Chương 2

[Tất cả tập hợp xếp hàng!]

Với một âm thanh trầm thấp và mạnh mẽ, tâm trí tôi ngay lập tức bị kéo về.

Lớp học vốn đang ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh.

Cả người tôi run lên, theo bản năng thẳng tắp thắt lưng, liếc mắt nhìn ra ngoài, chỉ có thể nhìn thấy rõ đường nét khuôn mặt hoàn mỹ ưu việt từ xương trán xuống tới sống mũi, anh ấy hơi mím môi mỏng.

Anh ấy đứng đó, toàn thân toát ra khí lạnh, cao lớn sắc bén như thanh kiếm, bất khả xâm phạm.

Tôi ngay lập tức bác bỏ cái suy nghĩ vớ vẩn vừa nãy.

—— Người này rất hung dữ, anh ấy hoàn toàn khác với bạn trai dịu dàng ân cần của tôi, tôi nhất định là suy nghĩ lung tung rồi!

"Trời ạ, đây là cái vận may gì! Thật sự là Kỳ Hàn Tinh!"

Sau buổi huấn luyện buổi sáng, tin tức lan truyền rằng Kỳ Hàn Tinh đã trở thành người trực tiếp huấn luyện cho khóa sinh viên năm nhất của khoa công nghệ thông tin.

Ngoại trừ sinh viên nữ khoa chúng tôi, thậm chí còn có rất nhiều sinh viên khoa khác cũng chạy tới hỏi thăm.

"Kỳ Hàn Tinh thật sự đẹp trai như vậy sao?"

[Đương nhiên là thật! Vóc dáng đó, đôi chân dài đó—khuôn mặt đó còn đỉnh hơn nữa! Những sinh viên nam trong trường chúng ta đã trực tiếp bị đánh bại."

"Tô Dư Mặc, vừa rồi cậu cách huấn luyện viên gần như vậy, sao cậu không thử làm quen bắt chuyện với anh ấy?."

Cầm ly nước, tôi vội vã đi đến căn tin, vội vàng nói: "Không muốn."

"Còn chưa chia tay?" Lý Hàm hỏi ngược lại câu này.

Tần Tình cười nói: "Nếu như cậu có bạn trai thì cậu sẽ hiểu, Tây Thi luôn ở trong mắt kẻ si tình."

Vài cô gái xung quanh khẽ cười.

Tôi quay lại nhìn họ: "Các cậu hình như đều rất thích quan tâm đến bạn trai của người khác như vậy sao?"

Tiếng cười đột nhiên dừng lại, sắc mặt họ đều có chút khó coi.

"Tô Dư Mặc, cậu nói cái gì đấy?" Lý Hàm cười lạnh, "Chỉ là bạn trai của cậu có chút,

..."

Cậu ta còn chưa dứt lời, đã bị Tần Tình ngăn lại.

"Được rồi, đều là bạn học, đừng ầm ĩ. Hơn nữa, hôm nay là ngày đầu tiên học quân sự, làm ầm lên sẽ không hay."

Cậu ta vừa dứt lời, huấn luyện viên đang đi ngang qua bên cạnh cậu ta.

Kỳ Hàn Tinh phụ trách dẫn đội.

Tôi không biết liệu anh ấy có nghe thấy những lời vừa rồi không.

Tôi cũng không thèm để ý đến bọn họ nữa, nếu đến căn tin muộn, tôi sẽ không ăn được cơm.

Buổi chiều, các nữ sinh trang điểm tinh xảo hơn rất nhiều.

Hơn nữa Tần Tình, cũng không có thời gian rảnh rỗi, trang điểm tận bốn mươi phút.

"Này, Tô Dư Mặc, hôm nay nóng như vậy, cậu không bôi kem chống nắng sao?"

Tần Tình cười đưa cho tôi một tuýp kem chống nắng, "Nhãn hiệu này dùng rất tốt."

Tôi không có hứng thú lắm với những nhãn hiệu này, nhưng tôi cũng biết đồ cậu ta dùng không hề rẻ nên tôi từ chối.

Nhưng tôi phải cảm ơn cô ấy vì đã nhắc nhở tôi rằng có người nào đó đã bảo tôi bôi kem chống nắng, suýt nữa thì tôi quên mất.

"Cám ơn, nhưng không cần tôi cũng có."

Tôi lấy từ ngăn kéo ra một tuýp kem chống nắng màu xanh lá còn chưa kịp bóc vỏ.

Bạn cùng phòng Trương Kỳ bỗng nhiên kinh hô: "Lamer? Tô Dư Mặc, cậu thật là, sao bình thường cậu hay khiêm tốn như vậy!"

Tôi sửng sốt: "Cái gì?"

Trương Kỳ vẻ mặt hâm mộ: "Thương hiệu Lamer rất đắt tiền đúng không? Hình như so với thứ Tần Tình vừa định đưa cho cậu còn đắt hơn!"