Mắng thì mắng đi, ngày hôm sau huấn luyện tôi cũng phải bị bắt tăng cường tập luyện.
Dù sao cũng hết cách, tôi không biết đã tạo nên nghiệp chướng gì mà bây giờ phải nhận quả báo như vậy.
Hơn nữa nhờ phước của Kỳ Hàn Tinh ban cho tôi, bây giờ cả trường ai cũng biết tôi là kẻ tham ăn.
Thậm chí có một số sinh viên cũng đến ngắm Kỳ Hàn Tinh, đồng thời đến để hóng hớt chuyện của tôi.
Tôi thật sự rất biết ơn họ.
Cũng may hôm nay Kỳ Hàn Tinh lại không tiếp tục nhắm vào tôi, cũng không biết tại sao, anh dường như có hơi mất tập trung.
Không thể nào biết anh đang nghĩ gì.
Nhưng mấy ngày nay, tất cả mọi người đã nhìn ra thủ đoạn huấn luyện tàn ác của anh ấy, cho dù anh ấy không nhìn, cũng không ai dám lơ
là.
Tối khi tôi về ký túc xá, vừa tắm xong, đang chải đầu được nửa chừng thì dì quản lí kí túc xá gọi tôi xuống.
"Có thằng bé bên ngoài đang tìm Tần Tình ở phòng ký túc xá của con." Dì vừa nói xong liền chỉ tay về hướng bên ngoài.
Đó là một thanh niên cao gầy, ăn mặc khá bảnh bao, khuôn mặt có thể miễn cưỡng coi là ưa nhìn.
Có lẽ là bởi vì mấy ngày nay tôi đã quen nhìn khuôn mặt của Kỳ Hàn Tinh, nên tiêu chuẩn đánh giá sẽ cao hơn chút.
Quan trọng nhất, người này... nhìn trông rất quen mắt.
"...Tiền bối Diệp Tân?" Tôi đi tới, có chút nghi ngờ không xác định hỏi.
Diệp Tân sửng sốt, đánh giá tôi từ trên xuống dưới, có chút kinh ngạc: "Em là Tô Dư Mặc?"
Ai cũng biết hắn theo đuổi Tần Tình nhiệt tình, nhưng tôi chỉ nhìn thấy hắn một lần từ đằng xa, cũng chưa từng nói chuyện với hắn.
Tần Tình đã cho anh xem ảnh chụp tập thể của ký túc xá." Có lẽ nhìn ra sự nghi hoặc của tôi, hắn cười nói: "Em...đẹp hơn rất nhiều so với trong ảnh, anh gần như không thể nhận ra được luôn. "
Ồ.
"Cậu ấy ra ngoài ăn cơm vẫn chưa về." Tôi giải thích với hắn.
Thật ra trong lòng tôi có chút kỳ quái, tôi còn tưởng rằng Tần Tình đi chơi với hắn, hóa ra không phải đến chính cậu ta đi đâu còn không nói cho hắn biết.
"Sao tiền bối không thử gọi điện hỏi cậu ấy đang ở đâu?"
Diệp Tân sững sờ một lúc, sau đó có chút xấu hổ.
"À, vậy thôi, cảm ơn em nhiều."
Tôi không có hứng thú quan tâm đến tâm trạng của người khác, vì vậy tôi quay người đi và trở về ký túc xá sau khi nói xong.
Sau khi Tần Tình trở lại, tôi đã nói việc Diệp Tân tìm cậu ta, cậu ta cau mày với vẻ mặt khó chịu.
Lý Hàm cẩn thận hỏi: "Tần Tình, cậu cùng tiền bối Diệp Tân cãi nhau sao?"
Vừa nhắc hắn sắc mặt của Tần Tình có chút chán ghét nói: "Anh ta còn chưa phải là bạn trai của tớ, còn muốn quản tớ làm gì sao? Sau này các cậu đừng có nhắc anh ta nữa trước mặt tớ."
Việc Tần Tình mất đi một người theo đuổi không phải là vấn đề lớn, nhưng mấu chốt là người đó chính là Diệp Tân, là một nhân vật phong vân trong trường.
Qua mấy ngày sau, tâm trạng của Tần Tình càng ngày càng không vui.
Cho đến hôm nay, Diệp Tân lại đến tìm.
"Tần Tình! Nhìn đi! Tiền bối Diệp Tân lại tới tìm cậu!" Lý Hàm kéo tay cậu ta, "Tớ vừa mới nói, ngươi đẹp như cậu, hắn sao có thể từ bỏ được!"
Tần Tình mặt mày đột nhiên thả lòng ra, vuốt tóc, hừ một tiếng: "Muốn cầu xin tớ tha thứ, sao có thể dễ dàng như vậy được?"
Tuy nhiên, đã có chuyện bất ngờ xảy ra — Diệp Tân bất ngờ làm lơ Tần Tình và đi đến chỗ tôi.
"Em gái Tô hôm nay có rảnh không? Cùng nhau đi ăn cơm nhé?"
???
Hắn đang cố tình muốn cản trở con đường ăn uống của tôi phải không? Trong đầu tôi xuất hiện những chấm hỏi.
Anh trai à, anh có mắc bệnh gì không?
Tần Tình mặt biến sắc, cậu ta oán hận nhìn tôi.
Lý Hàm đã trực tiếp mắng thật: "Con người cậu người không biết xấu hổ sao? Thậm chí còn ngang nhiên cướp bạn trai của bạn cùng phòng!"