Chương 13: Anh cũng không biết chuyện này sao?

Âu Dương Túc lại cười lạnh một tiếng lần nữa, "Uổng cho anh lúc trước là bạn trai của Nhược Vân, những việc này mà anh cũng không biết?"

"Ít dong dài đi, anh không có tư cách bình luận về chúng tôi, rốt cuộc vì sao lại thế này." Nghiêm Dĩ Bạch lạnh giọng hỏi.

Âu Dương Túc than một tiếng, tiếp tục nói, "Thật ra một năm trước Nhược Vân đã khám ra mình bị bướu não, sau đó tìm được tôi, để tôi điều trị giúp cô ấy. Tôi biết hai người đang có quan hệ với nhau, nhưng cô ấy nói với tôi, cô ấy đã rời khỏi anh."

Nghiêm Dĩ Bạch trừng lớn mắt lần nữa, "Một năm trước?"

Nhớ lại khoảng thời gian này, một năm trước Tô Nhược Vân đột nhiên đưa ra lời chia tay với mình, sau đó biến mất không còn bóng dáng ở trong thế giới của mình nữa.

Đôi tay Nghiêm Dĩ Bạch chống ở trên bàn đỡ lấy thân thể của mình, vẻ đau đớn thống khổ lan khắp mọi tế bào trên người anh.

Từng giọt nước mắt từ trong mắt anh nhỏ giọt xuống trên mặt bàn.

Anh cảm thấy đại não mình có chút choáng váng, một tay chống lên bàn, cánh tay đều đang không ngừng run rẩy.

Trong phòng phẫu thuật yên lặng rất lâu, cuối cùng Âu Dương Túc nói, "Anh đi đi, việc đã đến nước này, ai cũng đều không có cách thay đổi kết cục được."

Nghiêm Dĩ Bạch vẫn đứng bất động tại chỗ, sau khi anh đã biết tất cả chân tướng, lại lựa chọn không tiếp nhận nó.

"Nhất định là anh đang lừa tôi."

Âu Dương Túc nhíu mày, "Anh nói cái gì?"

"Anh cũng thích Nhược Vân đúng không, cho nên anh gạt tôi, bịa đặt ra một lời nói dối hoàn mỹ như vậy lừa gạt tôi, mọi chuyện tuyệt đối không phải như thế này."

Nghiêm Dĩ Bạch giận dữ gào lên, thậm chí anh còn hy vọng tô Nhược Vân là vì tiền, là vì mục đích khác cho nên mới rời xa mình.

Anh ích kỷ muốn bớt đi một chút áy náy trên vai mình, muốn cho mình ít đi cảm giác áy náy và đau khổ.

Nhưng giây phút anh tức giận gào rống lên ở đây có vẻ hoang đường buồn cười như thế.

"Tôi không nghĩ rằng, anh lại là người như thế này, Nhược Vân yêu anh đúng là sai lầm." Âu Dương Túc vô cùng khinh thường nhìn anh, chuẩn bị để anh rời khỏi phòng phẫu thuật.

"Một năm nay của cô ấy có bao nhiêu đau khổ anh biết không? Cô ấy nhớ anh bao nhiêu, lo lắng sẽ tạo thành gánh nặng cho anh, cho nên mới không nói ra chân tướng, thậm chí cô ấy ngốc đến mức lén lút chạy đi tìm anh, chỉ dám ở chỗ rất xa nhìn một lúc, rồi lại không dám tiến lên nói chuyện."

"Vì không muốn gây rắc rối cho anh, cuối cùng cô ấy hoàn toàn chặt đứt sự nhớ nhung với anh, biết anh đang tìm cô ấy, sợ bị anh phát hiện, cô ấy không bao giờ xuất hiện ở trước mặt anh. Một năm nay, tôi chứng kiến tất cả sự đau khổ của cô ấy, mà anh.. Anh lại ở trước mặt cô ấy, nói ra những lời nói như vậy, anh có phải là người hay không?"