Lý Hàm chua xót nói: "Tô Dư Mặc, tớ không nhìn ra nha, bạn trai cậu thật sự có tiền như vậy.
Tôi lấy điện thoại di động ra và gửi tin nhắn cho bạn học Tiểu Chu.
À, bạn học Tiểu Chu là bạn trai của tôi, đây là biệt danh của anh ấy trong nhóm Sudoku, sau này tôi cũng gọi anh ấy như vậy.
"Tại sao anh lại tặng tuýp kem chống nắng đắt tiền như vậy cho em?"
Chúng tôi thường nói về rất nhiều chuyện hay ho hay những thứ linh tinh, nhưng chúng tôi hầu như không đề cập đến gia đình của nhau.
Tôi chỉ biết rằng anh ấy hiện giờ là sinh viên năm cuối và anh ấy hình như đang học khoa công nghệ thông tin, tôi cũng bị ảnh hưởng bởi anh ấy, và cuối cùng đã đăng ký học vào khoa này.
Tần Tình Liếc tôi một cái, xoay người đi ra cửa.
Lý Hàm vội vàng chạy theo, đi tới cửa lại quay đầu lại.
"Khó trách cậu không muốn dùng của cậu ấy, cậu có bạn trai nuôi, toàn dùng đồ mắc tiền!"
Tôi lại liếc nhìn điện thoại, bạn học Tiểu Chu vẫn chưa trả lời.
Hai ngày nay người này có vẻ khá bận rộn, buổi tối tôi sẽ hỏi anh ấy nhưng anh ấy có rất nhiều lớp phải học nên thường xuyên hay đi học, vì vậy tôi lại cất điện thoại vào túi.
Nắng như thiêu đốt, đứng trong tư thế nghiêm của quân đội phải mất cả tiếng đồng hồ.
Mồ hôi chảy xuống cổ tôi, toàn thân tôi như sắp đốt cháy tới nơi.
Đã có một cô gái say nắng loạng choạng vấp té, lớp trang điểm tinh xảo trên mặt bây giờ cũng bị rối tung rối mù.
Tuy nhiên, Kỳ Hàn Tinh đứng hàng đầu, vẫn không có dấu hiệu cho dừng lại.
Liếc mắt qua, tôi thoáng thấy huấn luyện viên của các đội khác đang đưa mọi người đến một nơi mát mẻ để nghỉ ngơi nhưng Kỳ Hàn Tinh vẫn đứng đó như một vị thần cửa nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi hối hận vì đã đăng ký vào khoa công nghệ thông tin.
Người đàn ông này thật đẹp trai, nhưng cũng thật biếи ŧɦái!
Con gái trong lớp thì ít mà con trai thì nhiều, vì vậy rõ ràng anh ấy đang muốn huấn luyện con gái thành con trai và con trai thành động vật!
"Kỳ Hàn Tinh!"
Một huấn luyện viên gọi anh ấy từ xa, anh ấy liếc nhìn chúng tôi, và cuối cùng nói: "Ở yên nghỉ ngơi tại chỗ!"
Hiếm khi có được mười lăm phút nghỉ ngơi tại chỗ, một đám người lập tức sụp đổ trên mặt đất.
Loáng thoáng, tôi nghe thấy ai đó thì thầm gì đó sau lưng tôi, như thể tên của tôi được nhắc đến trong câu chuyện đó.
"Đúng vậy! Nhìn không ra, đồ cậu ta dùng đều là hàng hiệu cao cấp do bạn trai tặng!"
"Vậy thì vấn đề ở đây là gì? Đối với bạn trai của cậu ta món quà là chính là sự bồi thường thiệt hại về tinh thần đúng không?"
"Haha! Đúng vậy! Dù sao, nếu là tôi, tôi cũng chỉ biết câm nín!"
Tôi trợn mắt, tôi và Tiểu Chu chưa từng gặp mặt bao giờ, họ đang nghĩ cái gì quái gì vậy hả?
Tôi quay người lại, nghiêm túc nói: "Lý Hàm, lông mi giả của cậu rơi kìa."
Tiếng cười vang lên đột ngột dừng lại.
Lý Hàm hung hăng trừng mắt nhìn tôi, lại vội vàng lấy cái gương nhỏ trong túi ra nhìn.
[Tất cả đứng lên!]
Kỳ Hàn Tinh đang bước đến gần, Lý Hàm luống cuống tay chân, son mon và gương trong túi rơi ra lộn xộn.
Anh ấy lạnh lùng chằm chằm Lý Hàm.
"Tôi vẫn thấy cô còn dư năng lượng để làm những việc này, vì vậy tôi sẽ khiến cô xả hết năng lượng còn dư - đứng dậy bật cóc năm mươi lần."
Sắc mặt Lý Hàm từ đỏ bừng chuyển sang trắng bệch: "Huấn luyện viên..."
Tần Tình nhìn trái nhìn phải,rồi nhẹ giọng nói: "Huấn luyện viên, đây là lần đầu tiên chúng em vi phạm thầy có thể khoan dung với tụi em một chút được không?"
Cậu ta xinh đẹp, giọng nói dễ nghe, mang theo một chút cảm giác làm nũng.
Kỳ Hàn Tinh nhìn cậu ta, gật đầu: "Được."
Tần Tình vẻ mặt tươi cười sáng lạn càng thêm quyến rũ, nhưng mà giây sau, Kỳ Hàn Tinh chỉ vào cậu ta, ngữ khí bình tĩnh, không nói rằng chuyện vi phạm có được cho qua hay không mà chỉ nói một câu cảm lạnh giữa cái thời tiết nóng bức:
"Một trăm cái bật cóc, hai cô cùng nhau làm đi."