Nghiêm Dĩ Bạch đột nhiên nhớ tới, lúc mình nhìn thấy Tô Nhược Vân ở khách sạn, lúc anh dùng một trăm vạn mua đêm đầu tiên của cô.
Cô nhìn mình, khi biết chính mình là Nghiêm thiếu, biểu cảm khϊếp sợ ấy.
Lúc đó anh còn tưởng rằng, Tô Nhược Vân đang hối hận đã rời xa mình, hối hận rời xa một người giàu có cô có thể dựa vào.
Nhưng nhớ lại, cô khϊếp sợ, hoàn toàn là vì lúc trước mình lừa cô nói mình tới từ một khe suối nghèo.
Kẻ lừa đảo thật sự là chính bản thân mình.
"Không." Nghiêm Dĩ Bạch không thừa nhận, nhưng câu này từ trong miệng anh nói ra, có vẻ như tái nhợt vô lực.
Âu Dương Túc đẩy Nghiêm Dĩ Bạch đến cửa phòng phẫu thuật, anh lại giãy giụa một cái, lại lần nữa vọt vào trong phòng phẫu thuật, chạy đến bên thi thể Tô Nhược Vân, cầm lấy tay cô ấy.
"Nhược Vân, em nói cho anh, đây không phải sự thật, tất cả đều không phải sự thật."
Âu Dương Túc giận dữ, cầm bệnh án đặt ở một bên, kéo Nghiêm Dĩ Bạch từ bên cạnh Tô Nhược Vân lại, "Cứ nhìn cho kỹ xem, nếu anh còn chưa tin, bệnh viện có tư liệu bệnh án nặng của Tô Nhược Vân, anh có thể đi kiểm tra, không phải anh có bản lĩnh sao? Tôi tin chắc chắn anh có thể điều tra ra, anh cũng có thể đi hỏi bác sĩ khác, con mẹ nó rốt cuộc tôi có lừa anh hay không."
Nghiêm Dĩ Bạch nhìn bệnh án, mặt trên được ghi chép rành mạch bệnh u não của Tô Nhược Vân.
Giờ phút này anh như rơi vào vực sâu tuyệt vọng, cuối cùng cũng không còn cách nào cứu rỗi được nữa.
Tô Nhược Vân là vì nó nên mới đưa ra lời chia tay, chỉ là vì không muốn liên lụy anh.
Nghiêm Dĩ Bạch cầm lấy tay cô, "Vì sao, vì sao em ngốc như vậy, vì sao không nói cho anh."
Nếu một năm trước, anh không nói những lời nói dối kia, nếu một năm trước Tô Nhược Vân nói cho anh, bệnh tình của cô, anh cũng sẽ có đủ thời gian chữa bệnh cho cô.
Anh sẽ có đủ thực lực có thể cứu sống cô.
Mà không phải để cô giãy giụa trong đau đớn suốt một năm trời.
Đều do anh, tự trách bản thân nói những lời nói dối kia với cô.
Đến tận cuối cùng, cô chỉ muốn gặp anh một lần, anh cũng từ chối.
Nghiêm Dĩ Bạch ôm thi thể Tô Nhược Vân khóc lớn.
Ngay cả Âu Dương Túc đứng ở một bên thống hận Nghiêm Dĩ Bạch, nhìn thấy anh như vậy, cũng bắt đầu có chút không đành lòng, một người đàn ông, mất đi người mình yêu nhất ở ngay trước mặt, khóc thành như vậy.
Đây không phải việc ai muốn diễn là có thể diễn được.