Chương 30: Tư Châu cảm thấy, ánh mắt của Lục Tri Yến khi nhìn cậu như mang theo gai vậy

Edit & Beta: Tiểu Tình Nhân – 小情人

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lục Tri Yến không trả lời câu hỏi này.

Tối đo Hứa Kham nằm mơ, mơ thấy màu sắc rất đậm, bầu không khí rất đáng sợ, khi Hứa Kham tỉnh giấc, đầu óc căng cứng, như bị người khác gõ cả đêm.

Lúc Hứa Kham xuống lầu, Lục Tri Yến đang dọn cơm, Hứa Kham ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, ngoan ngoãn hơn bình thường, không biết có phải do lời đe dọa của Lục Tri Yến vào tối hôm qua không.

"Ăn cháo đi."

Lục Tri Yến đặt cái muỗng vào trong chén của Hứa Kham, Hứa Kham nhìn cái muỗng, đó là đồ cậu và Lục Tri Yến mua khi đi siêu thị, loại mà mấy đứa bé 3 tuổi hay dùng, trên muỗng là hình của cậu bé bọt biển, cực kỳ dễ thương.

"Đang nghĩ gì vậy?"

Âm thanh kéo ghế của Lục Tri Yến làm Hứa Kham hoàn hồn, cậu ngẩng đầu nhìn Lục Tri Yến, lắc đầu nói: "Không có gì! Tối qua anh em của tao hẹn đi dã ngoại, mày có muốn đi không."

Lục Tri Yến ăn một muỗng cháo, không trả lời ngay, Hứa Kham nghĩ anh không thích đi dã ngoại, vội vàng nói: "Không sao, mày để cửa cho tao là được."

"Về trễ lắm à?"

"Chắc vậy!"

Hứa Kham không dám nói cho Lục Tri Yến biết bọn họ đi chơi đêm, 1 2 giờ sáng mới về, không biết tại sao, bây giờ Hứa Kham cảm thấy Lục Tri Yến là người ba thứ 2 của cậu, là người cậu không trị được đó.

"Cùng đi đi!"

Lục Tri Yến ngẩng đầu nhìn Hứa Kham đang nhai bánh bao, mỉm cười: "Nếu cậu lại uống rượu, về đây sẽ bị đánh."

"Khụ khụ!"

Hứa Kham cười gượng, không nói thêm. Lục Tri Yến tập trung ăn cháo, lúc anh ngồi sống lưng thẳng tắp, tựa như cây thanh tùng, Hứa Kham nhìn một lát rồi mới thu hồi tầm mắt.

9 giờ tối, Hứa Kham dẫn Lục Tri Yến đến chỗ tập hợp.

Địa điểm dã ngoại là một ngọn núi trong thành phố A, nhưng điểm hẹn là ở dưới chân núi, nơi này về đêm rất náo nhiệt. Chỗ lớn như vậy được chia thành nhiều khu, khu vực dành riêng cho dã ngoại ban đêm, uống rượu cái thứ.

"Anh Kham!"

Tư Châu là người đầu tiên nhìn thấy Hứa Kham và là người chạy đến, Hứa Kham xoa đầu cậu ta, chỉ vào Lục Tri Yến bên cạnh và giới thiệu: "Đây là bạn mới của anh, Lục Tri Yến, còn đây là Tư Châu, em trai bảo bối của tao."

Tư Châu mỉm cười, chiếc răng hổ nhỏ lấp ló đáng yêu, Hứa Kham nhịn không được, chạm vài cái. Ánh mắt của Lục Tri Yến dừng lại trên mặt Tư Châu, một lát sau mới nói: "Chào cậu."

"Chào cậu, tôi là Tư Châu lớp 3 khối 12, trước kia đã nghe anh Kham nhắc đến cậu, mau đi thôi!"

Mặc dù Tư Châu mềm mại dễ thương nhưng không phải ngốc bạch ngọt ngốc nghếch, ánh mắt Lục Tri Yến nhìn cậu ta lúc nãy như mang theo gai, khiến Tư Châu sợ hãi, mặc dù không biết tại sao, nhưng chân của bạn nhỏ Tư Châu chợt thông minh, chân nhanh hơn não, lui về sau 3 bước, thuận thế chạy đi.

"Thằng nhóc này!"

Hứa Kham khoác vai của Lục Tri Yến, đi về phía trước, cười hì hì nói: "Mày căng thẳng hả? Những người ngồi ở đây đều là bạn của anh Kham, mày có thể toàn thắng không?"

Lục Tri Yến đưa mắt nhìn đám người ngồi đằng kia, cười với Hứa Kham, nói: "Có thể."

"Đừng đừng đừng, tao sợ lắm đó."

Hứa Kham vỗ vào vai Lục Tri Yến, nếu là Thương Dục và Lộ Thành cậu có thể đánh thắng, nhưng Lục Tri Yến... Quá dữ, không nên lấy mấy người kia làm thí nghiệm.