Chương 16: Tốt nhất là có chuyện
Khóe miệng Ngọc Sanh Hàn cong lên, đối với sự phối hợp của cô không chỉ có hài lòng, càng thêm hứng thú vô cùng, liếc thấy vành tai hơi đỏ lên của cô, trong lòng không khỏi buồn cười, rõ ràng khẩn trương lại cố làm ra vẻ lạnh lùng, cô gái như vậy, hắn lần đầu tiên gặp.
Ngoài cửa vị được gọi là phi tử kia càng ồn ào hơn, Ngọc Sanh Hàn chỉ cười lạnh một tiếng, dù sao vở tuồng vui này vẫn là hắn đề ra, đối với cảnh ngộ thay đổi lớn như vậy, năng lực thích ứng của hắn có thể nói là kinh người.
Đưa tay, muốn cởi xiêm y trên người xuống, nhưng mà… mấy thứ đồ cổ trang này không phải là hắn chưa thấy qua, nhưng mà cũng không cẩn thận nghiên cứu qua, y phục kiểu gì đây? Làm sao mà khó cởi như vậy?!
“Hoàng thượng, nô tì có chuyện quan trọng cần bẩm báo! Hoàng thượng!”
” Ngọc Sanh Hàn! Anh lại đây!” Hương Diệp thật sự không chịu nổi người này, đến cả cởi bộ quần áo cũng không biết còn tìm cô diễn trò ?! Gương mặt lạnh lùng ra lệnh, Ngọc Sanh Hàn vẻ mặt đuối lý bước tới, nhìn cô dùng chăn gấm bằng tơ lụa mềm nhẵn bọc lấy thân thể, sau đó đưa tay, thay hắn cởi y phục, một thứ, hai thứ.
Cũng may bộ đồ Ngọc Sanh Hàn mặc trên người cũng không phức tạp, nếu không cô chưa chắc đã có thể cởi ra được thuận lợi như vậy, tiện tay đem y phục cởi ra ném trên mặt đất, cùng với đám quần áo tán loạn của cô, hiện trường có vẻ có hiệu quả như vậy, cởi còn sót lại một áσ ɭóŧ, Hương Diệp chỉ nới lỏng dây lưng, lộ ra l*иg ngực tinh xảo dầy dặn, vân da rõ ràng.
Bảo hắn đem màn trướng buông xuống, người bên trong màn sa mỏng như ẩn như hiện, cứ như vậy, hiện trường đã được bố trí xong.
Ngọc Sanh Hàn nhìn cô từ đầu đến cuối, đối với cô gái nhỏ thoạt nhìn chỉ mười ba mười bốn tuổi này càng thêm khó nhìn thấu.
Lớn mật, máu lạnh, thông minh lại dứt khoát.
Lâu lắm không gặp ai thú vị như vậy.
Đang suy nghĩ, tiếng động ngoài cửa càng thêm inh tai, Ngọc Sanh Hàn chỉ nói, “Vào đi”. Mặt lạnh, lại nhớ tới mới vừa rồi cô còn bảo hắn thu hồi lại biểu cảm, chỉ đành phải khẽ, thu hồi lại một chút “Hàn khí” của hắn.
Chẳng qua là một chút mà thôi.
Bình Phi được cho phép, lập tức vội vã đi vào tẩm điện, vén lên rèm che, tình trạng bên trong lại làm cho nàng ta sững sờ tại chỗ, hoa dung thất sắc.
Y phục bị vứt tán loạn trên mặt đất, Ngọc Sanh Hàn chỉ mặc duy nhất chiếc áσ ɭóŧ, rộng thùng thình, giống như vừa mới khoác vào, mà trên giường càng thêm xộc xệch, đồng thời phía sau bức màn lụa, màn che buông xuống, la trướng che đậy, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong, một nữ tử đang cuốn mình ôm chặt chiếc chăn, cánh tay trắng noãn hơi lộ ra, đầu tóc buông xỏa, nắm khăn trải giường khẽ run.
Trong lòng Bình Phi chỉ hiện ra một từ —— xong rồi.
Lúc này đúng là, thay người khác may áo cưới.
Bình Phi kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, trong miệng đã không phát ra được lời nào, không phải chứ ? Thật vất vả mới được sự đồng ý của Thái hậu, trước đem bát canh thêm chút đồ đưa tới đây, vốn là đoán chắc thời gian mới đi qua, ai ngờ, Hoàng Thượng lại truyền gọi Tần Hương Diệp, hơn nữa, còn không cho phép bất cứ kẻ nào vào bên trong!
“Hoàng thượng, nô tài đáng chết! Bình Phi nương nương…” An Quế vừa chạy vào đã quỳ sụp xuống, cẩn thận ngẩng đầu, lại thấy trong phòng đầy y phục vương vãi, nhìn lại trên long sàng, bóng người kiều nhỏ kia….
Có lẽ Hoàng thượng thật sự đã …. làm rồi.
Một thân ảnh đột nhiên ngăn trở tầm mắt nhìn về phía giường của lão, An Quế ngẩng đầu, liền thấy gương mặt lạnh lẽo ẩn ẩn giận dữ của Ngọc Sanh Hàn, lập tức không dám càn rỡ nữa, vội vàng cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên nữa.
“Hoàng Thượng….”
“Các ngươi tốt nhất là có chuyện.” Ngọc Sanh Hàn lạnh lùng nói, không để ý đến An Quế đang quỳ dưới đất, mắt lạnh thẳng tắp quét qua Bình Phi. Bình Phi lập tức hít một hơi, Hoàng Thượng từ trước tới nay đều dùng vẻ mặt ôn hòa với nàng ta, chưa từng dùng vẻ mặt lạnh lùng băng sương như vậy để nhìn mình?