Chương 23: Anh hùng khó qua ải mỹ nhân

Một bữa cơm ăn mất hai tiếng đồng hồ, lúc tan cuộc đã là một giờ chiều.

Ngu tổng muốn đưa Hà Nguyên về khách sạn nghỉ ngơi, lại bị Hà Nguyên từ chối.

"Ngu tổng để lại cho tôi một tài xế là được, không cần phiền Ngu tổng nữa."

Ngu tổng cũng không cưỡng cầu, đứng ở cửa phòng ăn chào tạm biệt Hà Nguyên.

Thư ký Triệu đi theo sau, chung quanh đều là lãnh đạo, tất cả mọi người đang vây quanh giám đốc Hà nói chuyện, hai tròng mắt thư ký Triệu nhìn qua nhìn lại, ma xui quỷ thé nào mà cô ta muốn Lâm Duyệt xấu mặt trước mặt nhiều người như vậy, vì thế đưa tay ra đẩy lưng cô một cái.

Lâm Duyệt đứng ở trên bậc thang, không để ý, bị cô đẩy xuống.

Thư ký Triệu vốn tưởng rằng Lâm Duyệt sẽ ngã giống tư thế chó gặm phân, nào biết Hà Nguyên nhanh tay lẹ mắt, ôm lấy Lâm Duyệt.

Thật sự là ôm rất chặt, hai tay Hà Nguyên xuyên qua nách Lâm Duyệt, trực tiếp ôm lấy eo cô.

Trong khoảnh khắc đó, trước cửa nhà hàng chợt yên tĩnh, tất cả mọi người lặng im như tờ.

Lâm Duyệt chớp chớp đôi mắt to, rụt tay về đặt lên vai Hà Nguyên, sau đó đứng thẳng người, khóc không ra nước mắt,:"Ngại quá giám đốc Hà, tôi không đứng vững."

Hà Nguyên lắc đầu cười khẽ: "Không sao, lần sau chú ý."

Lâm Duyệt quay đầu phẫn hận nhìn lướt qua thư ký Triệu, nếu không phải đang ở trong tình huống quan trọng, cô chắc chắn sẽ vạch trần bộ mặt đáng ghét này của cô ta.

Mãi cho đến sau khi lên xe, Lâm Duyệt vẫn có chút không vui.

Hà Nguyên đương nhiên cảm nhận được, nhưng ở trên xe không tihỏi, mà là sau khi trở lại khách sạn mới hỏi.

Khi Lâm Duyệt vừa muốn về phòng mình, Hà Nguyên liền gọi cô lại.

"Lâm thư ký, cô không vui, là bởi vì ở cửa nhà hàng thiếu chút nữa bị ngã sao?"

Lâm Duyệt ngước mắt nhìn Hà Nguyên "Giám đốc Hà, nếu tôi nói, có người đẩy tôi thì tôi mới như vậy, anh có tin không?"

Hà Nguyên nhíu mày: "Cô là thư ký của tôi, tôi đương nhiên là tin cô, thật sự có người đẩy cô sao?"

Lâm Duyệt gật đầu: "Chính là thư ký Triệu của Ngu tổng, tôi cảm giác cô ấy có chút thù địch với tôi."

"Nói như thế nào đây? Tốt xấu gì cô ấy cũng là thư ký của Ngu tổng, tôi cũng không có chứng cứ, nếu chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà chậm trễ hạng mục, đây chẳng phải là lỗi của tôi sao?"

Thư ký Lâm, cô thật sự cảm thấy vị thư ký Triệu kia là thư ký của Ngu tổng? " Hạ Viễn hơi khó xử hỏi.

Lâm Duyệt lại không hiểu vì sao Hà Nguyên lại hỏi như vậy, "Chẳng lẽ có vấn đề gì sao?"

"Cô cứ trả lời tôi trước."

"Ừ~ Nhìn phong cách làm việc không giống thư ký lắm. "Lâm Duyệt nhíu mày suy nghĩ: "Nhưng không phải thư ký thì tại sao phải dẫn theo?"

Hà Nguyên cảm thấy bộ dáng nhíu mày của cô rất đáng yêu, không khỏi khẽ cười nói: "Thư ký Lâm lần đầu tiên tham gia những kiểu tiệc rượu này, không hiểu uẩn khúc trong đó cũng rất bình thường, thư ký Triệu này chửng qua chỉ là công cụ Ngu tổng dùng để nịnh nọt mà thôi."

Lâm Duyệt khẽ há miệng, ánh mắt trợn tròn: "Ý của anh là cái vị thư ký Triệu là, là, là đến, đến"

Hai chữ kia cô không dám nói ra.

Hà Nguyên ngược lại bị phản ứng của cô gợi lên hứng thú muốn trêu chọc người khác: "Ừ, dùng để câu dẫn tôi, cho nên sau này nếu có chuyện như vậy xảy ra, thư ký Lâm chắc sẽ không ngại tôi dùng cô làm cớ để tránh chứ?"

Lâm Duyệt liều mạng lắc đầu: "Không ngại không ngại."

Hà Nguyên hài lòng nở nụ cười: "Vậy thì tốt rồi, kỳ thật loại chuyện này rất thường thấy, có những thư ký do tâm tư bất chính, cũng có những khi do sếp giật dây, hơn nữa trường hợp của ngày hôm nay, người phụ nữ kia không phải là thư ký, chỉ là người mà khách hàng tìm tới. Thậm chí còn có thể chỉ là sinh viên đại học, thành hay không thành đối phương cũng không có tổn thất gì, nếu chúng ta trở mặt, vậy thì hạng mục này sẽ bị hủy, tứ lạng bạt thiên cân từ chối mới có thể khiến cho người ta hiểu đồng thời sẽ thu lại tâm tư, hạng mục cũng sẽ giữ được."

"Ừ ừ."

Lâm Duyệt lúc đó chỉ biết lặng câm.

Trước khi cô đi làm, Tần Yên còn nói thư ký phải giúp ông chủ xử lý một đống tin tức tình sắc, Lâm Duyệt đã chuẩn bị sẵn sàng, nào biết Hà Nguyên căn bản không cho cô cơ hội này.

Nhưng mà cấp trên mà yên phận thì đương nhiên càng tốt hơn rồi.

Buổi trưa có hai giờ nghỉ ngơi, phòng của Lâm Duyệt ở phía dưới, là một phòng tiêu chuẩn, phòng của Hà Nguyên là phòng tổng thống.

Lúc Lâm Duyệt trở về phòng thì trực tiếp gieo mình lên giường rồi ngủ say sưa.

Cô vì chuyến công tác này mà đã thức liền hai đêm, một ngày mới ngủ bốn tiếng, vốn định ngủ bù ở trên máy bay, nào biết cô giống như chưa từng trải đời nhìn ngắm quang cảnh trên không, tuy rằng cũng đúng là lần đầu tiên ngồi máy bay.

Nhìn trời xanh và mây trắng suốt hai giờ, xuống máy bay vẫn còn cực kì hưng phấn.

Nửa giờ sau, chuông báo thức của Lâm Duyệt đúng giờ vang lên.

Cô dậy vệ sinh rửa mặt, rồi trang điểm lại, lúc này mới thay quần áo đi lên lầu.

Buổi chiều thật ra chỉ là vào khảo sát tiến độ công trình một chút rồi thuận tiện đi thăm thú thắng cảnh nổi tiếng ở thành phố Z, sau đó lại đi ngắm hồ v.v.

Phong cách làm việc của Ngu tổng chính là thích trong khi cùng khách hàng vừa nói vừa chơi thì tiện thể bàn công việc luôn, mà không phải cả ngày ở trong phòng họp khô khan nhàm chán, tranh luận không ngớt ngươi một lời ta một câu.

Người của cả hai bên vừa hào sảng lại thông minh thì bàn chuyện rất nhanh, không đến một giờ, Hà Nguyên và Ngu tổng đã bàn bạc gần xong, không khí giữa hai bên vừa thoải mái lại vui vẻ.

Đúng lúc này, Ngu tổng đề nghị đi du ngoạn hồ.

Những lịch trình này đều là do Ngu tổng cố ý sắp xếp, chọn thuyền cho Hà Nguyên và Lâm Duyệt là loại xa hoa nhất.

Trợ lý của Ngu tổng cực kì khó hiểu nhìn sếp nhà mình: "Tại sao sếp lại ngồi chung với giám đốc Hà? Như vậy không phải dễ dàng bàn chuyện hơn sao?"

"Cậu thì biết cái gì? Cậu ấy phải ở lại đây bảy ngày, lúc nào cũng có thể bàn chuyện, nhưng lúc này không thể quấy rầy được."

Trợ lý ngơ ngác, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa giám đốc Hà giơ tay che đi ánh nắng chói mắt cho thư ký của mình, lúc này mới phản ứng lại được.

Hắn nhìn về phía Ngu tổng: "Tôi xem như hiểu được vì sao tối hôm qua sếp lại khen thư ký Lâm rồi, lúc ấy tôi còn sợ giám đốc Hà sẽ không vui.

Ngu tổng cười cười: "Anh hùng khó qua ải mỹ nhân."

Trợ lý: "Nếu sếp nói người khác yêu đương với thư ký của mình tôi còn tin, nhưng giám đốc Hà này nhìn không giống loại người này mà."

Ngu tổng gõ lên đầu trợ lý của mình: "Ai nói với cậu chỉ là chơi đùa? Cậu mù à? Bộ dàng này của Hà Nguyên rõ ràng là đang chăm sóc vợ của mình có được không, tuy nói không thể để lẫn việc công và việc riêng, nhưng yêu thì cũng đã yêu rồi, còn có cách nào không thể thành được?"

Thư ký của ông ta vừa nhìn đã biết là người mới ra xã hội, tuy rằng các phương diện khác đều khá tốt, nhưng tâm tư quá nông, căn bản không nhìn ra thái độ của Hà Nguyên đối với cô ấy.

"Cậu hãy nhìn đi, đến lúc đó cô ấy bị Hà Nguyên ăn sạch sẽ, còn phải ngồi giúp đỡ đếm tiền, thoạt nhìn Hà Nguyên cũng không phải người giống như vẻ bề ngoài ôn hòa như vậy đâu."

"Sống sót được ở trên thương trường thì có mấy người là người lương thiện?"

Đúng lúc này, tiếng cười của Lâm Duyệt truyền tới, như chuông rung trong gió, thanh thúy ngọt ngào.

Chỉ thấy Hà Nguyên ấu trĩ cầm súng bắn bong bóng lên, bắn về phía thư ký của mình, Lâm Duyệt muốn trốn nhưng trốn không thoát, chỉ có thể cầm lấy súng bắn bong bóng bên cạnh lên phản kháng.

Cấp trên đã thả lỏng khoảng cách chơi với mình rồi thì Lâm Duyệt cũng không có gì phải cố kỵ nữa.

*** Tứ lạng bạt thiên cân: dùng một lực nhỏ để đánh bại một lực lớn bằng cách mượn trợ lực. Hoặc có thể hiểu là lấy nhu khắc cương.