Chương 4: Tình Yêu, Nhà, Xe Và Tiền Gửi Ngân Hàng

Bụng cô quặn đau từng cơn, nhưng cô còn đau lòng hơn.

An Tịnh nhìn vào màn hình điện thoại đã tắt, không biết phải diễn tả cảm xúc trong lòng mình lúc này như thế nào.

Cô và Kỷ Văn Hiên là bạn thời trung học, sau đó cô học Xã hội, còn Kỷ Văn Hiên thì học Tự nhiên.

Cô là một học bá (*) điển hình, còn Kỷ Văn Hiên lại là một học tra(**), nhưng Kỷ Văn Hiên lại đặc biệt xuất sắc với các môn thể thao, và chính điều đó đã giúp anh ta thu hút sự chú ý của rất nhiều cô gái lúc ấy.

(*)学霸 - Học bá: học sinh chăm chỉ học và được điểm cao

(**) 学渣 - Học tra: học cho có và bị điểm thấp

Khi An Tịnh đồng ý Kỷ Văn Hiên, rất nhiều người đều cảm thấy chuyện này không có khả năng, nhưng An Tịnh biết cô thật sự thích cậu con trai có thành tích học tập không tốt này bởi vì bản thân anh ta toát ra vẻ hào quang.

Sau đó hai người bọn họ vào các trường đại học khác nhau, rất nhiều người đã nghĩ rằng, đây là lúc họ phải chia tay, nhưng họ vẫn kiên trì đến cùng.

Sau khi tốt nghiệp, An Tịnh thuận lợi được nhận vào một ngân hàng thương mại nông thôn ở thành phố Lạc Hà, còn Kỷ Văn Hiên học chuyên ngành thăm dò địa chất, điều này khiến anh ta buộc phải lựa chọn công việc ở các công trường đang thi công, mặc dù hai người ở cùng một tỉnh nhưng lại ở hai nơi khác xa nhau.

Thu nhập của An Tịnh không tệ, cô đã từng khuyên Kỷ Văn Hiên quay lại thành phố Lạc Hà để tìm một công việc ổn định hơn, nhưng Kỷ Văn Hiên đã từ chối.

Kỷ Văn Hiên cho rằng trước đây thành tích của anh ta kém hơn cô, bây giờ tiền lương lại thấp hơn cô thì coi sao được!

Chính loại tâm lý này đã khiến anh ta lặng lẽ lựa chọn đi Châu Phi, mãi cho đến khi sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi thứ, anh ta mới gọi điện thoại báo cho An Tịnh biết.

Châu Phi, Nam bán cầu, xa xôi đến cỡ nào.

Lại còn đi tận hai năm.

Tốt nghiệp được ba năm, An Tịnh cũng đã gần 25 tuổi, họ đã bên nhau tận bảy năm rồi.

"Văn Hiên, nếu chúng ta bên nhau bảy năm thì chúng ta sẽ kết hôn chứ?"

"Ừ."

Nhưng chàng trai năm đó cách đây vài ngày đã gọi điện thoại cho cô và nói rằng anh ta muốn nhân lúc còn trẻ đến Châu Phi làm việc hai năm nữa.

Anh ta vẫn vậy, chỉ thông báo quyết định của anh ta cho cô biết chứ chưa bao giờ bàn bạc với cô.

"Kiếm tiền thêm hai năm nữa, anh trở về có thể mua nhà, mua xe, đến lúc đó, chúng ta sẽ có mọi thứ, An Tịnh, em đợi anh thêm một thời gian nữa được không?"

“Được.” Đến bây giờ An Tịnh vẫn còn nhớ rõ vị đắng trong miệng khi cô đồng ý.

Điều cô thật sự muốn nói chính là chúng ta có thể cùng nhau từ từ kiếm tiền, cùng nhau mua nhà và mua xe, không cần phải vội làm cùng một lúc, điều em cần không phải là nhà và xe, mà là được đồng hành cùng anh.

Nhưng cô đã không nói như vậy.

Bởi vì cô đã từng nói điều này nhiều lần rồi, khi ấy anh ta đã thuyết phục cô rằng là đàn ông thì anh ta phải chăm sóc cho cô, anh ta không thể để cho bạn bè coi thường.

Đối với một người đàn ông nhạy cảm và có lòng tự trọng cao, An Tịnh lựa chọn tôn trọng anh ta.

Chỉ là sự nhạy cảm và lòng tự trọng cao này khi gắn vào trong tình yêu khiến An Tịnh cảm thấy hơi mệt mỏi.

Cũng giống như bây giờ, chẳng qua là cô đã rơi vào đường cùng nên mới nhờ hàng xóm sửa vòi nước giúp, thế nhưng anh ta lại yêu cầu cô phải chuyển nhà, lại còn nói một cách khoa trương rằng những người ở nơi cô đang sống đều là những người không ra gì.

An Tịnh mở van nước, điều chỉnh sang nước lạnh, ngồi co ro trong phòng tắm, hai tay ôm lấy đầu gối, vùi đầu vào đó.

Khoảng một phút sau cô mới ngẩng đầu lên, nhưng đôi mắt đã đỏ hoe.

Nước nóng trong máy nước nóng là có hạn, cô không thể ngồi đây buồn bực mãi được, cô nhanh chóng cởϊ qυầи áo ra và đi tắm.

Mãi cho đến khi tắm xong và sấy tóc, nhìn bản thân mình trong gương, cô mới thở dài.

Những phiền muộn vẫn chưa được gột rửa sạch sẽ như bụi bẩn trên người cô, lòng cô vẫn nặng trĩu như ngày nào.

Cô nằm trên giường, cầm điện thoại lăn qua lăn lại, cuối cùng gửi cho Kỷ Văn Hiên một tin nhắn WeChat.

"Em sẽ mau chóng chuyển nhà. Anh không cần phải chuyển tiền cho em, em có rồi. Ngoài ra, em với người hàng xóm ở đối diện, còn có những đồng nghiệp nam trong đơn vị không có liên quan nào cả, anh đừng suốt ngày nghi ngờ. Chúc ngủ ngon. "

Không bao lâu sau khi cô gửi tin nhắn, bên kia gửi đến một bao lì xì.

An Tịnh định nói không cần thì điện thoại lại vang lên ting ting ting, một chuỗi bao lì xì hiện lên.

"Vợ à, anh yêu em."

“Em có tiền rồi.” An Tịnh lập tức trả lời.

"Đây là quà sinh nhật anh dành cho em."

Sắp đến Tết nguyên đán, sinh nhật của An Tịnh vào đúng dịp Tết, cho nên cô còn có tên là Viên Viên.

“Em mau nhận lấy đi, nhớ đi ngủ sớm đó, chúc em ngủ ngon.” Kỷ Văn Hiên lại gửi thêm một tin nhắn.

“Cảm ơn.” Trong lòng An Tịnh cảm thấy không thoải mái, cô không muốn gọi anh ta.

"Gọi là chồng."

Cuối cùng, cô thở dài và trả lời tin nhắn: “Cảm ơn chồng, chúc ngủ ngon”.

Kỷ Văn Hiên đã gửi cho cô mười bao lì xì 520 tệ, số tiền tổng cộng là 5200 tệ, An Tịnh nhìn số tiền trong ví WeChat, khóe môi cô cô giật, nhưng nụ cười lại hơi chua xót.

Lúc này trong đầu cô lại nghĩ đến bữa tiệc mừng năm mới ở trường cấp ba, lần đó anh ta đến trước cửa lớp của cô, can đảm hát bài "Hôm nay em phải gả cho anh", hát được nửa bài thì anh ta đưa micro cho cô, nằng nặc đòi cô hát song ca với anh ta, sau đó anh ta cầm lấy một chiếc micro khác và trực tiếp nắm tay cô trước mặt cả lớp khiến cả lớp xôn xao hẳn lên.

Cô vẫn mãi ghi nhớ món quà sinh nhật đặc biệt ấy, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, quà sinh nhật lại biến thành một bao lì xì.

An Tịnh trở mình một cái, đặt điện thoại xuống, lắng nghe tiếng xe lửa rít dài bên ngoài đến mất ngủ.

Mất ngủ, đi làm, tìm nhà ... chớp mắt một tuần đã trôi qua.

“An Tịnh, cô xem thử chỗ này thế nào, cũng không đắt lắm đâu, 1500 tệ thôi, bạn của tôi đã đăng lên trong vòng bạn bè.” Đồng nghiệp vội vàng giới thiệu cho An Tịnh về ngôi nhà.

“Khá là sạch sẽ đấy nhỉ.” An Tịnh cũng cảm thấy rất tốt.

"Vậy được, để tôi hỏi giúp cô!"

Không bao lâu sau, người đồng nghiệp nhiệt tình đã giúp An Tịnh hỏi về căn nhà, gia đình này sống trên tầng cao nhất, đúng lúc muốn cho một cô gái gọn gàng sạch sẽ thuê, đúng là vô cùng trùng khớp.

Cho đến khi tới xem nhà, An Tịnh cảm thấy quả nhiên rất tốt.

Lý do mà gia đình này không đòi 2000 tệ, thứ nhất là vì ở tầng cao nhất, thứ hai là do họ đang cần tiền gấp, cho nên họ lấy trước tiền thuê nhà một năm và tiền cọc một tháng, thay vì bình thường sẽ cọc một tháng và trả trước ba tháng tiền nhà.

"Một lần phải trả nhiều tiền như vậy, công việc của cháu lại phải thường xuyên chuyển chỗ, chú có thể đợi cháu suy nghĩ một chút được không?" An Tịnh nói với chủ nhà.

"Được chứ, có điều nhà của tôi thật sự tốt, thế nên chậm nhất là tối nay cô hãy cho tôi câu trả lời, nếu không thì tôi sẽ cho người khác thuê." Chú chủ nhà nói.

"Được, không thành vấn đề."

Trong lúc chờ xe buýt, An Tịnh suy nghĩ một chút, một tháng 1500 tệ, mười hai tháng với tiền cọc là 19500 tệ, đột nhiên phải bỏ ra nhiều tiền như vậy để thuê nhà, thật đúng là ...

Cô có gửi tiền tiết kiệm, kỳ hạn một năm và vẫn chưa hết kỳ hạn, thế nên bây giờ cô không thể lấy ra được, tính cả tiền lương của tháng này và số tiền Kỷ Văn Hiên chuyển cho cô thì vẫn còn thiếu gần 10000 tệ.

Nếu thật sự muốn thuê, cô chỉ có thể xem xét liệu cô có thể thương lượng với chủ nhà trả trước 10000 tệ hay không, tiền tiết kiệm của cô còn hơn hai mươi ngày nữa là đến kỳ hạn, không biết đến lúc đó trả thêm 9500 tệ nữa thì có được hay không.

Điều quan trọng nhất chính là bỏ ra số tiền gần 20000 tệ để thuê nhà trong vòng một năm, số tiền này đủ để cô thuê căn nhà trước đó trong ba năm!

Tóm lại cô có nên thuê hay không?

Là một đứa trẻ nhà nghèo, An Tịnh vô cùng xót những đồng tiền mồ hôi nước mắt của cô.

Nhưng còn chưa suy nghĩ kỹ càng, cô lại nhận được một cuộc điện thoại.

"Viên Viên à, bố con ngã cầu thang! Ngã trúng lưng rồi!"

"Cái gì!"