Chương 22: Trở về thời học sinh (20)

Ngụm rượu mát lạnh từ miệng cô chạy thẳng xuống cổ họng, mang đến một hương vị tươi mát chua ngọt đúng như lời Diệp Khinh Quân mô tả.

Chỉ là một giây sau đó, một cỗ nóng cháy bỗng bùng lên, thiêu đốt cổ họng cô.

Hàn Nhược Linh chưa từng uống qua rượu, không có phòng bị trước lập tức bị rượu sặc liên tục ho khan, đến mức nước mắt cũng bị ép chảy ra.

Diệp Khinh Quân vội đưa tay vỗ lưng cô, ôn nhu hỏi, "Muốn uống nước không?"

Hàn Nhược Linh vội vàng gật đầu, một tay che miệng không ngừng ho khan một tay đưa ra đợi Diệp Khinh Quân đưa cô ly nước.

Nhưng mà ly nước còn chưa đợi được, cằm cô đã bị người nâng lên. Trong bóng tối, khuôn mặt đẹp đẽ không tì vết của Diệp Khinh Quân bỗng chốc phóng đại, lúc cô còn chưa kịp định thần, nơi cánh môi đã bị một mạt ấm áp mềm mại bao phủ lấy.

Hàn Nhược Linh lập tức ngây dại, hai mắt mở lớn, trong mắt tràn ngập hoang mang cùng kinh ngạc nhìn anh.

Hai mắt Diệp Khinh Quân tối đen như mực, giống như hố đen sâu thẳm vô cùng tận, điên cuồng hút hết tất cả mọi vật vào trong đó, kể cả linh hồn cô.

Diệp Khinh Quân một tay giữ gáy Hàn Nhược Linh, một tay đưa lên che mắt cô lại, đầu lưỡi vươn ra nhẹ nhàng len vào giữa hai cánh môi, cạy mở hàm răng cô, một dòng nước ấm từ trong miệng anh chảy qua miệng cô, Hàn Nhược Linh liền theo bản năng nuốt xuống, không hề phát hiện bản thân đã sớm ngừng ho kể từ lúc anh hôn cô.

Môi Hàn Nhược Linh rất mềm, lại còn mang theo thoang thoảng hương trái cây thanh mát và hương rượu nồng nàn quyện lẫn, khiến Diệp Khinh Quân nuối tiếc tách ra.

Hàng lông mi dài đậm của cô khẽ run rẩy, cọ cọ lòng bàn tay anh, khiến tim anh vừa tê vừa ngứa.

Đút nước xong, Diệp Khinh Quân cũng chỉ dừng ở trên môi cô vài giây rồi rời đi. Anh nhìn cô, hai mắt thâm trầm huyền ảo như vũ trụ vô tận, bao trùm tất cả, nhưng tại nơi đáy mắt lại có một ngọn lửa bập bùng phừng cháy.

Cũng không biết là do rượu bắt đầu ngấm hay do ánh mắt của anh quá nóng bỏng, nhiệt độ toàn thân Hàn Nhược Linh nhanh chóng tăng lên, ngơ ngẩn mà mê muội nhìn anh.

"Còn muốn uống nữa không?" Diệp Khinh Quân trầm khàn hỏi.

Hàn Nhược Linh còn chưa kịp hồi thần, quanh tai đã vang lên tiếng kích động hò reo của mọi người.

"Nữa! Nữa! Nữa! Nữa đi! Lại nữa đi! Hahaha..."

"Lại lần nữa! Lại lần nữa!..."

Hàn Nhược Linh giật mình nhìn qua, lúc này mới nhận ra, nơi đây không phải chỉ có cô và anh mà còn có hơn chục các bạn cùng lớp. Hành động vừa rồi của hai người đều bị bọn họ nhìn thấy hết!

Hàn Nhược Linh xấu hổ đến không chịu nổi, trong lúc bối rối luống cuống, cô vậy mà lại chui rúc vào lòng anh.

Lập tức xung quanh mọi người lại càng thêm náo nhiệt hò reo, tiếng hú hét cười vang tăng lên thêm mấy chục decibel.

Lần này Hàn Nhược Linh dù có xấu hổ đến mức nào cũng không dám chui ra nữa.

Cô đã làm gì thế này, Hàn Nhược Linh rầu rĩ không thôi.

Diệp Khinh Quân nhìn bộ dạng chim đà điểu của cô, khẽ cười thành tiếng, trong không khí ồn ào náo loạn này, tiếng cười trầm thấp giòn giã của anh lại cực kỳ rõ ràng chui vào tai cô, như một sợi dây câu câu lấy tâm hồn cô, khiến cô có chút lâng lâng.

Sau này, nhất định không uống rượu nữa!

Diệp Khinh Quân thấy cô thật sự xấu hổ, một tay đưa lên nhẹ nhàng vuốt dọc lưng cô, ánh mắt lại liếc nhìn đám bạn đang ồn ào trêu chọc bọn họ.

Ngay tức khắc, cả bọn lập tức héo queo.



"Khụ, chúng ta hát tiếp! Hát tiếp!"

"Đúng vậy đúng vậy! Đến karaoke là phải hát chứ! Đến lượt ai vậy?"

Đám con trai thức thời quay đầu lại nhìn màn hình, lại cầm micro lên vờ như không có chuyện gì tiếp tục hát.

Lúc này bài hát của Lý Nghiên Tuyết đã kết thúc từ lâu, bài hát mới tự động tiếp nối.

Lý Nghiên Tuyết siết chặt nắm tay, hai mắt như rắn độc phẫn nộ trừng hai người đang ngồi ở trong góc phòng.

Cô cố tình chọn bài hát như vậy để hát cho anh nghe.

Đổi lại, thứ cô nhận được lại là anh bất chấp hoàn cảnh hôn Hàn Nhược Linh!!!

Đầu ngón tay bỗng truyền đến một trận đau nhói, Lý Nghiên Tuyết sực tỉnh, nhìn xuống bàn tay, phát hiện móng tay trỏ đã bị cô siết gãy.

Móng tay gãy rồi. Cũng giống như tim cô vậy. Vỡ tan.

"Nghiên Tuyết... cậu không sao chứ...?" Hai cô bạn lo lắng hỏi han.

Bọn họ đối với Diệp Khinh Quân chỉ có ngưỡng mộ thần tượng, nên khi nhìn thấy cảnh đó cũng chỉ ghen tị tức giận mà thôi.

Không giống Lý Nghiên Tuyết, cô là thực sự rất thích rất thích anh.

Lý Nghiên Tuyết bỗng đứng lên, xoay người đi ra ngoài, "Tớ đi vệ sinh một lát."

So với Lý Nghiên Tuyết đang chua xót cay đắng không thôi, Hàn Nhược Linh lại nghẹn khuất, lúng túng, xấu hổ, rung rinh, lâng lâng, đủ các loại cảm xúc trộn lẫn.

Diệp Khinh Quân để mặc cô úp mặt trong lòng mình, bàn tay vẫn luôn đều đặn ôn nhu vuốt lưng cô, đợi cô bình tĩnh lại.

Vài phút sau, Diệp Khinh Quân mới nghe Hàn Nhược Linh mở miệng, vừa bối rối vừa nghi hoặc, thậm chí còn có một tia lo lắng hỏi, "Tại sao cậu lại... hôn tớ..."

Bọn họ còn chưa có ai ngỏ lời đâu, anh còn chưa tỏ tình, bọn họ chưa thành đôi, tại sao anh đã hôn cô rồi?

Chuyện thân mật đến bậc này... không phải chỉ có cặp đôi đang yêu nhau mới có thể làm sao?

Mặc dù cô thích anh, cũng... cảm nhận được anh có tình cảm với cô, nhưng mà, nhưng mà, không phải hai người vẫn chưa xác định quan hệ sao?

Thế này là sao chứ? Anh có ý gì? Nhân cơ hội này xác định quan hệ, hay là... mượn men rượu trêu đùa cô mà thôi?

Trong chuyện tình cảm Hàn Nhược Linh rất đơn thuần, lại dưới tác dụng của rượu, nhất thời bị suy nghĩ của mình luẩn quẩn xoay vòng, không thoát ra được.

Diệp Khinh Quân lại không hiểu cô đang lo lắng cái gì, còn cho rằng cô không thích thể hiện tình cảm giữa đám đông nên mới như vậy, vì thế cũng không nghiêm túc trả lời cô mà hỏi ngược lại, "Cậu cho rằng thế nào?"

Hàn Nhược Linh vừa nghe anh nói, lập tức ngẩng phắt đầu, hai mắt mang theo một tầng hơi nước trừng anh, kết hợp với gò má ửng đỏ, trông cô không những không hung dữ mà còn đáng yêu vô cùng, chọc người khi dễ, "Cậu, cậu rất xấu! Tớ không phải loại người như vậy!"

Lúc này Diệp Khinh Quân mà còn không nhận ra được suy nghĩ của Hàn Nhược Linh có vấn đề thì thật quá có lỗi với trí thông minh của anh.

Anh đưa tay vén tóc cô, động tác dịu dàng ân cần, ánh mắt mềm mại xuống ôn nhu dò hỏi, "Không phải loại người nào?"



Hàn Nhược Linh cắn răng, nói thẳng, "Tớ là người nghiêm túc trong chuyện tình cảm! Cậu không thể chỉ trêu đùa tớ được!"

Diệp Khinh Quân tức giận phì cười, vuốt chóp mũi cô, "Cậu nghĩ cái gì vậy hả? Chẳng lẽ trong mắt cậu tớ là loại người như vậy sao?"

Hàn Nhược Linh nghe anh hỏi thì nhớ đến tính cách của anh, bỗng có chút chột dạ, "Không, không phải do cậu sao... chúng ta còn chưa xác định đâu..."

Nhìn cô ủ rũ xấu hổ cúi đầu, tâm Diệp Khinh Quân bỗng run nhẹ.

Hàn Nhược Linh rõ ràng thông minh như vậy, lý trí như vậy, gặp nguy cũng không hoảng loạn, thậm chí còn có thể đè nén nỗi sợ hãi xuống để tìm cách ứng phó tự cứu bản thân, vậy mà không ngờ trong chuyện tình cảm, cô lại ngây thơ đơn thuần như vậy, cũng nghiêm túc như vậy, khiến anh rung động đến tận sâu trong tâm khảm, quyến luyến không nỡ buông tay.

"Vì tớ thích cậu," Diệp Khinh Quân dùng hai tay nâng mặt cô lên, nghiêm túc nhìn cô trả lời, "Tớ hôn cậu là vì tớ thích cậu, muốn chiếm hữu cậu, muốn tuyên cáo với người khác cậu chỉ thuộc về một mình tớ."

Hàn Nhược Linh ngẩn người nhìn anh, trong óc hỗn loạn, cố gắng tiêu hóa lời anh vừa nói.

Diệp Khinh Quân thấy cô không có phản ứng thì lại nói tiếp, "Nếu vẫn chưa đủ rõ ràng, vậy thì để tớ đổi cách khác. Hàn Nhược Linh, tớ thích cậu, muốn cậu làm bạn gái tớ. Cậu đồng ý không?"

Diệp Khinh Quân đã thẳng thắn như vậy, cho dù Hàn Nhược Linh đang bị men rượu làm loạn cũng hiểu được, cả khuôn mặt bỗng chốc đỏ rực lên, hai vành tai mềm mại non nớt cũng bị nhiễm một sắc đỏ mê người.

Hai mắt cô long lanh nhìn anh, đôi mắt vừa to vừa sáng, đen lay láy tràn đầy vụn sáng nhỏ.

Cô xấu hổ mím môi, hai bên khóe môi không nhịn được cong lên, e thẹn gục đầu trong ngực anh.

Trong bầu không khí ồn ào hỗn loạn, Diệp Khinh Quân dường như nghe được một âm thanh mềm nhẹ ngượng ngùng vang lên, "Ân."

Diệp Khinh Quân nở nụ cười thỏa mãn, đôi mắt phượng nheo lại phóng thích vô hạn quyến rũ.

Lúc Lý Nghiên Tuyết trở về, nhìn đến chính là một màn như vậy.

Diệp Khinh Quân cười đến tràn đầy vui sướиɠ, nụ cười khuynh thành đến điên đảo chúng sinh.

Hóa ra anh còn có thể cười tươi như vậy, vui vẻ như vậy, xuất sắc như vậy.

Nhưng nụ cười đó lại không thuộc về cô, cũng không phải vì cô mà nở.

Lý Nghiên Tuyết siết chặt tay, quay lại chỗ ngồi của mình, trầm mặc không nói lời nào.

Hai cô bạn của cô cảm nhận được tâm tình Lý Nghiên Tuyết tệ hơn bao giờ hết. Nếu cảm xúc có thể thực thể hóa, vậy lúc này Lý Nghiên Tuyết hẳn là chìm đắm trong một mạt âm u vẩn đυ.c, khí đen quẩn quanh toàn thân, tối tăm khiến người sợ hãi, không nhịn được tránh xa.

Hàn Nhược Linh rúc đầu một lúc thì cũng bình tĩnh lại, nhớ đến xung quanh còn có người, cô vội vàng chui ra.

Nhìn thấy Diệp Khinh Quân mỉm cười nhìn mình, cô có cảm giác như mình bị anh trêu chọc, tâm tình vừa mới hòa hoãn đôi chút lại xúc động lên, xấu hổ trừng anh, "Cậu thất hứa."

Diệp Khinh Quân cười cười, đầu ngón tay cuốn lấy một lọn tóc của cô chơi đùa, "Tớ thất hứa cái gì?"

"Cậu đã hứa với mẹ tớ rồi, sẽ đem tớ nguyên vẹn trả trở về."

Diệp Khinh Quân mỉm cười đầy thâm ý, ghé đầu sát tai cô thì thầm, "Cậu cũng đâu có mất cái gì. Ban nãy tớ chỉ mới chạm môi cậu mà thôi, còn chưa đưa lưỡi vào bên trong đâu. Một chút nước bọt cậu cũng không mất, thậm chí tớ... còn cho cậu một chút nước bọt của tớ nữa đấy."

"Cậu...!!!" khuôn mặt Hàn Nhược Linh đỏ đến mức muốn nhỏ máu, kinh hãi lắp bắp nhìn anh.

Sao anh có thể nói ra lời xấu hổ như vậy chứ?! Xung quanh còn có biết bao nhiêu người a!!!