Chương 22

[7]

“Hoặc là rơi xuống chết hoặc là bị đào thải! Này là không cho chúng ta vượt cấp, phải không?!”

[6]

Trong khi mọi người còn đang do dự, Úc Văn đã không chút lưỡng lự bước qua ngưỡng cửa.

Úc Trạch cũng kéo Uno và theo sát phía sau.

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào cặp song sinh và mặt dây chuyền nhỏ của họ, tim như thắt lại. Không ai muốn cặp song sinh bị loại vào lúc này. Vì tỷ lệ chiến thắng của cặp song sinh rất cao. Đi theo họ trong giai đoạn đầu sẽ giúp mọi người tiết kiệm được rất nhiều thời gian đi đường vòng, và nhờ có sự giúp đỡ của họ mà ở các cấp độ hợp tác khác, nhóm người chơi sẽ như hổ thêm cánh.

Lập tức, cũng có hai người chơi táo bạo không hề nghĩ tới chuyện mất mạng, cũng không có ý định xem phán đoán của cặp song sinh có ổn hay không, thời gian có hạn, bọn họ đi theo sau lưng cặp song sinh nhàn nhã, lần lượt vượt qua ngưỡng cửa sân thượng.

Và không hư hại dù chỉ là một cọng tóc.

[Những người chơi theo cặp song sinh này, đúng là có chút can đảm, chứ nếu là tôi chắc tôi sẽ không dám đâu)

[Là người ngoài, tôi hoàn toàn có thể hiểu được họ, vì dù sao cặp song sinh cũng là một trong số mười người chơi đứng đầu và với tỷ lệ chiến thắng đáng kinh ngạc như vậy, khả năng phán đoán của họ sẽ luôn giỏi hơn người bình thường rồi. Nhưng trong ván cược lấy mạng sống ra bảo lãnh như này, đi theo bọn họ đúng là một lựa chọn ngốc nghếch nhất]

[Tuy là nói như vậy, nhưng nếu thật sự là ở trong một bản game thì có quá nhiều yếu tố ảnh hưởng đến phán đoán của người chơi, những người có đủ dũng khí để theo kịp cặp song sinh chắc chắn phải có khả năng chịu đựng tâm lý rất lớn】

[Nếu muốn tôi cũng sẽ mang chó theo]

Đã có năm người hoàn hảo không tổn hao gì tiến vào sân thượng, lập tức có thêm ba người chơi phản ứng nhanh nhẹn hành động nhanh chóng theo sau, lần lượt vượt qua ngưỡng cửa.

Vẫn bình an vô sự.

Một số người chơi và người xem đã phát hiện ra cánh cửa.

[5]

【4】

Ngoài cửa còn có hơn chục người còn chưa tiến vào sân thượng, thời gian cũng đã đếm đến năm giây cuối cùng, hiện trường rơi vào cực độ hỗn loạn, đa số là những người thiếu quyết đoán và hoảng loạn quá mức, tuy nhiên cũng có một số ít người chơi vẫn buộc mình phải giữ bình tĩnh và đứng phía sau không tham gia cảnh hỗ loạn, xô đẩy và tranh giành phía trước.

Mà người chơi tranh đoạt phía trước, bởi vì quá mức khẩn trương mà hoàn toàn mất đi khả năng phán đoán, thậm chí có người còn ác độc đến mức móc ra vũ khí bức bách người khác phải nhường đường.

Đến khi đạt được ước nguyện, là người đầu tiên bước lên sân thượng, thì chân lại bị chôn vùi dưới sàn bê tông.

Nếu ai đó nhìn ra ngoài sân thượng, họ sẽ thấy từ đâu xuất hiện một bàn chân trái đang run rẩy và treo lơ lửng bên ngoài.

Khuôn mặt của người kia ngay lập tức trông như chết, rồi trong sự tuyệt vọng, người nọ nhìn những người chơi trước mặt đã hoàn thành cấp độ và nhìn những người phía sau đang trừng mắt nhìn mình, cuối cùng cam chịu bước xuống.

Có tiếng răng rắc, xương gãy như pháo nổ.

Bên trên đống xác chết ở tầng dưới là một phần chân tay bị gãy khác.

Người chơi tự mình gây ra chuyện này khiến mọi người chợt nhận ra, lời nói của NPC vang vọng trong đầu họ:

“Là một học sinh, lễ độ với người khác là đức tính cần thiết!”