Máy bay chậm rãi đi vào đường băng, tốc độ chậm chạp như ốc sên bò.
Mới đầu Lâm Duyệt cảm thấy khá ổn, chỉ là tiếng động có hơi lớn, nhưng tốc độ càng lúc càng nhanh, cô vẫn lo lắng nắm chặt tay vịn ở bên cạnh.
Hà Nguyên đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay cô: "Thả lỏng đi, không sao đâu."
Lâm Duyệt gật đầu, rồi thành thật nói: "Đây là lần đầu tiên tôi ngồi máy bay."
Hà Nguyên cười khẽ: "Giờ tôi đã nhìn ra rồi."
Vừa rồi quả thật không nhận ra.
"Giám đốc Hà, lúc tôi lên lịch trình nhìn thấy một câu rất mắc cười anh có muốn nghe không?"
"Tôi không biết có phải vì để chọc cười mọi người mà nói hay không, dù sao thì tôi đọc rồi một mình ngồi cười cả nửa ngày, cư dân mạng đó nói, trải nghiệm khi ngồi ở khoang hạng nhất rất tốt, nhưng mà sẽ đến chung địa điểm với khoang phổ thông khiến anh ta rất khó chịu."
Nói xong hai người cùng cười rộ lên, vì không muốn quấy rầy người khác nên đã cố gắng đè thấp giọng xuống.
Bởi vì một câu nói đùa, tâm trạng lo lắng của Lâm Duyệt đã hòa hoãn không ít, khi máy bay bay vào tầng mây, cô đã hoàn toàn an tĩnh lại.
Bên ngoài cửa sổ giống như là hồ nước màu lam mênh mông vô bờ, phía trên bay từng tầng mây trắng mềm mại.
Vừa đẹp mắt vừa bao la hùng vĩ, Lâm Duyệt có chút luyến tiếc không muốn dời tầm mắt.
Hà Nguyên nhìn Lâm Duyệt vui vẻ như một đứa trẻ, không khỏi cười cười, nói: "Xem ra sau này đi công tác đều phải đưa cô đi thôi, trợ lý Chu lần làn cũng oán giận rồi nói riêng với tôi rằng không muốn đi công tác."
"Vậy tôi vẫn nên là ngồi khoang phổ thông."
Hà Nguyên không lên tiếng, quanh năm suốt tháng, chính anh cũng không nhớ rõ rốt cuộc mình phải ngồi máy bay bao nhiêu lần để di chuyển.
Cho nên đối với khung cảnh bên ngoài cửa sổ cũng không quan tâm lắm, trong mắt anh đều là thư ký Lâm người đang rất ngạc nhiên đối với hết thảy những cảnh vật trước mắt.
Rung động một lần đối với một người rất dễ dàng, nhưng luôn rung động chỉ với một người thì lại rất khó.
Đối mặt với một thư ký Lâm như vậy, Hà Nguyên lại một lần nữa rung động.
Hai giờ trôi qua rất nhanh, nhưng Lâm Duyệt vẫn chưa thấy hết hứng thú với việc ngắm cảnh bầu trời từ trên máy bay.
Trời xanh mây trắng đã đẹp như vậy, vậy cảnh mặt trời mọc mặt trời lặn cũng sẽ không thể kém hơn được.
Mười một giờ, Hà Nguyên và Lâm Duyệt hạ cánh đúng giờ, Ngu tổng đã sớm chờ ở đó.
Có người tiếp đón nên mọi thủ tục đều rất nhanh, sau khi giới thiệu xong, Ngu tổng đưa Hà Nguyên và Lâm Duyệt thẳng đến nhà hàng ăn cơm, cùng lúc đó, còn có một số người của cục du lịch địa phương.
Hà Nguyên là nhân vật chính, lại là thần tài, người ta khẳng định đã có chuẩn bị, trực tiếp gọi mang lên những món ăn đắt tiền nhất, phải khoảng 24 món ăn, Lâm Duyệt nhìn thoáng qua, không có đồ ăn mà Hà Nguyên bị dị ứng thì cảm thấy yên tâm.
Đối phương cũng dẫn theo trợ lý cùng thư ký, hơn nữa còn có một vị lãnh đạo nữ, trên bàn rượu tổng cộng có ba người phụ nữ.
Từ sau khi rời khỏi sân bay, thư ký bên cạnh Ngu tổng như có như không nhìn sang chỗ Hà Nguyên và Lâm Duyệt.
Ngu tổng hơi nghiêng đầu: "Thư ký Triệu."
Chỉ thấy thư ký Triệu chậm rãi đứng dậy, xinh đẹp quyến rũ đi tới bên cạnh Hà Nguyên: "Giám đốc Hà, tôi giúp anh rót rượu."
Ngu tổng đột nhiên nở nụ cười hào sảng: "Mọi người nhìn xem, giám đốc Hà vừa đến, địa vị của tôi đã giảm xuống triệt để."
"Ha ha ha, đó là điều đương nhiên, thành phố Z mưa một tuần liền, giám đốc Hà vừa đến thì trời quang mây tạnh, đến cả ông trời cũng đang thiên vị giám đốc Hà của chúng ta."
Lâm Duyệt vô cùng khϊếp sợ, những lời nịnh nọt này, ông trời tự mình có biết không?
"Ngu tổng. "Thư ký Triệu hơi làm bộ cúi người xuống:" Vậy người ta còn rót rượu hay không ạ?"
Thật ra bình thường thư ký dù có như thế nào, chắc chắn phải rót rượu cho ông chủ nhà mình trước rồi mới đi rót rượu cho người khác, cho dù sếp có trách mắng bạn ngay tại chỗ thì cũng là giả vờ trách mắng mà thôi.
Thứ nhất, như vậy chứng tỏ bạn coi trọng sếp của mình, thứ hai, giả vờ trách mắng như vậy cũng khiến cho khách hàng có thể cảm thấy được sự tôn trọng của sếp đối với khách hàng.
Cho nên thư ký Triệu với dáng vẻ kệch cỡm này, Lâm Duyệt thực sự không hiểu nổi cô ta, cảm thấy cô ta căn bản không giống với một thư ký, ngược lại giống một nữ yêu tinh muốn ăn thịt Hà Nguyên, cũng không biết ông sếp nhà mình có thể chịu đựng được hay không.
Thông qua mấy ngày ở chung, công việc của Hà Nguyên rất bận rộn nhưng mà sinh hoạt có quy củ, cho dù là tổng giám đốc công ty niêm yết, cũng không hề kiêu ngạo, ngoại trừ khi làm việc rất nghiêm khắc, nhưng làm người thì khiêm tốn nội tâm, trầm tĩnh ôn nhu.
Cũng không giống những ông sếp khác có một đống tình nhân bên ngoài, Hà Nguyên giữ mình trong sạch lại có phẩm cách thanh cao.
Trong mắt Lâm Duyệt, hình tượng Hà Nguyên chính là đại diện cho sự thánh khiết gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn.
Nhưng cô lại rất tò mò, Hà Nguyên sẽ xử lý như thế nào?
Chỉ thấy Hà Nguyên dáng người nghiêm chỉnh, khóe miệng lộ ra nụ cười dịu dàng, anh hơi nghiêng đầu nhìn Lâm Duyệt, nói: "Thật ngại quá, chỉ sợ rượu ngày hôm nay không uống được, mấy ngày nay tôi có chút cảm mạo, sáng sớm hôm nay bị thư ký Lâm của chúng tôi uy hϊếp uống thuốc, mọi người vẫn là tha cho tôi đi."
"Không ngờ được giám đốc Hà uống thuốc còn cần có người uy hϊếp, vẫn là Lâm thư ký uy vũ nha."
Lâm Duyệt nhận được ánh mắt trêu đùa của Hà Nguyên, lộ ra nụ cười giả tạo chuyên nghiệp: "Đâu có đâu có, giám đốc Hà là quản lý Hằng Tinh một tập đoàn lớn như vậy, hằng ngày bận rộn xử lý công chuyện, những chuyện cần anh ấy xử lí đều là chuyện lớn, tôi thân là thư ký, những chuyện nhỏ nhặt này đương nhiên phải tự mình làm, mới có thể xứng đáng với số tiền lương này."
Ngu tổng cũng đành phải đồng tình: "Thư ký Triệu, cô nhìn người ta xem. Nếu giám đốc Hà không tiện uống rượu, vậy thì thôi, chúng ta lấy trà thay rượu mời giám đốc Hà một ly, cảm tạ giám đốc Hà trong lúc bận rộn vẫn rút thời gian đến xem phong cảnh thành phố Z của chúng tôi."
Mọi người cùng nâng ly, thư ký Triệu không tình nguyện trở về bên cạnh Ngu tổng, trước khi đi còn trừng mắt nhìn Lâm Duyệt.
Vẻ mặt Lâm Duyệt ngơ ngác, sao mình lại đắc tội với cô rồi?
Nhưng rất nhanh, ánh mắt của Lâm Duyệt đã bị món ăn trên bàn hấp dẫn.
Nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua, dù sao ở trên bàn ăn này, cô phải luôn luôn chú ý đến những yêu cầu của Hà Nguyên.
Hà Nguyên và Ngu tổng nói chuyện với nhau vài câu, nhân lúc Ngu tổng nói chuyện với trợ lý, anh hơi nhích lại gần Lâm Duyệt, khuỷu tay anh đặt trên bàn, nhỏ giọng nói với Lâm Duyệt: "Ăn cơm, tôi không có gì cần cô phải hầu hạ đâu."
Dù vậy, cô vẫn phải ăn một cách nhã nhặn và có lễ độ, đồ ăn chỉ gắp những món ở trước mặt mình, cũng không xoay cái bàn.
Ngu tổng vẫn lôi kéo Hà Nguyên nói chuyện, nhưng sự chú ý của Hà Nguyên vẫn nhìn chằm chằm Lâm Duyệt thì nhận ra cô không có động đến đồ ăn trước mặt mình, vì thế một bên nói chuyện với Ngu tổng một tay còn lại thờ ơ xoay bàn ăn.
Ngu tổng đương nhiên là chú ý tới động tĩnh của Hà Nguyên, lúc này mới không dấu vết nhìn thoáng qua Lâm Duyệt.
Ông ta nhíu mày, đây rốt cuộc ai mới là sếp?
Ai là thư ký?
Trong nháy mắt, Ngu tổng lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.
Trách không được, trách không được Hà Nguyên không để thư ký Triệu mà ông ta đã chuẩn bị vào mắt, hóa ra là đã sớm có giai nhân bầu bạn.
Nhìn bộ dáng của Hà Nguyên hình như rất nghiêm túc, không hề để ý trong trường hợp như này, giúp thư ký của mình xoay bàn.
Chậc chậc, ông ta cũng thật là ngu xuẩn, may mà Hà Nguyên không nổi giận.
Sau đó, vị Ngu tổng này đã khách khí hơn với Lâm Duyệt, ông ta cũng phát hiện ra, chỉ cần khen thư ký Lâm, thì nói chuyện với Hà Nguyên sẽ rất dễ dàng.
Ông ta giống như được tiêm thêm máu gà, cuối cùng Lâm Duyệt bị ông ta khen đến ngu người, cảm thấy đầu óc ông ta có phải hỏng luôn rồi không?
Không đi nịnh nọt Hà Nguyên mà nịnh nọt một thư ký nhỏ như cô.