Chương 16: Trở về thời học sinh (14)

Đợi tiếng bước chân đi xa, Hàn Nhược Linh rầu rĩ thở dài.

Nếu lúc nhỏ cô xin cha mẹ cho đi học võ thì tốt biết mấy.

Sau này phải tìm cơ hội học võ phòng thân mới được. Dù sao mình cũng sẽ sống rất nhiều năm, có thời gian.

Hàn Nhược Linh thử nhúc nhích tay chân, cảm nhận được bọn chúng thắt nút rất chặt, chiếc khăn trong miệng cũng được nữ sinh kia nhét rất kỹ, cô không nhổ ra được.

Lại xem cách bọn họ bài bản phối hợp, lúc này cột cô vào chân vách ngăn buồng vệ sinh cũng là ở cái phía trong, Hàn Nhược Linh ngồi duỗi chân ra, mũi chân cũng chỉ vừa vặn thò ra bên ngoài khoảng trống bên dưới cánh cửa một chút.

Xem ra bọn chúng là thành phần chị đại trong trường, loại chuyện bắt nạt dạy dỗ người khác này đã làm quen rồi.

Haizz, "kiếp trước" tuy cô không thiếu người ghen ghét nhưng vì có một tầng hào quang Âu Dương gia bao phủ ở bên ngoài, chưa từng có người nào dám động tay động chân với cô, cho dù có thì cũng chỉ là mấy cái tiểu tiết không đáng kể, mới dẫn đến hiện tại chủ quan như vậy.

"Ellie, cửa hàng giao dịch của hệ thống cái gì cũng có đúng không?"

"Đúng vậy, nhưng mà ký chủ hỏi cái này để làm gì?" Bây giờ chị còn đang bị trói trong nhà vệ sinh đó nha.

"Có thể cho nợ không? Chị muốn đổi dao."

"...Thật xin lỗi, ký chủ, không thể nợ."

"Haizz..." Hàn Nhược Linh không nhịn được thở dài.

"Ký chủ tính làm gì? Sẽ không thật sự ngồi ở đây chờ đến chiều chứ?"

"Không đời nào," Hàn Nhược Linh trả lời dứt khoát, "Làm gì có chuyện chị tự ủy khuất chính mình như thế. Em thử dò xét xem xung quanh có người ở gần đây không?"

"Vâng," Ellie im lặng ba giây, nhanh chóng trả lời, "Ký chủ, không có."

Hàn Nhược Linh nghe đến đáp án này cũng không thất vọng nhiều, vì cô đã đoán trước được.

Hồ bơi được xây ở phía sau trường, chỉ được dùng vào giờ thể dục. Hiện tại thời tiết chuyển lạnh, nhà trường không sắp xếp cho học sinh học bơi nữa, nhà vệ sinh ở đây cũng hiếm khi có người dùng, huống chi hiện tại còn đang là giờ lên lớp.

"Em để ý một chút, nếu có người đến gần thì báo cho chị biết."

"Vâng," dù sao chuyện này cũng giao cho hệ thống L44 đi làm, cô chỉ cần nhìn chằm chằm kịp thời báo lại cho ký chủ biết là được, không mệt mỏi.

Phân phó xong, Hàn Nhược Linh lại trầm mặc, một bên lần mò chỗ nút thắt cột cô với chân vách ngăn, một bên suy nghĩ xem có biện pháp nào khác để thoát ra không.

Cặp sách của cô đã bị bọn họ ném ở ngoài rồi, điện thoại cũng ở trong đó nên cô không thể gọi điện cầu cứu được.

Hàn Nhược Linh không nhìn được phía sau nên chỉ có thể dùng đầu ngón tay đi cảm nhận nút thắt, có lẽ bọn họ cũng sợ cô cởi ra được nên thắt rất phức tạp, Hàn Nhược Linh lần mò một hồi vẫn chưa tìm được chỗ mở.



Cô lại chuyển sự chú ý lên chân mình, quan sát nút thắt trên đó một lúc, trông có vẻ dễ dáng hơn, cô bèn thay đổi tư thế ngồi, gập chân lại để cổ chân tiếp xúc được đến hai tay bị cột sau lưng, lần nữa lần mò tìm cách cởi.

Bọn chúng không chú trọng nút thắt ở chỗ chân bằng, Hàn Nhược Linh nghiên cứu mười phút, từng bước từng bước nới lỏng luồn dây, dần dần cảm nhận được sợi dây thừng quấn quanh chân mình lỏng bớt.

Lại mò một lúc, rốt cuộc cô cũng cởi được sợi dây trên chân.

Nghĩ đến vẫn còn nút thắt nơi cổ tay và chỗ chân vách ngăn, Hàn Nhược Linh không nhịn được thở dài, sau đó lại nâng cao tinh thần, một lần nữa lần mò nút thắt.

Cô bị bọn chúng đặt ở giữa bồn cầu và vách ngăn nên không gian rất hạn hẹp, lúc này cũng thêm phần cản trở hành động của cô.

Lúc nãy đã dành ra mười phút nghiên cứu nên hiện tại Hàn Nhược Linh cũng có chút hiểu biết, cộng thêm vừa mới cởi được nút thắt ở chân, Hàn Nhược Linh dựa vào đó suy luận một chút, rốt cuộc tìm được đầu mở của nút thắt.

Chỉ là nút thắt này là nút thắt quan trọng nhất nên bọn chúng cũng bỏ nhiều công sức vào chỗ này nhất, cột đến ba bốn lần, mấy nút thắt chồng chất lên nhau, Hàn Nhược Linh tiêu tốn thêm mười phút mới cởi được một nút.

Hai tay cô bị bọn chúng cột rất chặt, vật lộn với nút thắt thứ nhất xong cổ tay cô đều tê mỏi không còn sức, da thịt chỗ đó cũng bị sợi dây thừng ma sát đau rát.

Hàn Nhược Linh đành nghỉ ngơi một lúc.

Vài phút sau, Hàn Nhược Linh lại tiếp tục lần mò nút thắt thứ hai. Đương lúc cô còn đang cố gắng tìm chỗ mở, Ellie bỗng lên tiếng, "Ký chủ, có người tới!"

Hàn Nhược Linh kinh ngạc, vui mừng hỏi, "Đến đâu rồi? Có gần đây không?"

"Gần lắm, đang hướng về phía này, sắp đến cửa phòng vệ sinh rồi."

Hàn Nhược Linh lập tức buông tha cho nút thắt, co chân dùng hết sức đạp mạnh lên cánh cửa và vách ngăn tạo nên tiếng động lớn, hy vọng người kia có thể nghe thấy được.

"Người nọ vào đây rồi."

Đồng thời với tiếng của Ellie, Hàn Nhược Linh cũng nghe được tiếng bước chân chạy đến, cô liền vội vàng ưm ưm vài tiếng phát ra tiếng động để báo người nọ biết vị trí của mình.

Cũng may, lần này không để Hàn Nhược Linh phải thất vọng, người nọ tìm đến được trước buồng vệ sinh của cô, đưa tay đẩy cửa, phát hiện cửa buồng bị khóa từ bên trong thì nói, "Nhược Linh, cậu lùi lại một chút, tớ chuẩn bị vào đây."

Nghe anh nói, đáy mắt Hàn Nhược Linh sáng lên, vội vã ưm ưm vài tiếng rồi thu chân lại, chui vào trong góc tường chừa chỗ cho anh.

Người nọ đưa tay lên nắm cạnh cửa, một chân đạp lên vách tường đối diện, tay chân đồng thời dùng sức, đu người lên, đạp chân lên nơi vách ngăn và cánh cửa giao nhau, lợi dụng một chút xíu diện tích đó để ổn định thân hình, cúi đầu nhìn xuống.

Vừa nhìn, hình ảnh trước mắt như hóa thành mũi dao nhọn, đâm thấu tim anh.

Hai tay Hàn Nhược Linh bị trói ở sau lưng, miệng thì bị nhét khăn không rõ dơ sạch, cả cơ thể co rúc ở trong góc buồng vệ sinh, ngồi ở trên sàn nhà dơ bẩn, ngay bên cạnh là bồn cầu dơ thối, trên mặt đất còn vương vãi một sợi dây thừng, tại nơi cổ chân có thể nhìn ra được dấu vết ửng đỏ do bị siết chặt.

Một cỗ nóng giận bỗng bùng cháy lên, thiêu đốt trái tim anh, truyền đến từng trận đau đớn âm ỉ.



Anh khom người nhảy xuống, mặc kệ bên cạnh là bồn cầu, đưa tay ôm lấy Hàn Nhược Linh vào lòng, dịu dàng vuốt dọc lưng cô, ôn nhu an ủi, "Đừng sợ, có tớ ở đây rồi, không cần phải sợ."

Hàn Nhược Linh dụi đầu ở hõm cổ anh, khẽ lắc đầu, quanh chóp mũi đều là mùi hương thanh lãnh đạm nhạt quen thuộc ấy, cực khiến người an tâm. Hốc mắt cô bỗng nóng rực lên, nước mắt chậm rãi chảy ra thấm ướt đầu vai anh.

Lần đầu tiên rơi vào tình cảnh này, sao cô có thể không sợ hãi được chứ? Cô chỉ ép mình phải bình tĩnh mà thôi.

Là vì cô ngu ngốc khiến bản thân rơi vào bẫy, trước khi thoát ra ngoài, cô không cho phép mình khóc, bởi vì khóc cũng vô dụng.

Nhưng hiện tại thấy anh, quanh thân đều là nhiệt độ ấm áp của anh, được mùi hương thuộc riêng về anh bao bọc lấy, rốt cuộc Hàn Nhược Linh không cần phải gắng gượng chống đỡ nữa, nước mắt liền ào ào rơi xuống.

Cảm nhận được bả vai ẩm ướt ấm nóng, khí thế toàn thân Diệp Khinh Quân bỗng chốc thay đổi, giống như một con dã thú vốn luôn ngủ say nay bị người đánh thức, chuẩn bị sử dụng hàm răng to lớn cùng móng vuốt sắc nhọn của mình để vồ chết con mồi bất kỳ lúc nào.

Diệp Khinh Quân lấy ra một con dao bỏ túi nhỏ, cẩn thận cắt đứt dây thừng trói quanh cổ tay cô, sau đó rút chiếc khăn ra khỏi miệng cô.

Nhìn khuôn mặt cô lấm lem nước mắt, tâm Diệp Khinh Quân như bị người bóp nhéo dày vò. Trong mắt tràn đầy đau lòng, anh ôn nhu đưa tay lên nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, "Xin lỗi, tớ đến trễ rồi."

Hàn Nhược Linh lắc đầu, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, nụ cười vậy mà rạng rỡ vô cùng, "Cậu đến là tốt rồi!"

"Đi thôi, tớ đưa cậu đến phòng y tế kiểm tra vết thương," Diệp Khinh Quân đứng dậy, kéo cô lên rồi dẫn cô ra ngoài, tiện thể cũng cầm theo cặp sách của cô.

Lúc này Hàn Nhược Linh đã bình tĩnh lại không còn khóc nữa, nhưng dấu vết của nước mắt vẫn còn ở trên mặt cô.

Cúi đầu nhìn bàn tay rộng lớn của Diệp Khinh Quân đang cẩn thận mà ôm lấy bàn tay mình, trong tâm Hàn Nhược Linh dâng lên một cỗ vui sướиɠ lâng lâng nhè nhẹ.

Ellie từ lúc Diệp Khinh Quân xuất hiện vẫn luôn im lặng nay chợt lên tiếng, "Ký chủ, lúc nãy thật đáng sợ."

Hàn Nhược Linh cho rằng cô đang nói đến chuyện mình bị trói nhốt ở trong buồng vệ sinh, nhẹ nhàng an ủi, "Không sao, chị không có việc gì."

"Không phải, ý em là, Diệp Khinh Quân lúc nãy thật đáng sợ."

"Đáng sợ?" Hàn Nhược Linh hồ nghi, "Thật sao?"

Đúng là lúc Diệp Khinh Quân nhìn thấy cô trông anh giống như cực kỳ tức giận, nhưng đâu đến mức đáng sợ đâu nhỉ.

"Thật đấy! Ánh mắt rất đáng sợ, ngay cả em cũng bị dọa đến nổi một tầng da gà."

Hàn Nhược Linh nghe cô nói, không nhịn được nhìn sang Diệp Khinh Quân.

Có thể khiến một người không có nhiều cảm xúc như Ellie cũng phải cảm thấy sợ hãi thì phải đáng sợ đến mức nào nhỉ?

Cảm nhận được ánh mắt của cô, Diệp Khinh Quân quay đầu nhìn sang, cho rằng cô vẫn còn bị chuyện hồi nãy ám ảnh, ôn nhu cười an ủi, "Không cần phải sợ, có tớ ở đây rồi."

"Ân!" Hàn Nhược Linh mỉm cười, hai mắt cong lên như vầng trăng non, nhanh chóng vứt lời nói của Ellie ra sau đầu.