Chương 23: Trở về thời học sinh (21)

Diệp Khinh Quân giống như phát hiện một vùng trời mới, cảm thấy cực kỳ thỏa mãn khi Hàn Nhược Linh bởi vì anh mà xấu hổ đỏ mặt như vậy.

Anh buông lọn tóc cô ra, nắm lấy tay cô đứng dậy, "Đi thôi, cũng trễ rồi, để tớ đem cậu nguyên vẹn trả về cho mẹ cậu nào."

Hàn Nhược Linh phẫn nộ trừng anh, nhưng cũng không phản đối, ngoan ngoãn đứng dậy.

Anh chính là cố ý! Cố ý trêu chọc cô! Cố ý muốn cô xấu hổ!

Tô Kiêu với Từ Minh thấy Diệp Khinh Quân muốn về, biết Diệp Khinh Quân một khi đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được nên cũng chỉ nói vài câu tượng trưng giữ anh lại, cuối cùng vẫn để hai người về trước.

Diệp Khinh Quân đã rời đi, Lý Nghiên Tuyết ngồi thêm một lát cũng ra về, trong lòng tràn đầy cảm xúc tiêu cực hỗn loạn, có xu thế muốn ăn mòn lý trí cô.

Lúc này không còn tài xế đến đón nữa, Diệp Khinh Quân gọi một chiếc xe taxi đến nhà cô. Suốt cả quãng đường, không có khi nào là Diệp Khinh Quân buông tay cô ra, lần này không phải chỉ đơn giản nắm lấy tay cô nữa mà là mười ngón đan xen, nắm chặt.

Tuy đã trễ nhưng con gái vẫn còn ở bên ngoài, cả cha mẹ cô đều không yên tâm đi ngủ trước. Lúc đến nhà, đèn trong phòng khách vẫn sáng trưng, trên sô pha ngồi hai thân ảnh.

Diệp Khinh Quân thấy cha mẹ cô vẫn còn thức thì không tiện rời đi, cùng cô theo vào chào một tiếng.

"Cha, mẹ," Hàn Nhược Linh gọi hai tiếng.

"Con chào hai bác," Diệp Khinh Quân cúi người, "Xin lỗi hai bác vì giờ này con mới đưa Nhược Linh trở về."

"Không sao," Hàn phu nhân mỉm cười, "Cám ơn con, làm phiền con rồi. Hai đứa đi chơi vui chứ?"

"Vui ạ," Hàn Nhược Linh đại diện trả lời.

Hàn lão gia lúc này mới mở miệng, "Con là Diệp Khinh Quân?"

"Vâng ạ."

"Diệp Khinh Quân Diệp gia?"

"Vâng ạ."

Hàn lão gia trầm mặc vài giây, trên mặt không hiện rõ vui buồn, cuối cùng nói, "Cũng đã trễ rồi, con về đi thôi, đi đường cẩn thận. Gửi lời chào của bác đến cha con."

"Vâng, con xin phép hai bác con về," Diệp Khinh Quân cúi người chào, lại nhìn Hàn Nhược Linh một cái rồi mới xoay người rời đi.

"Để con đi tiễn," Hàn Nhược Linh vội vàng theo sau.

Ra đến cổng, Diệp Khinh Quân xoa đầu cô nhẹ cười, "Tớ về đây, chúc cậu ngủ ngon."

"Chúc cậu ngủ ngon, về đến nhà thì nhắn tin cho tớ biết."



"Được," Diệp Khinh Quân đồng ý.

Tiễn anh xong, Hàn Nhược Linh khóa cửa lại rồi đi vào nhà, cha mẹ cô vẫn ngồi ở phòng khách chưa rời đi.

Cô đang định nói với cha mẹ mình đi ngủ trước thì cha cô đã giành quyền mở lời, "Con đi ngủ đi, mai cha mẹ có chút chuyện muốn nói với con."

Tim cô liền đánh thịch một cái.

Nghe như vậy, cô làm sao còn có thể đi ngủ được nữa. Cô và Diệp Khinh Quân chỉ mới xác định quan hệ thôi đấy, cô sẽ không để cha mẹ ngăn cản cô với anh đâu.

Hàn Nhược Linh lại ghế đối diện ngồi xuống, nghiêm túc nói, "Nếu đã có chuyện thì cha mẹ nói luôn đi, con nghe."

Hàn lão gia đang định từ chối, nhìn đến ánh mắt kiên định của cô thì lại thay đổi, biết cô đã đoán được mình định nói về vấn đề gì.

"Cha mẹ không cấm con yêu sớm, bởi vì tình cảm không thể khống chế được, chỉ cần con biết chừng mực, biết tự bảo vệ bản thân, không để nó ảnh hưởng đến việc học thì cha mẹ sẽ không có ý kiến gì," ông nói.

Nghe qua thì rất tốt, nhưng Hàn Nhược Linh biết đây chỉ là mở đầu, vì vậy sắc mặt cô không hề hòa hoãn nhẹ nhõm đi, chỉ vâng một tiếng.

Hàn lão gia nói tiếp, "Nhưng mà, thân là cha mẹ, chúng ta không thể nhắm mắt tùy ý con tùy tiện quen nam sinh. Diệp Khinh Quân... rất đẹp trai, gia thế cũng rất tốt, nhưng mà trong vòng không ai không biết, Diệp thiếu gia Diệp gia là một người ham chơi lười học, chuyên tụ tập với nhóm học sinh cá biệt gây gổ đánh nhau, thành tích học tập không tốt, tính tình kiêu căng nóng nảy, không để lời người lớn vào tai, trong nhà không ai có thể khuyên bảo. Con yêu sớm không sao, nhưng cha mẹ sẽ không đồng ý để con quen Diệp Khinh Quân."

Hàn Nhược Linh im lặng hai giây, hỏi lại ông, "Hôm nay cha gặp cậu ấy, cha cảm thấy cậu ấy là loại người như vậy sao?"

Lần này đến lượt Hàn lão gia im lặng.

Lúc này, Hàn phu nhân ngồi ở bên cạnh không nhịn được chen vào nói đỡ hai câu, "Em cũng cảm thấy thằng bé không xấu đến như vậy đâu. Chiều nay em có trò chuyện với nó, thằng bé rất ngoan và lễ phép, ăn nói có chừng mực có lễ độ, gia giáo rất tốt. Thông qua cách nói chuyện cũng có thể thấy thằng bé rất khôn khéo, trí thông minh chắc cũng không thể thấp được."

"Em cũng nói nó khôn khéo, nhiều khi nó chỉ giả vờ trước mặt chúng ta thì sao?" Hàn lão gia phản đối.

"Cha à," Hàn Nhược Linh lên tiếng, thành khẩn nói, "Những lời cha vừa nói về Diệp Khinh Quân, khi con chuyển đến trường Kim Ngân con cũng đã nghe rất nhiều rồi. Có lẽ cha không biết, ba tháng trước cậu ấy đã thay đổi, không còn trốn học đánh nhau nữa, ngày ngày đến lớp đúng giờ, thành tích học tập cũng cực kỳ tốt, thầy cô không ai có ý kiến gì cả, thậm chí dạo gần đây còn hết sức khen ngợi cậu ấy."

Hàn Nhược Linh âm thầm giấu một vài điểm xấu, chỉ kể ra điểm tốt hòng thuyết phục cha mình, "Lòng tự trọng của cậu ấy đúng là rất cao, bình thường xa cách lãnh đạm, đối xử với mọi người hay sự việc xung quanh mình đều mang một thái độ nhàn nhạt không liên quan, nhưng cậu ấy cũng không nóng nảy, không hung hăng, không dối trá, lại còn đối xử với con rất tốt.

Có chuyện con chưa kể với cha mẹ. Gần một tháng trước con có bị một nhóm nữ sinh cá biệt trong trường bắt nạt, đem con trói lại nhốt ở trong nhà vệ sinh."

Vừa kể đến đây, sắc mặt cha mẹ cô lập tức biến đổi, ngọn lửa tức giận cùng lo lắng cháy phừng lên trong mắt hai người, Hàn Nhược Linh vội vàng nói tiếp.

"Lúc đó, là chính Diệp Khinh Quân phát hiện con gặp chuyện không may, tự mình tìm được con cứu con ra, còn thay con xử lý năm nữ sinh kia. Tất nhiên xử lý ở đây không phải là lôi ra đập một trận, mà là dẫn con lên phòng hiệu trưởng, nhờ thầy xử lý. Cuối cùng năm nữ sinh kia đã bị đuổi học.

Diệp Khinh Quân tuy lạnh nhạt nhưng lại đối xử với con rất tốt, rất quan tâm con, con rất thích cảm giác được ở bên cạnh cậu ấy. Hiện tại con nói những lời này, có thể cha chưa lập tức tin tưởng ngay, nhưng mà không biết cha có thể dùng thời gian chậm rãi quan sát Diệp Khinh Quân, tự mình đưa ra nhận xét về con người của cậu ấy mà không phải là dựa vào những lời đồn trong vòng đó có được không?

Một tuần sau chính là buổi họp phụ huynh, cha có thể dành ra chút thời gian để tham gia, tiện thể hỏi thăm giáo viên chủ nhiệm về cái nhìn của cô đối với cậu ấy."

Hàn lão gia nhìn con gái mình nói năng có trật tự rành mạch, đầu tiên bác bỏ lời nói của ông, sau đó lại kể ra điểm tốt của Diệp Khinh Quân, cuối cùng lại nhỏ nhẹ hỏi ông có thể từ từ quan sát Diệp Khinh Quân rồi hẵng đưa ra quyết định hay không, Hàn lão gia trong khoảnh khắc bỗng cảm thấy, con gái mình đã trưởng thành rồi.



Ông thở dài, nở nụ cười bất đắc dĩ mà cưng chiều, vươn tay xoa đầu cô, "Được rồi, cha đồng ý với con, sẽ chậm rãi quan sát Diệp Khinh Quân. Buổi họp phụ huynh sắp tới cha cũng sẽ sắp xếp thời gian để tham gia. Nhưng mà, nếu như cuối cùng cha vẫn không nhìn ra được điểm tốt gì từ trên người thằng bé, con phải nghe lời khuyên của cha mẹ, không được qua lại với Diệp Khinh Quân nữa, con có đồng ý không?"

Hàn Nhược Linh rốt cuộc nở nụ cười, vui mừng mà chắc nịch gật đầu, "Cha yên tâm, cha nhất định sẽ không thất vọng đâu."

Hàn lão gia cười cười, không tỏ ý gì trước lời này của cô, "Thôi con lên phòng ngủ đi, khuya rồi."

"Vâng, chúc cha mẹ ngủ ngon!"

"Con gái ngủ ngon," cha mẹ cô cười đáp.

Hàn Nhược Linh rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại hai vợ chồng.

Hàn phu nhân tắt đèn phòng khách, cùng với chồng mình tiến vào phòng ngủ, vừa đi vừa nói, "Anh xem con bé nói chắc chắn như vậy, em cũng cảm thấy chúng ta sẽ không phải thất vọng đâu."

Hàn lão gia chỉ mỉm cười, không nói gì, nhưng trong lòng lại âm thầm đặt chút hy vọng lên người Diệp Khinh Quân.

Mong rằng sẽ giống lời vợ và con gái ông nói, Diệp Khinh Quân không phải loại người như trong lời đồn, hoặc ít nhất, anh đã thay đổi.

Hàn Nhược Linh bước vào trong phòng ngủ, đóng cửa lại, kiểm tra điện thoại thì phát hiện trong lúc cô đang nói chuyện với cha mẹ mình Diệp Khinh Quân đã về đến nhà, nhắn tin báo bình an.

Ngẫm nghĩ một lúc, Hàn Nhược Linh quyết định lén cấp tin tình báo, "Tớ vừa mới nói chuyện với cha mẹ xong."

Rất nhanh, Diệp Khinh Quân đã trả lời lại, "Cha cậu không hài lòng về tớ đúng không?"

Từ thái độ của ông, anh đã nhận ra được ông không quá đồng ý để hai người quen nhau.

Cũng tại lúc trước anh quá "hư".

Hàn Nhược Linh không nghĩ anh nhạy cảm đến vậy, vội vàng an ủi, "Ừm, nhưng cậu đừng lo lắng, tớ đã giải thích rồi. Cha tớ đã đồng ý sẽ từ từ quan sát lại cậu, cho nên chuyện của chúng ta... phụ thuộc vào cậu hết đấy!"

Diệp Khinh Quân mỉm cười, nhắn lại, "Yên tâm, cả cuộc đời này, cậu đừng hòng chạy thoát khỏi tớ."

Tim Hàn Nhược Linh lập tức nhảy lên bình bịch.

"Tớ đi ngủ đây!"

Nhắn xong, Hàn Nhược Linh vứt điện thoại lên giường, chạy ùa vào phòng vệ sinh thay đồ rửa mặt, dùng nước lạnh giảm bớt nhiệt độ nóng bỏng trên khuôn mặt mình.

Mười phút sau, cô từ phòng tắm trở ra, tắt đèn lên giường đi ngủ.

Nắm trong tay điện thoại, rốt cuộc không nhịn xuống được tâm tình, cô mở điện thoại lên, thấy anh mười phút trước đã nhắn lại một câu, "Được, cậu ngủ ngoan nhé!"

Khóe miệng cô không kiềm được nhếch cong lên. Hàn Nhược Linh nhắm mắt lại, mang theo sự ngọt ngào này dần đi vào giấc ngủ.