Thúc thúc, ô, thúc thúc...” Lý Kiến giống một tiểu tử làm nũng, nước mắt lại lưng tròng, thân mình vẫn trong vòng tay Liên Điền cố tình run lên nức nở. Nhưng đôi mắt vùi vào lòng y của Lý Kiến thì đang sáng rỡ, hắn đã quyết tâm, sẽ theo đuổi người này cả đời – dù cho y có là thúc thúc của hắn cũng chẳng sao. Dù y có là một công tử hào hoa, phong lưu được vạn người ngưỡng mộ và hắn có là một kẻ nghèo hèn không dám trèo cao đi nữa – hắn quyết không từ bỏ. Chỉ khi có người này bên cạnh, cuộc sống của hắn mới thật sự có ý nghĩa, không có y, hắn như mất nửa tâm hồn.
Lý Kiến thầm hứa với chính mình “Nếu thúc thúc không chịu sống chung với ta, ta nhất định sẽ chết cho ngươi coi!”
“Được rồi, ta sẽ ở chung với ngươi!” Liên Điền xúc động mà nhận lời, y không hề biết như vậy là đã tự mình hiến thân vào cạm bẫy của tên tiểu tử giảo hoạt kia.
Tuy chưa bước qua tuổi hai mươi, nhưng Lý Kiến trưởng thành hơn người cùng trang lứa rất nhiều, chưa bao giờ hắn làm nũng với ai cả, ngay cả những lúc hắn còn rất nhỏ – trừ người này.
Lần này là do Lý Kiến đã cố tình diễn kịch, lợi dụng lòng thương cảm của Liên Điền để đạt được mục đích riêng của mình.
.....
Một giờ trước, dưới màn khóc lóc thảm thiết như mưa của Lý Kiến, Liên Điền đã tự chui đầu vào rọ, thua dưới tay tên này.
Liên Điền nói về sau mỗi ngày đều ở cạnh hắn, đây quả thật là một lời hứa cực kỳ quan trọng, khác nào vợ chồng sống chung một chỗ? Liên Điền không hề suy nghĩ xem liệu chỉ chu cấp về mặt kinh tế thì có thể thỏa mãn được người kia không?
Trước mắt, đối với một thanh niên đôi mươi đáng thương như Âu Dương Lý Kiến, Liên Điền chỉ biết hắn là một người rất đẹp trai, một nhà tạo mẫu rất được khách hàng ưa chuộng, miệng thì lắm lời, đã nói lời nào thì phải khiến người ta tức trào máu họng mới thôi. Ngoài ra, hắn còn là một người đàn ông có mục đích sống rõ ràng, có thể hai bàn tay trắng mà phát triển sự nghiệp tại nơi đầy bon chen này, còn nữa, công phu trên giường cũng không tệ....
Đưa gói quà thật lớn cho Lý Kiến xong, Liên Điền muốn ra về nhưng nhìn thấy đôi mắt lưu luyến không rời của Lý Kiến – tựa như một chú cún con ngốc nghếch không muốn rời xa bước chân của chủ nhân –
thế là Liên Điền lại quyết định ở chơi thêm lúc nữa, nhìn ngắm một lượt mọi thứ xung quanh.
Đồ dùng trong phòng rất ít, dáng vẻ cũng không có gì đặc biệt: một cái ghế sô pha đã cũ, trên bàn bên cạnh thì có một cái gạt tàn thuốc Seven Star, rải rác mấy vỏ hộp thức ăn sẵn, tiếp đó là mấy vết cà phê đã úa vàng. Đằng sau là một chiếc giường nhỏ, đầu giường có vắt một chiếc quần bò với một cái áo sơ mi – hình như là bộ đồ mà Lý Kiến ưa thích.
Thoạt nhìn cũng biết chủ nhân nơi này nghèo khổ tới mức nào, có lẽ hắn là loại người không mấy quan tâm tới tiền tài danh vọng cho lắm, bù lại được cái thông minh, nhanh mồm, nhanh miệng. Lý Kiến bỗng tưởng tượng nếu năm đó Lý Kiến ở lại Trình gia, nhất định giờ phút này hắn còn ưu tú hơn thế rất nhiều.
Liên Điền lấy một chiếc nhẫn bạc có hình đầu lâu ở đầu giường đeo thử lên tay, không vừa chút nào, ngón tay mảnh khảnh của y không thể đeo vừa chiếc nhẫn to thế này.
Lý Kiến vốn là một người to lớn, nhẫn mà hắn đeo cho dù Liên Điền đeo ở ngón cái cũng vẫn lỏng lẻo.
“Ngươi đang làm gì vậy?” tiếng nước phun ra ào ào từ vòi hoa sen trong phòng tắm chợt ngưng lại, một nam nhân với thân hình cường tráng, quấn khăn ngang hông bước ra ngoài.
Liên Điền nhìn về phía hắn, phát hiện không thể, quả thật là y không thể nói lời từ biệt với nam nhân này. Đáng lẽ mình nên đi từ hai tiếng trước mới phải, lần này đến đây không phải vì muốn cùng hắn lên giường, y không nghĩ giữa hai người sẽ xảy ra chuyện đó thêm một lần nữa. Nhưng nhìn thấy hắn gợi cảm thế này, Liên Điền không chỉ muốn làʍ t̠ìиɦ với hắn thêm một lần thứ hai, mà còn lần thứ ba, thứ tư nữa.
Gần đây, Liên Điền không thích tìm ai để giải sầu, mọi hứng thú ăn chơi đàng điếm trước đây đều tan biến.
Liên Điền vốn nghĩ nên kiềm chế một chút, dù sao hắn cũng gọi mình là thúc thúc.
Nhưng mà tên kia cũng thật ngông cuồng, không coi quan hệ họ hàng giữa hai người ra gì. Hôm nay lại còn chưng ra cơ thể mê người của mình mà quyến rũ Liên Điền.
Nếu như sau này hai người bọn họ ở chung thật sự, chỉ sợ suốt ngày sẽ làm chuyện kia mất thôi.
“Nhẫn của ngươi...” Liên Điền buông chiếc nhẫn, để lại đầu giường.
“Nhẫn thì có gì mà nhìn?” Lý Kiến lấy khăn chà chà mái tóc đen ngắn của mình, nhìn về phía Liên Điền, nói tiếp “Thúc thúc, nhìn ngươi chẳng giống người sưu tập nhẫn chút nào, đồ chơi của thúc thúc – chắc chắn là mấy thứ búp bê kí©ɧ ɖụ© chứ gì.”
“Trong mắt ngươi, ta là người đáng khinh như vậy sao?” Liên Điền rất không thích nghe Lý Kiến nói những lời như vậy. Tuy rằng y có phong lưu nhưng y luôn chờ mong một người yêu lý tưởng sẽ đến bên mình, nhưng điều quan trọng là người đó chưa tới. Người yêu lý tưởng lại không thể là trai gọi hay búp bê tìиɧ ɖu͙© được.
“Ai, giỡn một chút thôi” Lý Kiến lại gần Liên Điền “Thúc thúc giận sao?”
“Không giận, ta phải...” Liên Điền muốn nói ta phải đi rồi. Nhưng nhìn thấy một nam nhân trần trụi toàn thân, chỉ có một cái khăn mặt nhỏ xíu quấn hỡ hững bên hông, quấn theo kiểu bất cứ lúc nào cũng có thể tự nhiên mà rơi ra – Liên Điền bị thu hút đến mức hai chân run cầm cập, muốn đi mà nhấc chân không nổi.
“Ta phải đi rồi, sáng mai còn phải tới khách sạn làm việc nữa.” Liên Điền vội vàng nói lời từ biệt, tuy là có chút ham muốn, nhưng chính là vì thế y mới phải đi, y không muốn mọi chuyện cứ diễn tiến như thế này.
Nếu là người khác, Liên Điền có thể không để tâm đến chuyện này, nhưng Lý Kiến cũng có thể xem như là người thân của y, Liên Điền không muốn làm hắn tổn thương, khiến hắn thất vọng thêm một lần nữa.
Y thật tâm không muốn vui đùa cho qua ngày với Lý Kiến mà chỉ muốn được chăm sóc cho hắn như một người thân trong nhà.
Mấy năm qua, Liên Điền đã không thể thực hiện được lời hứa chín năm trước của mình. Hiện tại, y muốn bồi thường cho Lý Kiến nhiều một chút, muốn hắn luôn thật sự vui vẻ.
“Muốn ở chung, ngươi có thể dọn đến khách sạn của ta hay chuyển tới biệt thự của Trình gia cũng được.” Liên Điền không muốn cự tuyệt lời khẩn cầu của Lý Kiến, hai người hoàn toàn có thể ở chung với nhau. Huống chi, Liên Điền cũng sẽ tìm một người chuyên phụ trách chuyện ăn ở của hắn sau này, như vậy bản thân y sẽ bớt lo lắng phần nào. Thậm chí nếu muốn, Lý Kiến có thể không làm gì cả, cứ hưởng thụ cuộc sống an nhàn cũng được, chỉ cần hắn thích là tốt rồi.
“Khi nào sẵn sàng, ta sẽ cho người tới giúp ngươi chuyển đồ, bây giờ ta phải về đây.” Liên Điền nói thêm một câu trước khi bước ra cửa.
Chuyện tối nay cần làm đều đã làm xong, về phần xúc cảm đang trào dâng trong lòng, Liên Điền quyết định cố gắng đè nén nó xuống.
“Không phải thúc thúc nói muốn ở bên cạnh ta cả ngày sao?” Lý Kiến lại gần Liên Điền, nhìn thẳng vào đôi mắt y “Hiện tai, ta rất cô đơn, rất cần có thúc thúc bên cạnh a.”
“Không phải đâu, ta thấy ngươi có cô đơn gì đâu?” phản ứng đầu tiên của Liên Điền là đem thân mình né xa cánh tay của Lý Kiến một chút, du͙© vọиɠ dâng trào suốt buổi tối vẫn chưa kịp đè nén, đứng gần như vậy thật nguy hiểm. Lý Kiến lại dùng một ánh mắt ngây thơ, đáng thương mà ủ rũ.
“Ta... ta...”
Không thể chịu nổi, không thể chịu nổi ánh mắt của Lý Kiến, không thể chịu nổi cách mà Lý Kiến nói chuyện với mình, chịu không nổi bàn tay ấp áp sờ mó khiến thân thể Liên Điền nóng lên phừng phừng – tất cả đều dẫn dắt y nhớ tới một chuyện.
Giống như chỉ cần Liên Điền nói “không” một tiếng thì thanh niên tuấn tú, vui vẻ, yêu đời kia sẽ ngay lập tức chán chường, mất hết đi niềm vui cùng hy vọng.
“Thúc thúc...” Lại nữa rồi, tiếng nói khàn khàn nhỏ nhí, thực chất như một liều thuốc mạnh khiến Liên Điền mất hết cả hồn phách “Ngươi muốn ta ở lại nhà trọ tồi tàn này của ngươi?”
Liên Điền lúc này mới phát hiện, không khí trong phòng đã trở nên ám muội từ lúc nào, ánh đèn mờ mờ chỉ đủ thấy rõ hình dáng đối phương, tư thế hết sức gợϊ ȶìиᏂ của Âu Dương Lý Kiến lúc này, cộng với lửa dục phừng phừng trong người Liên Điền, tất cả sắp bùng nổ....
“Ta...” Liên Điền nói lắp, không dám nhìn vào người thanh niên trước mặt. Khuôn mặt của Lý Kiến lúc này có vẻ chờ mong, rất tội. Nhưng đêm nay, sau khi chứng kiến cuộc sống thường ngày của hắn, Liên Điền quả thật càng thêm thương mến hắn hơn, hắn đã phải chịu nhiều cực khổ. Trong lúc hắn chịu khổ, Liên Điền lại vui vẻ mà học tại trường đại học hàng đầu nước Mỹ, vui vẻ mà được người đưa kẻ đón – những người tìm tới Liên Điền nếu không phải giới thượng lưu tây phương thì cũng là con cái của quan chức, đại gia trong nước.
Lý Kiến phải tự mình bước vào đời, tự lo cho cuộc sống bản thân.
Nói là tự lo cho cuộc sống, chắc không khác gì với việc hắn phải sống tạm bợ cho qua ngày đoạn tháng.
Cuộc sống khắc nghiệt chắc chắc đã khiến hắn chịu nhiều thiệt thòi, nếu không tại sao lại bi quan mà đeo một cái nhẫn đầu lâu khổng lồ trên tay như vậy. Đối với người quen sống trong nhung lụa như Liên Điền, đây quả thật là chuyện tồi tệ nhất trên đời.
“Thúc thúc, không phải thật thích bị ta thao trên giường sao?” Lý Kiến bắt đầu hôn hai gò má của Liên Điền.
Chịu đựng loại kí©h thí©ɧ vô tận tại nơi mẫn cảm, Liên Điền đang rất muốn “Ta là thúc thúc của ngươi, ta không thể làm chuyện khiến ngươi sau này phải nuối tiếc.” nhưng y vẫn cố tình mà phớt lờ mong muốn của bản thân. Bây giờ, Liên Điền thấy mình thật giống với những nhân vật bị quấy rối tìиɧ ɖu͙© trong phim mà y hay thấy. Người từng có rất nhiều tình nhân như Liên Điền chưa bao giờ nghĩ rằng, có ngày mình sẽ rơi vào hoàn cảnh dở khóc dở cười này.
Tình huống bây giờ của Liên Điền còn nguy hiểm hơn trong phim rất nhiều, có lẽ cũng đủ để viết nên một kịch bản khác.
Rốt cuộc là muốn hay không muốn làʍ t̠ìиɦ với hắn? Nếu mình đã nói là muốn làm một người thân mà quan tâm tới hắn, vậy thì không thể xem hắn như một thứ đồ chơi qua đường được. Vậy mình có muốn yêu hắn, cùng hắn bên nhau hay không?
Lý trí lo lắng cùng với khát vọng căng tràn của Liên Điền như những con sóng mênh mang nơi biển tình say đắm, đi mãi mà chưa tìm được vùng đất bình yên mà cập bến vào bờ./