Chương 3

Ở giữa ly, được ngâm trong máu như rượu vang đỏ, là một cơ thể tuyệt đẹp, làn da trắng tuyết.

Mùi thơm kỳ lạ là từ trên người nó toả ra.

Sở Chiêu đứng bên cạnh "Ly", nước máu từ mép ly phun ra, như đài phun nước, nên nửa người anh đều bị nhuốm đầy máu.

[Đây là... Cái gì?]

[Đẹp quá]

[Không lẽ đây là hình dáng thật của Thâm Uyên Lạn Nê?]

[Đẹp quá] [Đẹp quá] [Đẹp quá] [Đẹp quá] [Đẹp quá] [Đẹp quá]

Màn đạn rơi vào hoang mang.

Sở Chiêu quan sát bảo vật đang ngủ say trong máu này, vẻ mặt anh thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng bản thân anh biết rất rõ, tinh thần của mình đang bị thứ xấu xa xâm lấn.

Sở Chiêu vươn tay, ôm lấy bảo vật tuyệt đẹp này, nó hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của con người, máu từ trên người nó tí tách chảy xuống, da thịt của nó nhẵn nhụi đến trình độ khiến người ta không thể tưởng tượng được, mái tóc ngắn màu đen, lông mi rậm rạp, cho dù nhắm chặt, cũng có thể nhìn ra nó có một đôi mắt to, môi đỏ tươi như cánh hoa, thân hình mảnh khảnh, mềm mại, không phân biệt được là nam hay nữ.

Hai đầṳ ѵú trắng nõn.

Đến khi tách hai chân nó ra.

Nói đó có một dươиɠ ѵậŧ nhỏ màu hồng - Và một âʍ ɦộ đỏ hồng.

Cơ thể của nó đã được máu nuôi dưỡng đến mức trưởng thành, mùi thơm kỳ lạ trên cơ thể nó chỉ thể hiện ra một ý nghĩa:

Đó là, cầu xin Sở Chiêu hãy cưỡиɠ ɧϊếp nó.

Sở Chiêu lau vết máu trên mặt nó, khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay, hóa ra lại là một bảo vật nhỏ xinh đẹp, quyến rũ, mê hoặc lòng người như vậy.

"Cậu rất xảo trá, biến thành hình dạng như này, là muốn cầu xin tôi thả cậu đi sao?"

Nó không nói gì.

Nhưng từ trong hoa huyệt đầy đặn, lập tức trào ra dâʍ ŧᏂủy̠ đặc sệt, quấn lấy đùi, càng tảo ra mùi thơm kiều diễm hơn.

Nó đang cố gắng làm cho Sở Chiêu sinh ra du͙© vọиɠ với nó, yêu thương nó, rồi nhờ đó mà trốn thoát.

Mặc dù Sở Chiêu đã nhìn thấu được kế hoạch của nó, nhưng—— "

Tôi sẽ không gϊếŧ cậu, nhưng nếu cậu không có thực lực, vậy về sau, cậu có thể duy trì được bộ dáng như này nữa không."

Vừa nói, anh vừa tung quái vật "Frankenstein" của mình ra, quái vật thoát ra giống như gió cuốn mây tàn, nuốt chửng cả người Thâm Uyên Lạn Nê, vào trong người mình, như một cơn bão, có thể nói nó ăn sạch hầu như không còn sót lại chút gì.

Bảo vật sững sờ, đột nhiên mở mắt ra, quả nhiên, đôi mắt của nó tròn to giống như mắt mèo, cực kỳ mị hoặc, con ngươi trong veo màu hổ phách chớp động.

Trong ánh mắt của nó toát ra thần sắc hoảng sợ.

“Cho dù cậu có đi đến ngục tối nào đi nữa, cậu cũng sẽ đều bị người chơi trả thù như thế này sao?”

Nỗi sợ hãi trong mắt nó ngày càng sâu sắc hơn.

Sở Chiêu bất ngờ không kịp đề phòng buộc một vòng cổ vào cổ nó, nó ra sức kéo hai cái, nhưng bởi vì lực lượng tổng bộ đã bị Sở Chiêu gϊếŧ chết, nên căn bản là không kéo ra được.

"Đây là vòng cổ mèo dành cho cậu, sau này cậu tên là Uno, mèo của tôi cũng gọi là Uno."

"Uno Uno, đừng để những người chơi khác bắt được cậu, bộ dáng bây giờ của cậu, chỉ bị mọi người coi là sủng vật thôi."

Giây tiếp theo, thế giới sụp đổ và mọi thứ trở về 0.



Trò chơi bắt đầu lại.