Chương 4: Trường học ma quái 1 (Quái vật xinh đẹp nhưng ngốc nghếch) (1 / 2)

[Sao chép đang tải...]

[ Loading hoàn tất, chào mừng đến với trò chơi: Ghost School

Bản sao 1: Tòa nhà giảng dạy

Bản sao 2: Sân vận động

Copy 3: Ký túc xá thân thiện

Bản sao 4: Ngôi nhà ấm áp]

Đã vào ngục tối 1: Tòa nhà giảng dạy. ]

[Là học sinh, bổn phận của bạn là phải học tập chăm chỉ, không được đi muộn về sớm, quan sát cẩn thận, không được vào nhầm lớp. ]

[Còn nữa, nếu chẳng may vào nhầm lớp học, xin hãy giữ vẻ bình tĩnh và đừng để "Nó" phát hiện ra rằng bạn không phải là học sinh của lớp này. ]

[Nếu đến muộn về sớm thì sẽ có 98% khả năng bị "Nó" bắt được, vì trên nguyên tắc, thà vào nhầm lớp còn hơn đến muộn. ]

[Nếu bạn vi phạm các quy tắc trên, bạn sẽ phải tự lãnh chịu hậu quả. ]

[Ẩn danh đang tải...]

[Đã tải xong. ]

[Uno, một học sinh chết bất đắc kỳ tử, hàng ngày hòa nhập với các học sinh và đến lớp như bình thường - Vì dù sao cậu cũng không phải là một học sinh còn sống, với lại Uno cũng không phải là con quỷ duy nhất trong này. ]

[Phân công nhiệm vụ:]

[Gϊếŧ tất cả người chơi và giành chiến thắng trong trò chơi này]

Uno giật giật chiếc vòng màu đen quanh cổ, ở giữa có một bảng tên bằng kim loại hình trái tim, trên đó có khắc chữ "Uno", Uno, là con mèo của Sở Chiêu, vừa là một trò chơi cờ thời thượng.

Cả người Uno tái nhợt như tuyết mới, cậu mặc đồng phục học sinh, bởi vì dáng người nhỏ nhắn, nên trông có vẻ trống rỗng, đôi mắt cậu rất đen, rất to, có kết cấu giống như mắt mèo, chẳng những ngoại hình của cậu trông giống mèo, mà đến cả tính cách cũng giống mèo, bí ẩn, lén lút và không thể đoán trước được nơi cậu sẽ đến.

Và tính cảnh giác cao của Uno cũng giống hệt con mèo, luôn trong trạng thái căng thẳng, rụt rè nắm chặt quai cặp sách, ánh mắt lấm lét nhìn xung quanh, sợ bị người khác dọa nạt uy hϊếp, cậu vùi đầu, dựa vào tường đi, cố gắng không thu hút sự chú ý của người khác.

Hóa ra con quỷ ẩn nấp trong đám học sinh này là một kẻ hèn nhát.

Uno chưa bao giờ bước vào ngục tối với diện mạo như này, cậu luôn ở trong hình dạng của một con quái vật đáng sợ, không thể miêu tả hình dạng cụ thể, để cho mỗi người chơi khi nhìn thấy hình dạng của cậu, tinh thần đều sẽ sụp đổ, thân thể cũng sụp đổ và chỉ cần cậu lộ diện là có thể làm cho đám người chơi đó phát điên.

Và bây giờ...

Mặc dù Uno đã vùi đầu vào sát tường, làn da tái nhợt, vẻ mặt kinh hoàng và u ám đến mức trông không giống như người sống, nhưng Uno đi đến đâu cũng bị những ánh mắt thèm muốn sẽ không chút kẽ hở phóng tới, nhìn chằm chằm vào người cậu.

Uno thoạt nhìn như thế nào cũng không bình thường, nhưng cũng không giấu được vẻ đẹp xuất chúng của cậu, kiểu đẹp này là kiểu không thể che giấu được.

Uno đã bại trong tay Sở Chiêu chỉ với một chiêu thức, vận mệnh từ đây của cậu cũng bị đảo lộn hoàn toàn, con quái vật từng khiến cho vô số người chơi sợ mất mật, không ngờ bây giờ lại có bộ dạng thế này, hiện tại hoảng sợ trông gà hoá cuốc, bị dọa cho sợ thành bộ dạng co rúm như này.

Bởi vì mỗi người chơi đối với cậu mà nói, đều là sự uy hϊếp chết người.

Đã vậy cậu còn bị mang vòng cổ của con mèo, lấy tên của con mèo và trở thành sủng vật của Sở Chiêu.

Giống như Sở Chiêu đã nói, nếu thân phận của cậu bị bại lộ, cậu sẽ bị trả thù rất thảm, đúng không?

Uno vốn là người não ngắn, cậu không giỏi suy nghĩ, chỉ thường dựa vào sức mạnh khủng khϊếp của quái vật để giành chiến thắng, những sức mạnh này đã bị quái vật mà Sở Chiêu luyện thành nuốt chửng, nên giờ Uno không biết phải làm cách gì mới có thể gϊếŧ chết hết tất cả người chơi.

Đây, đúng là một nhiệm vụ nan giải đối với cậu.

Uno còn không biết đặt bẫy chứ đừng nói đến lừa người, từ một con quái vật đáng sợ đã biến thành một con ma quyến rũ, hiện tại cậu đang được một nhóm người chơi nam thèm muốn và chỉ có những người chơi lâu năm mới có thể được lựa chọn tiến vào trò chơi này. Uno bị kẹp ở nơi toàn là cao thủ, nên cho dù có nhìn như thế nào, cậu cũng là sự tồn tại yếu thế nhất trong các người chơi ở đây.

Nếu cậu chủ động tấn công họ, chắc chắn cậu sẽ bị bắt nạt đến chết, phải không?

Uno rất sợ hãi, cậu không có nhiều năng lực suy nghĩ, nên hầu như không thể nghĩ ra được kế gì để bảo vệ mình, bây giờ cậu chỉ có bản năng cầu xin để sống sót.

Uno quyết định đặt hy vọng vào những con quái vật khác trong trường, để sức mạnh đáng sợ của chúng giải quyết số lượng lớn người chơi, còn cậu chỉ cần ẩn nấp thật tốt và chờ cơ hội đánh lén, có thể nói cách này là giải pháp tuyệt vời nhất mà Uno có thể nghĩ ra.

"Làm thế nào mà đứa nhỏ này vào được ngục tối này?"

“Ha ha ha ha, đấm chừng hai phát là chết ngay. "

"Lần này có quỷ sắm vai người chơi, chẳng lẽ cậu ta chính là con quỷ đó?"

Uno mang theo sự cảnh giác của rất nhiều loài động vật, nên khi cậu nghe thấy những lời này, cậu đã rùng mình run lên dữ dội.

"Ha ha ha ha, cậu ta sợ rồi."

"Cậu ta không thể nào là quỷ được, quỷ nào mà lại ăn hại như cậu ta chứ."

"Không phải Sở Thần đã đánh quái vật Thâm Uyên Lạn Nê thành hình dạng nguyên bản sao, nhưng cuối cùng cậu ấy cũng thả nó ra, nhận lấy thất bại đầu tiên như vậy, coi bộ cậu ta là hình dạng nguyên bản đó cũng không chừng?"

"Biết đâu được, sau buổi phát sóng trực tiếp đó, không ai nhớ nó trông như thế nào."

Uno càng lúc càng run nhiều hơn, sau lưng truyền đến tiếng cười nhạo, cậu không dám nói lời nào, ngón tay mảnh khảnh tái nhợt kéo lấy vòng cổ khiến cậu khó chịu, cái vòng cổ màu đen này, làm cho cái cổ trắng như tuyết của cậu bị . che chở đến mỏng manh yếu ớt hơn, như thể chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể bẻ gãy cổ và làm cậu tắt thở.

Những người chơi cũng tò mò bình luận không ngớt.

[Người chơi này là ai? Trước giờ tôi chưa từng thấy]

[Có thể là người chơi mới được đưa đến ngục tối này, nhưng mà nơi này đều những người chơi lâu năm có sức mạnh vô song, sao có thể có một khuôn mặt mới?]

[Có khi nào là con quỷ đó không? ]

[Có con quỷ tệ như vậy? Không thể nào]

Mặc dù những người chơi đều lấy Uno ra chế nhạo, nhưng họ không đề cập đến vẻ đẹp của cậu và trong mắt họ có không ít sự ham muốn đối với cậu.

Bọn họ không bàn về vẻ đẹp của cậu cũng là có lý do, vì nếu một khi hớ miệng nói ra, thì những suy nghĩ xấu được giấu kín sẽ được dịp phơi bày ra bên ngoài, như vậy khác nào tự vạch áo cho người xem lưng, phải không?

"Chết tiệt, còn có 15 phút nữa là vào lớp, mà giờ còn chưa tìm được phòng học thì chết ngay từ đầu là cái chắc!"

Những lời này vừa nói ra, những người chơi xung quanh Uno đều cảm thấy như mình vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ, vẻ mặt của họ đột nhiên trở nên căng thẳng, họ đứng dậy, tăng tốc và cố gắng tìm đúng lớp học, nếu thực sự vạn bất đắc dĩ, chọn sai phòng học, e là phải cắn viên đạn vào nhầm lớp mất.