Chương 7

Lúc này lớp học quân sự vừa mới kết thúc, nhưng nhờ chất giọng to như cái loa phát thanh truyền hình thành phố của Lý Hàm, khiến rất nhiều người chú ý đến chỗ này.

Trong lòng đè nén cơn giận: "Lý Hàm, ăn có thể ăn bậy, chứ đừng ăn nói lung tung! Tôi đã có bạn trai mắc mớ gì tôi phải tranh giành bạn trai với cậu ta."

Lý Hàm cười nhạo.

"Cậu phải hỏi chính mình chứ? Có bạn trai rồi nhưng lỡ thấy bạn trai người khác tốt hơn thì sớm muộn gì cũng muốn đoạt lấy thôi. Ai mà biết được?"

Tôi tức giận bật cười, quay đầu nhìn Tần Tình, người từ đầu đến cuối không nói một lời nào, như thể cậu ta là người phải chịu oan ức nhiều nhất, cô ta tỏ ra mình là người đáng thương nhất trong câu chuyện.

"Tần Tình, cậu cũng nghĩ vậy? "

Tần Tình mím môi, hốc mắt đỏ lên.

"Tớ cùng tiền bối Diệp Tân chưa có xác định quan hệ, cũng không tính là quan hệ yêu đương."

Thật ngạc nhiên.

Điều đó không quan trọng, quan trọng là tại sao tôi lại dính dáng tới câu chuyện tình cảm của mấy người này vậy? Thật là xui xẻo.

"Thứ nhất, tôi đã có bạn trai và bạn trai tôi cũng đối xử với tôi rất tốt. Thứ hai, cho dù tôi có muốn đổi bạn trai thì ít nhất tôi phải chọn người đẹp trai như Kỳ Hàn Tinh."

Dứt lời, xung quanh đều lặng im đến kỳ lạ.

Tôi phát hiện bầu không khí này có chút sai sai thì cũng đã quá muộn.

Sau đó, tôi nghe thấy tiếng cười chế nhạo: "Này, Hàn Tinh, có vẻ như cậu cũng rất nổi tiếng ở đây đó."

Đầu óc tôi trống rỗng, cả người tê dại.

Tiếng bước chân đến gần, rồi dừng lại ở phía sau lưng tôi.

Giờ phút này, tôi thậm chí còn không dám ngoảnh đầu lại, có trời mới biết điều gì sẽ chờ đợi tôi ở phía trước.

"Chào huấn luyện viên. "

Đám người này luống cuống tay chân chào hỏi.

Kỳ Hàn Tinh không nói gì, không khí dường như đóng băng.

Ngay khi tôi nghĩ rằng khoảnh khắc này sẽ kéo dài mãi mãi, thì Kỳ Hàn Tinh cuối cùng cũng mở miệng nói.

"Trong giờ nghỉ, sân thể dục cho phép những người không phải là tân sinh viên được ra vào tùy ý à?"

Giọng anh lạnh lùng, và nhiệt độ xung quanh dường như giảm xuống âm độ.

Diệp Tân sững sờ, hiển nhiên không ngờ lại bị Kỳ Hàn Tinh chất vấn, sau đó hắn gượng cười giải thích."

"Huấn luyện viên, em chỉ nên thừa dịp các cô ấy giải lao, định nói vài câu, hơn nữa em cũng thật lòng thích em gái Tô, — "

Kỳ Hàn Tinh liếc hắn một cái.

"Cậu không nghe cô ấy vừa rồi nói gì sao? "

Nụ cười trên mặt Diệp Tân đông cứng lại.

Kỳ Hàn Tinh nói: "Cho cậu mười giây, lập tức đi ra khỏi đây! "

Diệp Tân vốn là chủ tịch hội sinh viên của trường, ngày thường làm sao mà chịu được loại thái độ này.

Nhưng người đứng trước mặt hắn là Kỳ Hàn Tinh?

Cuối cùng hắn đành xấu hổ rời đi.

Hắn đi rồi còn tôi thì phải làm sao bây giờ?

Tôi cắn răng mở lời: "Huấn luyện viên, tình huống vừa rồi là em nói bậy, em mong huấn luyện viên đừng để trong lòng."

Kỳ Hàn Tinh nhìn tôi một lúc, dự đoán sẽ chuẩn bị phê bình tôi vì ăn nói xà lơ.

"Được rồi, đi ăn cơm đi."

???

Tôi kinh ngạc nhìn lên, mọi người xung quanh cũng nhìn tôi với vẻ hoài nghi.

Kỳ Hàn Tinh nhìn tôi ba giây, sau đó chủ động dời tầm mắt.

"Nếu cô đến trễ, cô sẽ không thể ăn tối."

Một vài tiếng cười phát ra từ nơi đám đông, mặt tôi lập tức đỏ bừng.

Tôi thật sự xấu hổ muốn đội quần.