Chương 9

“Ân.... A.....” Thanh niên tuấn tú dùng đến vũ khí cuối cùng mà tấn công, Liên Điền không thể kiềm chế hơn được nữa, tự nhủ “Bất quá cũng chỉ là họ hàng xa lắc xa lơ. Căn bản chỉ là người lạ mà thôi? Tại sao phải lo lắng như vậy làm gì?” Lý Kiến dùng hai tay ôm chặt lấy Liên Điền trong lòng mình, mạnh mẽ cởi bỏ quần áo của y. Hắn vẫn chưa biết, trong lòng người này, hắn có vị trí như thế nào.

“Ta muốn làʍ t̠ìиɦ cùng thúc thúc” Lý Kiến không ngần ngại nói ra ham muốn trong lòng mình “Muốn thao thúc thúc đến khi thúc thúc cầu xin ta dừng lại mới thôi”. Thanh âm khàn khàn đầy nam tính vọng vào tai Liên Điền.

“Ngươi...” Dây lưng của Liên Điền đã bị tháo ra, qυầи ɭóŧ bên trong bị kéo xuống, du͙© vọиɠ bên trong nhanh chóng được một bàn tay mạnh mẽ, hăng hái chà xát, bao phủ.

“A! Ân, Lý Kiến...” Liên Điền kinh hô, chưa từng có ai dám thủ da^ʍ cho hắn với tốc độ nhanh như vậy. Bị đối xử thô bạo, không hiểu sao Liên Điền lại tràn ngập cảm giác thích thú. Y phát hiện Lý Kiến có thể phát huy đến tối đa sự cuốn hút của một người trưởng thành sớm như hắn.

Lần trước cùng nhau làm tại khách sạn, Liên Điền có cảm giác Lý Kiến mới là người bản lĩnh lão luyện, cuốn y vào cơn lốc xoáy dâʍ đãиɠ, khoái hoạt.

Áo sơ mi bị kéo xuống “Thúc thúc, thân thể ngươi đang có phản ứng a”. Thấy còn chưa đủ kí©h thí©ɧ, Lý Kiền dùng âm thanh trầm thấp mị hoặc tiến thêm một bước “Ta thích a, ta thích làn da thúc thúc trắng mịn như vậy.....”

“Ngô... ngô...Ân”

Làn da mịn màng, hồng ửng giữa hai bắp đùi bị thiêu rụi bởi một bàn tay nóng rực, Liên Điền hoàn toàn thích thú đến tê rần, thân thể xụi lơ ngã trọn vào vòng ôm của Lý Kiến. Hai người hôn nhau đến mức thở gấp “Thúc thúc, ta nút lưỡi có thích không?” Âu Dương Lý Kiến biết rõ còn cố tình khiến Liên Điền thêm thẹn.

“Ân...” Liên Điền bối rối thở hổn hển như người đang lao động nặng. đầu v* cùng tiểu kê kê đã không còn chịu nghe theo y sai khiến, chỉ có thể theo bản năng mà cảm thụ kɧoáı ©ảʍ mê hồn, trước kỹ xảo thuần thục vừa mυ"ŧ lại vừa liếʍ của Lý Kiến – Liên Điền mới biết chỉ thủ da^ʍ thôi cũng khiến người ta sung sướиɠ, hoang dại đến cỡ nào.

“Môi của thúc thúc giống như loài hoa ăn tạp vậy, cứ cắn lấy môi ta không rời a, thúc thúc thật dâʍ đãиɠ mà!” Lý Kiến chạm nhẹ vào môi dưới của Liên Điền, nhẹ nhàng mà mυ"ŧ rồi lại nhả ra, vài lần như thế, làm cho nó sưng mọng lên thì mới hài lòng

Lý Kiến muốn tận lực mà đào tạo cho thân thể lẫn tâm hồn của người này, khiến cho y chỉ có thể nảy sinh hứng thú với bản thân mình, chỉ có hắn mới có thể khiến y đạt tới cao trào.

Lý Kiến biết, Liên Điền từng có rất nhiều nhân tình, nam nữ đủ cả. Lý Kiến không muốn mình là một trong số họ. Hắn muốn độc chiếm Liên Điền, muốn từ nay y chỉ thuộc về hắn – muốn y vì hắn mà thở dốc, vì hắn mà rêи ɾỉ, vì hắn mà lắc cái mông dâʍ đãиɠ gọi mời.

“Ô...Ân...” tiếng rên của Liên Điền càng lúc càng trầm đυ.c, cơ thể đã động tình đến mức không thể khống chế được nữa.

“A...á...ả a...”

Quần tây bị lột đến mắt cá chân, qυầи иᏂỏ kéo hững hờ qua đầu gối. Áo sơ mi chỉ cởi mấy cái nút, xõa xuống, lộ ra đôi vai gầy thanh tú. Hai đầu v* đều chuyển màu từ hồng nhạt sang thâm tím, màu sắc của tiểu đệ đệ ở dưới cũng ngày càng đậm hơn. Không chỉ có vậy, nước bọt từ khóe miệng, nơi giao triền giữa hai người không ngừng chảy ra, mùi hương nam tính choáng ngợp cả căn phòng.

dương v*t cương cứng bừng bừng, nơi đầu khấc đã rỉ ra những giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c.

“A... liếʍ... mau liếʍ môi ta...” Liên Điền rêи ɾỉ, ưỡn người, xoay đầu qua lại mà nài nỉ nam nhân.

Lý Kiến thuận theo thỉnh cầu của Liên Điền, nhanh chóng đưa ngay đầu lưỡi linh hoạt vào trong khoang miệng nóng ấm của y, chìa đầu lưỡi sát vào cổ họng Liên Điền mυ"ŧ vào, cọ sát, chà đạp vách tường non nớt một cách cuồng bạo đúng như mong muốn của Liên Điền. không chỉ dừng lại ở đó, Lý Kiến còn tăng mạnh lực xoa nắn trên hai khối thịt lồi phía trước.

đầu v* của Liên Điền, đối với Lý Kiến chính là trân châu, bảo bối. Hắn muốn chà sát hai viên minh châu đó, khiến chúng nóng rực lên mà tỏa sáng.

Lý Kiến khıêυ khí©h chà xát vỗ về, lột bỏ bao bì, xoa xoa nơi mũi nhọn mẫn cảm “Thúc thúc, nơi này của thúc thúc đang xúc động đến phát khóc...” Lý Kiến cảm nhận được côn th*t trong tay đang cương cứng đến cực độ, từng giọt tinh hoa rỉ ra ngoài, biểu đạt mức độ phóng đãng của Liên Điền trước sự phục vụ nhiệt tình của Lý Kiến.

Cảm

nhận được Liên Điền chịu không nổi nữa, Lý Kiến ôm Liên Điền lên giường, ngồi xuống, quỳ trước mặt y, hơi tách hai chân Liên Điền đang co rút vì sướиɠ mê, hôn nhẹ vào cột cờ đang chổng lên trời cao, mở miệng, ngậm phân thân màu hồng nhạt vào miệng.

Phân thân đáng thương rất nhanh đã trướng đại trong miệng Lý Kiến, đó khát mà run lên từng hồi. Lý Kiến ngậm chặt nó rồi nút thật mạnh. Lưỡi hắn cà dọc theo từng sợi tơ trên phân thân Liên Điền, nước miếng thèm thuồng trong miệng tiết ra ngày càng nhiều, Lý Kiến như muốn nuốt luôn thứ ngọt lịm này vào bụng.

“Ô... ân... thúc thúc, ăn thật ngon...” lớn tiếng phát ra những loại âm thanh nhấp nháp say mê, Lý Kiến như đang thưởng thức thứ mĩ vị tuyệt nhất trên đời.

Thanh âm gợϊ ɖụ© kia làm cho Lý Kiến có chút xấu hổ, khóe mắt long lanh những giọt lệ trong suốt, xấu hổ thì ít mà ham muốn thỏa mãn mới thật nhiều. Kỹ xảo khẩu giao của Lý Kiến là tuyệt vời nhất trong số những người từng cùng Liên Điền làm chuyện đó.

“A... Lý... Lý Kiến...” Liên Điền mất đi ý thức, thoải mái rêи ɾỉ dưới kỹ thuật khẩu da^ʍ điệu nghệ.

Liên Điền đã mẫn cảm đến mức tột cùng, vì thế muốn làm cho y bắn khí không phải là chuyện khó đối với Lý Kiến: mυ"ŧ chùn chụt tiểu kê kê, lâu lâu lại liễm xuống hai viên bảo ngọc phía dưới, miết nhẹ lên làn da bao bọc lấy chúng; thỉnh thoảng còn hôn vào háng khiến Liên Điền kích thíc mê đi được. Cuối cùng, Lý Kiến chuyển sang ngậm phân thân kia thật lâu, đè chặt nó, cố tình dùng đầu lưỡi liếʍ liên hồi trên đầu khấc – không quá mười giây sau, tinh hoa nóng bỏng của Liên Điền tuôn trào trong miệng Lý Kiến.

“Ô Ân...” Lý Kiến liếʍ mép, thích thú mà hưởng thụ thành quả lao động của mình, không bỏ sót một giọt ái ân nào.

“Sữa của thúc thúc là loại sữa ngon nhất mà ta từng uống.” Lý Kiến nhìn vào nam nhân tê liệt, thân thể co rúm trên giường nói “Ta cũng muốn cho thúc thúc nếm thử hương vị của ta.”

“Ngươi... ngươi nói gì?” từng đợt dư chấn khoái hoạt tấn công đại não khiến Liên Điền chưa kịp nhận ra ý tứ trong lời nói của Lý Kiến “Ta sẽ không liếʍ thứ đó của ngươi.” Lý Kiến cho tới giờ vẫn chư từng làm chuyện như thế.

“Không sao, cứ dùng cái miệng nhỏ phía dưới là được rồi.”

“A... không được.”

“Tại sao, ta sẽ rất nhẹ nhàng.”

Vào thời điểm

mấu chốt, hai người lại khắc khẩu, cãi nhau ỏm tỏi như lần ở khách sạn.

“Không được là không được …”

“Thật không được, ta thấy cái miệng của thúc thúc nó đang gào thét thế kia mà...” – Chát! Lý Kiến lấy tay phát nhẹ vào cái chân trắng nõn của người kia, bông hoa nhỏ phía dưới vẫn đang thẹn thùng e ấp giữa một đám liễu rủ rậm rạm bên ngoài – đối với Lý Kiến, cái miệng phía dưới này còn hấp dẫn hơn cái miệng trên kia cả chục lần.

Mỡ dưng tận miệng, một con mèo to như Lý Kiến không thể dễ dàng bỏ qua được. “Thúc thúc có thích cây hoa Xương Bồ mà ta đã gửi không?” Lý Kiến lảng sang vấn đề khác khiến người phía dưới thả lỏng cơ thể. Trong khi nói, hắn không quên quyện một ít dầu bôi trơn lên một ngón tay, chậm rãi tiếp nhập u huyệt của Liên Điền, khuếch trương độ rộng của mật đình.

Những tiếng rít khẽ khàng vang lên – Liên Điền đỏ mặt vì nơi thâm cung của mình bị người thanh niên kia đùa bỡn, vốn muốn chống cự hoặc là đứng lên, hùng hổ mà đấm vào mặt hắn một quả – nhưng không hiểu sao, cả người mềm nhũn, không hề có chút sức lực nào.

Lý Kiến là một người rất có sức thu hút người khác, từ những chuyện nhỏ như vừa nãy không hôn sâu Liên Điền hay bây giờ dùng dầu bôi trơn có mùi hoa Xương bồ, tất cả đều nằm trong kế hoạch chuẩn bị từ trước của hắn.

Không trực tiếp hôn sâu, vì muốn Liên Điền nhớ thật kỹ nụ hôn của hắn, quyến luyến, thèm muốn nụ hôn ngọt ngào nhưng ngắn ngủi kia.

Hương hoa Xương bồ thì có tác dụng giúp tinh thần thư thái, khiến người khác cảm thấy vô cùng dễ chịu.

「 ngô…… Lý Kiến…… Không cần liếʍ……」 Lý Kiến vừa dùng tay khoét sâu vào miệng nhỏ phía dưới, vừa tinh nghịch mà liếʍ mυ"ŧ phân thân phía trên khiến nó đứng thẳng lên thêm một lần nữa.

「 Thế nào? Miệng nhỏ của thúc thúc có thấy hoa Xương bồ này ăn ngon không? Ngô…… Ân……」 Lý Kiến chuyển động hai ngón tay, xoa xoa những lớp cơ vòng bắt đầu co rút, Lý Kiến nằm ngửa trên giường, thân thể bị ngọn lửa tìиɧ ɖu͙© xôn xao thiêu hủy, không thể – dù chỉ một phút phản kháng lại hành động của Lý Kiến đang mân mê bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© cùng nơi riêng tư phía sau.

Loại dầu bôi trơn hương hoa Xương bồ mà Lý Kiến có một chút thuốc kí©ɧ ɖụ© loại nhẹ, bôi vào không lâu sẽ phát sinh công hiệu, nửa thân dưới của Lý Kiến không thể khống chế được mà ưỡn lên, cho dù Lý Kiến thọc sâu ba ngón tay vào nụ hoa hay mυ"ŧ chặt phân thân tới tận rễ cũng không thỏa mãn được cơn khát tìиɧ ɖu͙© đang khiến Liên Điền quay cuồng không yên.

「 Lý Kiến……」 Liên Điền khó nhịn rêи ɾỉ phóng đãng tên của Lý Kiến 「 Lý Kiến…… Lý Kiến……」 y không nghĩ rằng mình sẽ lại phóng tinh trong miệng Lý Kiến một lần nữa, tính khí bị niêm màng ấm áp của khoang miệng bao vây, chỉ thêm vài giây nữa thôi thì nó sẽ nổ tung mà phun ra từng dòng nhiệt lưu da^ʍ mĩ.

Nhưng Lý Kiến đã quyết tâm phải hút đến từng giọt cuối cùng, đến khi thứ dâʍ đãиɠ kia khôn bắn ra được cái gì nữa mới thôi「 a ừ a……」 Liên Điền không biết gì nữa, tính khí giật từng hồi, những đợt d*m thủy phun ra ào ào「 Chết tiệt, Lý Kiến, ngươi…… Là một tên hỗn đản, ân……」

Liên Điền kịch liệt rêи ɾỉ, bỗng dưng cảm nhận được có một ngón tay dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhây nhớt đang xáo động ở mặt trong, biết đó chính là sản phẩm của mình, li xấu hổ mà chui đầu vào trong chăn.

Lý Kiến đứng lên, xoay người của Liên Điền, ôm cặp chân thon dài của y, cặp nó vào ngang hông “Đúng, ta chính là một tên hỗn đản, tên hỗn đản này sẽ khiến thúc thúc lắc mông mà cầu xin ta nắc mạnh hơn ~Hắc, hắc”

Sau khi bàn tọa của Lý Kiến được nhẹ nhàng nâng lên, một vật cứng nóng như thép đâm vào giữa cặp mông phùng lên gợi cảm.

Tráng vật của Lý Kiến từng chút tiến vào mật động ướt đẫm, chìm nghỉm trong đó, nhẹ nhàng di chuyển, ma xát dò hỏi, cho đến khi chạm tới nơi mẫn cảm nhất.

「Thúc thúc xem, thật lợi hại, to như thế mà nó cũng nuốt lút cán, không chừa chút nào... Ân... Thích」khuôn mặt nam tính của Lý Kiến toát ra một chút mồ hôi, hắn yêu cảm giác sáp nhập người này đến chết mất.

「 Trong này vừa nóng lại vừa chặt, a, a…… Thúc thúc……」 Lý Kiến đói khát mà nắc mình liên tục, trừu sáp thứ tính thí thô to man rợ giữa những khối thịt mềm mại của Liên Điền「 Ai, ta muốn đem hai quả trứng của ta nhét luôn vào cái miệng nhỏ đói khát của thúc thúc, cho nó ăn no nê mới thôi」 Du͙© vọиɠ dâng tràn, Lý Kiến nói ra ước muốn ngông cuồng trong lòng mình. Hắn chỉ cảm thấy, nếu chỉ cắm gậy th*t vào thân thể người kia thôi thì còn chưa đủ, mà ngay cả gốc, rễ, lẫn hai quả trứng tròn tròn kia cũng phải cắm luôn vào đó, như thế thì hai người mới thật sự hòa thành một.

「 ngô, hỗn đản, ân…… Ngươi, ngươi cho rằng nơi đó của ta là lỗ đen vũ trụ, cái gì cũng nuốt được sao?」 Liên Điền run rẩy đáp lại những lời nói hoang dại của nam nhân「 ngô……」 Liên Điền mơ hồ không rõ rêи ɾỉ, cảm thấy nơi tư mật kia dù là nuốt những ngón tay linh động hay là dương v*t mạnh bạo kia cũng đều khiến y sung sướиɠ phát cuồng.

Lý Kiến ngừng lại, cắn mạnh vào đầu v* của Liên Điền「 a ân……」 Liên Điền hưởng thụ thở gấp,「 Sao đầu v* của thúc thúc cũng ngẩng lên thế này, thật thích a …… Ân……」 hắn muốn làm cho Liên Điền cũng mất lý trí giống mình, chẳng còn biết gì cả, chỉ biết nhấp nhô lên xuống theo nhịp thắt lưng của hắn.

「 A, bị cắn thật thoải mái, ta muốn…… Bên kia cũng muốn……」Tim của Liên Điền càng lúc càng đập nhanh hơn.

Lý Kiến hoàn toàn biết cách khiến cho Liên Điền sung sướиɠ đến chết đi sống lại, đến mức mà nếu như không có hắn, y sẽ không thể nào đến được cõi thiên thai cực lạc.

Làʍ t̠ìиɦ mãnh liệt, mồ hôi cả hai người chảy ra ròng rã, trong căn phòng không ngừng vang lên những tiếng da thịt va chạm vào nhau.

Bạch —- Bạch! Lý Kiến nhấc mông mình cao lên rồi thả xuống cho nó rơi tự do, dương v*t theo đà, cắm thẳng vào nơi sâu nhất trong huyệt tối vô tận kia.

“A... hỗn... nhẹ một chút...”

Ba! – Lý Kiến vỗ mạnh cặp mông của Liên Điền như thúc một con ngựa.

“A...Ngô...”

“Thúc thúc, lắc mạnh nữa lên... Ơ... Ô... đúng, lắc mạnh nữa...