Chương 13: Người phụ nữ này có vẻ thú vị

Nhân viên nghiệp vụ đã sợ đến ngây ngẩn cả người, miệng vẫn duy trì khẩu hình vừa rồi khi nói chữ "Phòng", chỉ có ánh mắt là dõi theo nhất cử nhất động của Cao Viễn.

“Cô nói xem bây giờ giải quyết thế nào?” Sải chân của Cao Viễn rất lớn, trong nháy mắt đã đến bên cạnh Cố Phán.

“Cái kia, cái kia. . . ”

Trên mặt nhân viên nghiệp vụ hoàn toàn không tìm thấy được sự bình tĩnh lúc đầu, giọng điệu lập tức mềm nhũn: "Lúc ký hợp đồng... trong hợp đồng viết rất rõ ràng…”

“Hả?" Người đàn ông không kiên nhẫn ngắt lời nhân viên nghiệp vụ, nhướng mày rậm.

"Vậy... vậy ngài hy vọng giải quyết như thế nào?" Người nọ lập tức sợ hãi, ánh mắt nhìn về phía Cố Phán đã mang theo sự khẩn cầu.

Lúc này Cố Phán mới nhận ra rằng Cao Viễn tới đây để giúp cô, theo bản năng ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh.

Cao Viễn lập tức dùng ánh mắt ra hiệu bảo Cố Phán nói ra yêu cầu của mình.

"Cô phải tìm lại cho Cao tiên sinh một căn hộ miễn phí, hơn nữa không thể thu toàn bộ tiền thuê nhà của tôi, bởi vì là các người có hành vi giấu giếm lừa gạt, những tổn thất này các người phải tự mình gánh chịu." Cố Phán hiểu ý, nói ra hướng giải quyết mình mong muốn.

Nhân viên nghiệp vụ kia nghe xong nhất thời lộ vẻ khó xử: "Cô Cố, cô xem tôi cũng chỉ là một nhân viên nhỏ, tôi không làm chủ được, hay là như vậy đi, tôi báo lại chuyện này cho ông chủ, trong vòng một tuần cho cô câu trả lời có được không?"

Nghe nhân viên nghiệp vụ nói như vậy cũng coi như thành khẩn rồi, nhưng trong lòng Cố Phán chưa hài lòng với cách giải quyết như vậy lắm, bởi vì ngày kia Cố Thành Giác sẽ đến thành phố C, sao Cố Phán dám kể một loạt chuyện này cho Cố Thành Giác chứ.

Con người Cố Thành Giác từ khi biết chút chuyện đã trưởng thành hơn từng chút, ngày nào cũng cái này không được cái kia không được, còn quản nhiều hơn cả ba mẹ, Cố Phán một mình đi học công tác, mỗi lần Cố Thành Giác gặp mặt đều dặn dò cô rất nhiều kiến thức về phương diện phòng chống lừa đảo, nếu bây giờ em ấy biết mình bị lừa, vẫn là một kẻ ngu ngốc như vậy, về sau làm sao mình ngẩng cao đầu trước mặt em trai được nữa.

Thấy Cố Phán cau mày trầm mặc, bộ dạng như là không hài lòng, nhân viên nghiệp vụ lại liếc nhìn Cao Viễn đứng bên cạnh Cố Phán, lập tức thay đổi nói: "Trong vòng ba ngày nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời hài lòng.”

Biết ở chỗ này ép buộc nhân viên nghiệp vụ cũng không giải quyết được gì, Cố Phán đành phải đồng ý thời hạn ba ngày này, cùng Cao Viễn rời khỏi văn phòng môi giới.

Trên đường tới đây, trong đầu Cố Phán nghĩ không thể ở chung với đàn ông lạ trong một mái nhà, nhưng Cố Phán không thể không thừa nhận, vừa rồi khi Cao Viễn xuất hiện đã mang đến cho cô cảm giác an toàn thật sự.

Nếu đối phương đã ra tay tương trợ, cũng đã gặt được kết quả tốt, sao Cố Phán có thể không biết xấu hổ mà ngay cả ba ngày ngắn ngủi cũng không thể nhẫn nại.

Cao Viễn đi theo cách Cố Phán năm bước, nói thật, đổi một căn nhà khác đối với Cao Viễn mà nói căn bản không phải là vấn đề, hơn nữa khi anh ta biết được căn nhà kia cho hai người thuê cùng lúc cũng định tìm một nơi khác để đi.

Nhưng bây giờ Cao Viễn đã từ bỏ ý định tìm một căn hộ khác, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía cô gái phía trước.

Người phụ nữ này có vẻ thú vị.

Cố Phán đi ở phía trước cũng không biết ý nghĩ trong lòng Cao Viễn, bởi vì trong đầu đều đang suy nghĩ làm thế nào để nói rõ với Cố Thành Giác tất cả những chuyện cô gặp phải, thậm chí ngay cả ánh mắt Cao Viễn vẫn lưu luyến trên người cô cũng không thể nhận ra.