Chương 25

Edit: Ngọc, Doãn

Beta: Lam Quân

Trong một nháy mắt, Hoàn Huyên đã nghĩ muốn đem vị đường huynh kia chém làm tám khúc.

Hắn liếc mắt nhìn Cao Mai: "Hắn ta tìm được chỗ này bằng cách nào?"

Cao Mai nhìn ánh mắt tràn ngập sát khí của hắn mà run cả người, lắp bắp nói: "Dự...... Dự Chương Vương nói là tới Thành Nam đi thăm bạn, nghe nói điện hạ đang ở Sơn Trì Viện dưỡng bệnh......"

Hoàn Huyên hừ lạnh một tiếng: "Thành Nam làm gì có đám hồ bằng cẩu hữu của hắn."

Nói xong chợt nhớ lại hôm nay nữ thợ săn kia sai tỳ nữ đi chợ Tây mua rượu, cũng không biết có phải hay không ở thị phường bị người ta theo dõi.

Ngự Mai Yến ở Đông Cung ngày ấy đã qua hơn nửa tháng, không nghĩ tới tên đăng đồ tử này nhàm chán như vậy, thật sự ở thị phường ôm cây đợi thỏ.

Hắn đã đề phòng một lượt, lại tính sót cái tên này không biết xấu hổ, đường đường là một quận vương, thế nhưng lại một đường theo đuổi nô tỳ kia đến tận đây.

Nhưng người đã tới rồi, nếu tránh gặp cũng không ổn.

Hắn tức giận mà nói với Cao Mai: "Để hắn ta chờ ở tiền viện đi."

Dứt lời liền trở lại phòng.

Nữ thợ săn kia vẫn ngồi trên giường đợi hắn, trên người tùy tiện khoác xiêm y, đôi chân dài lộ ra ngoài, ánh đèn từ ngoài hành lang rọi vào, ánh sáng yếu ớt càng phác họa rõ ràng từng đường cong gợi cảm.

Hoàn Huyên hận không thể đem nghiền xương Lục đường huynh của hắn thành tro.

"Ta có việc ở tiền viện," Hoàn Huyên chăm chú nhìn nàng, "Ngươi ở chỗ này chờ ta."

Dừng một chút rồi lại nói: "Mệt thì ngủ trước."

Kỳ thật cho dù hắn không quay lại nói với nàng, nàng cũng không thể không đợi hắn, hiện tại lại đặc biệt dặn dò như này khiến Tùy Tùy có chút ngoài ý muốn.

Nàng gật gật đầu: "Được."

Hoàn Huyên phủ thêm áo khoác đi ra cửa phòng, nói với Cao Mai đang chờ ngoài hành lang: "Bữa tối chuẩn bị tốt chưa?"

Cao Mai nói: "Phòng bếp đã chuẩn bị xong. Dự Chương Vương đang chờ điện hạ, thuận tiện dùng chút điểm tâm."

Hoàn Huyên gật gật đầu: "Kêu người đi xuống hầm lấy một vò rượu Nghi Thành lên."

Cao Mai cười cười, điện hạ của bọn họ mỗi khi nghe nhắc tới Lục đường huynh là sẽ bày ra vẻ mặt ghét bỏ, nhưng thực ra vẫn rất thân thiết với Dự Chương Vương, không tiếc lấy rượu ngon ra chiêu đãi y, ngày thường được cái gì tốt, cũng nhớ đưa đến phủ Dự Chương Vương một phần.

Điện hạ tính tình quái gở từ nhỏ, ít thân cận với ai, cố Thái Tử khi còn tại thế sẽ quan tâm Tam đệ này một chút, bốn năm trước khi huynh trưởng cưỡi hạc về trời dù Tề Vương ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng nhất định là không dễ chịu.

Đoạn thời gian kia hắn càng thêm độc lai độc vãng, trầm mặc ít lời, thường xuyên cả ngày cũng không nói một câu, tuy vậy nhưng vị đường huynh kia vẫn bất chấp tất cả mà bám theo.

Sau đó, hai con người tính tình khác biệt thế mà lại thường xuyên thăm hỏi nhau.

Hoàn Huyên sửa sang lại vạt áo, đi đến tiền viện.

Hai người quan hệ gần gũi, nội thị liền đưa Dự Chương Vương đến đông hiên.

Trong nhà châm than Trầm Hương, đốt chín ngọn đèn, lư Bác Sơn khói hương lượn lờ, Hoàn Minh Khuê ngồi xếp bằng trên tràng kỷ, nhàn nhã uống trà.

Y tuy thấy Tề Vương nhưng cũng lười đứng dậy chắp tay thi lễ, nheo nheo đôi mắt hồ ly đánh giá khuôn mặt Hoàn Huyên: "Tử Hành, ngu huynh xem sắc mặt ngươi ửng hồng, hai mắt hằn tơ máu, dương khí cũng không tốt, xem ra bệnh cũng không nhẹ ha."

Dừng một chút, mặt đầy sầu lo quan tâm: "Có từng kêu đại phu đến xem qua chưa?"

Hoàn Huyên liếc y một cái, mặt không biểu tình: "Không khỏe thôi, làm phiền đường huynh đặc biệt từ thành bắc chạy đến thành nam rồi."

Hoàn Minh Khuê cười nói: "Không phiền không phiền, lại nói chuyến này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là thuận đường thôi, vốn là đến bái phỏng hỏi thăm một vị bằng hữu, nào biết được ngươi ở chỗ này dưỡng bệnh, biết rồi đương nhiên sẽ muốn tới thăm một chút."

Hoàn Huyên nhếch nhếch khóe miệng: "Không biết Lục đường huynh đến bái phỏng vị bằng hữu tốt nào đây?"

Hoàn Minh Khuê nói: "Là một vị giai nhân, trùng hợp cũng ở Thường An phường này, Tử Hành, ngươi nói xem có khéo không?"

Hoàn Huyên coi như không có việc gì gật gật đầu: "Thật đúng là khéo."

Dừng một chút: "Không biết đường huynh sẽ tới, nơi ở đơn sơ, xin thứ cho tiếp đãi không chu toàn."

Hoàn Minh Khuê tựa hồ không nghe ra ngụ ý của hắn nhìn quanh bốn phía, cong mi cười híp mắt nói: "Ngu huynh ngược lại cảm thấy nơi này rất tốt, từ lâu đã nghe biệt trang của Thọ An Công Chúa thụ thạch u kỳ, vẫn luôn muốn đến mở rộng tầm mắt, đáng tiếc đã đặt chân đến đây, lại chưa có cơ hội đi dạo trong vườn."

Hoàn Huyên giật giật giữa mày, đây là có ý muốn ở lại, thằng nhãi này hiển nhiên là cố tình, đúng là cả người không có chỗ nào tốt.

Hắn nhướng mí mắt, nhàn nhạt nói: "Vườn đã bỏ phế nhiều năm, đều là hoa dại cỏ hoang, không đáng để thưởng thức, may mắn Lục đường huynh không nhìn thấy."

Hoàn Minh Khuê huýt sáo, môi mỏng cười khúc khích: "Thấy qua nhiều lâm viên kiến tạo theo quy tắc rồi, cảnh thiên nhiên như vậy lại đáng quý, Tử Hành nói như vậy, ngu huynh không thể không xem rồi."

Hoàn Huyên nói: "Này cũng dễ thôi, đợi đường huynh dùng bữa xong, ta sai người thắp đèn, kêu Cao Mai đưa ngươi đi dạo cho tận hứng."

Hắn lạnh lùng liếc Cao Mai một cái: "Cùng đường huynh đi dạo cả đêm cũng không sao."

Cao Mại biết chủ nhân đây là trách hắn làm việc không tốt, cố ý lấy lời nói chỉnh hắn, chỉ có thể cố sức duy trì gương mặt tươi cười.

Hoàn Minh Khuê cười nói: "Vậy làm phiền Cao tổng quản rồi."

Dừng một chút lại hướng về Hoàn Huyên nói: "Chỉ là sẽ phí rất nhiều nến đốt của Tử Hành, ngu huynh thật là băn khoăn."

Hoàn Huyên mỉm cười nói không sao, quay đầu phân phó Cao Mai gọi người mang thức ăn tới, lại nói: "Đưa một phần đi nội viện, rượu cũng đưa một bình qua đó đi."

Vẻ mặt Hoàn Minh Khuê kinh ngạc: "Tử Hành còn có khách nhân sao?"

Hoàn Huyên nhàn nhạt mà "Ừ" một tiếng rồi nâng chung trà lên, hơi rũ mí mắt, hiển nhiên là không định nói rõ chi tiết.

Trong lòng Hoàn Minh Khuê biết rõ ràng, cũng không đào sâu thêm nữa.

Nội thị dọn bữa tối lên, hai người dời bước đến trung môn.

Hoàn Minh Khuê giơ lên chén rượu nhẹ ngửi: "Nghi Thành chín uấn, là rượu thượng cống năm kia đi? Cũng là rượu ngon hiếm có."

Hoàn Huyên nói: "Đường huynh nếu thích, sau khi dùng bữa tối lúc hồi phủ thì có thể mang hai vò về."

Không thể nói được hai câu liền vội vã đuổi khách đâu, Hoàn Minh Khuê giả vờ nghe không hiểu, cười nói: "Ngu huynh không quen kiểu khách khí này của ngươi đâu đấy."

Y nhấp một ngụm rượu, tán thưởng một tiếng, buông chén rượu, lại cầm lấy đũa ngọc gắp phiến cá lát mỏng như cánh ve, chấm vào chén tương, đưa lên miệng, tinh tế thưởng thức.

"Trong toàn thành Trường An này chỉ có rượu và thức ăn ở phủ ngươi là tốt nhất," Hoàn Minh Khuê nhìn lướt qua bốn phía, "Bày biện cũng lịch sự tao nhã, còn có Lâm Tuyền Phong Quang, nếu có thể ở một lúc, hẳn là như thể nghiệm cuộc sống của thần tiên."

Hoàn Huyên nói: "Đường huynh quá khen, theo ta thấy, Dự Chương Vương phủ mới là thương khung bí quỹ, thần tiên động phủ." Cho nên về nhanh đi.

Hai người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, nhưng ai cũng không nói toạc.

Hoàn Huyên giơ lên chén rượu nói: "Tử Hành kính đường huynh một ly, trước làm vì kính."

Đường huynh của hắn trước giờ tửu lượng không tốt, nhưng lại thích rượu ngon, hắn chọn vò Nghi Thành này đầu tiên là rượu ngon, thứ hai là vì độ rất mạnh, mấy chén là có thể đem y đuổi đi rồi.

Hoàn Minh Khuê sao lại đoán không ra chủ ý của hắn, cầm lấy chén rượu nhấp một cái miệng nhỏ: "Tửu lượng của ngu huynh yếu lắm."

Dừng một chút nói: "Tử Hành còn đang dưỡng bệnh, ngu huynh khuyên ngươi cũng uống chậm một chút, uống nhiều hại thân."

Ánh mắt y hướng ra ngoài nhìn một vòng, tiếc nuối mà "Chậc" một tiếng: "Đáng tiếc không có huyền ca diệu vũ để thưởng thức. Nơi này của ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là lại giống miếu hòa thượng, đừng nói ca cơ vũ kỹ*, theo hầu bữa ăn cũng là nội thị."

*Ca kỹ vũ cơ

Hoàn Huyên hận không thể chém chết hắn, rượu mạnh từng giọt rơi vào cổ họng, ngọn tà hỏa nghẹn một ngày càng thêm lớn, hắn lại chỉ có thể nhẫn nại ngồi ở đây.

"Thật là ủy khuất đường huynh rồi." Hắn rít từ kẽ răng ra từng câu chữ.

Đến đi mấy lần, Hoàn Minh Khuê rốt cuộc cũng có hơi say, buông chén rượu, thở dài một tiếng.

Theo lý thuyết thì làm chủ nhân nên thăm hỏi khách nhân vì sao lại thở dài.

Nhưng Hoàn Huyên coi như không nghe thấy, từ đầu tới cuối cũng không phản ứng.

Hoàn Minh Khuê sờ sờ sống mũi, cũng không ngại ngùng gì nói: "Tử Hành, ngươi cũng biết vì sao ngu huynh than thở mà đúng không?"

Hoàn Huyên liếc y một cái, ánh mắt giống hai thanh song đao, tựa như muốn chọc thẳng vào lớp da mặt kia xem rốt cuộc là dày tới mức nào.

Hắn không trả lời, Hoàn Minh Khuê nói tiếp: "Thật ra ta vừa mới gặp qua vị giai nhân, đúng là vị mà chúng ta tình cờ gặp được ở Thanh Long tự."

Hoàn Huyên nhịn không được cười lạnh một chút, lần đó ở Thanh Long tự hai người còn chưa gặp mặt nhau, rõ ràng là đăng đồ tử vô sỉ hạ lưu, nhìn chằm chằm tiểu cô nương ra vào Phật đường, tới miệng y liền thành có duyên gặp mặt rồi.

Hoàn Minh Khuê lại nói: "Sau lại gặp ở chợ Tây một hồi, Tử Hành ngươi nói xem, này không phải nhân duyên trời định thì là gì đây?"

Hoàn Huyên nói: "Cũng chưa chắc là nhân duyên." Là nợ nghiệp.

"Chỉ là ngu huynh hôm nay mới phát hiện, vị giai nhân này là hoa đã có chủ," Hoàn Minh Khuê dùng đuôi mắt ngó đường đệ một lượt, "Mà chủ lại là người huynh đệ có tình như thủ túc với ngu huynh, ngươi nói xem khéo hay không?"

Hoàn Huyên lạnh lùng nói: "Chuyện có khéo đến mấy thì cũng là chuyện thường."

Hoàn Minh Khuê nâng mắt, nhìn Hoàn Huyên nói: "Ngu huynh định khẩn cầu vị bằng hữu kia từ bỏ thứ mình yêu thích, dùng cái gì đổi cũng được, nhà cửa ruộng đồng, kim châu báu ngọc, tuyệt sắc ca cơ vũ kỹ, bảo mã (BMW) lương câu, chỉ cần là thứ ta có, lấy tất cả ra đổi cũng không sao."

Y dừng một chút nói: "Ngươi nói xem hắn có thể đáp ứng hay không?"

Hoàn Huyên trầm mặt xuống, ánh mắt không đè ép nổi sát khí, nhìn chằm chằm Hoàn Minh Khuê, trông như một con dã thú, chỉ chực chờ lao đến cắn đứt cổ kẻ địch.

Ngay cả Hoàn Minh Khuê là người không sợ trời không sợ đất như vậy, cũng bị ánh mắt này của hắn nhìn đến mức trong lòng cả kinh.

"Quân tử không tranh thủ tình cảm của kẻ khác, đường huynh vẫn nên nhân lúc còn sớm hết hy vọng đi." Hắn lạnh lùng nói.

Hoàn Minh Khuê gật gật đầu, trong lòng lại suy tư, y nhớ lại phản ứng của Hoàn Huyên trong Ngự Mai Yến, liền biết đường đệ đã có vài phần để ý với nữ nhân này, nhưng y không nghĩ tới thế nhưng hắn lại để bụng như vậy.

Y bỗng nhiên nhoẻn miệng cười: "Nhưng vị bằng hữu đó không cưới giai nhân kia, thậm chí ngay cả một cái thân phận thϊếp thất cũng chẳng cho nàng, chỉ giấu nàng ở Ngoại Trạch, chắc là cũng không để bụng như thế, có thể đang lúc nhiệt tình, cho nên nhất thời khó bỏ mà thôi."

Mặt Hoàn Huyên âm trầm đến có thể nhỏ ra nước.

Hoàn Minh Khuê cũng nhìn thẳng hắn, không còn sự bất cần đời như thường ngày: "Ngu huynh không đành lòng nhìn minh châu phủ bụi trần, muốn cầu vị bằng hữu này, nếu một ngày nào đó muốn vứt bỏ giai nhân thì nói với ta. Nơi ở tuy tàn cũ, nhưng luôn có chỗ cho nàng dung thân."

"Không nhọc lục đường huynh lo lắng." Hoàn Huyên ánh mắt sắc bén như đao.

Hoàn Minh Khuê buông chén rượu, cầm lấy bầu rượu ước lượng: "A nha, không nghĩ tới mới đây đã uống hết một bầu rượu rồi."

Dừng một chút: "Nếu trong nội viện Tử Hành còn có khách quý, thì ngu huynh cũng không ở lại thêm lâu."

Dứt lời đứng dậy vái chào, cười nói: "Đừng quên chuyện ngươi đã đáp ứng với ta."

Hoàn Huyên cũng đứng lên, nói với Cao Mai: "Chuẩn bị xe cho Dự Chương Vương, tới hầm lấy hai vò Nghi Thành chín uấn đưa đến vương phủ."

Hoàn Minh Khuê chắp tay: "Luôn cầm thứ tốt của ngươi, đa tạ."

Hoàn Huyên lạnh lùng cười: "Đường huynh thích, ngu đệ tự nhiên sẽ dâng lên, tiếc mấy vật chết đó làm gì." Người sống thì đừng mơ.

Hoàn Minh Khuê cười nói: "Tử Hành dưỡng bệnh cho tốt, không cần đưa tiễn."

Hoàn Huyên làm gì có hứng thú đưa tiễn hắn, nhìn ôn thần này đi ra cửa, lập tức phất ống tay áo một cái, đi nhanh tới nội viện.

......

Phòng ngủ vắng vẻ không tiếng động, bên giường đặt một cây đèn, ánh đèn lay động trên bình phong.

Hoàn Huyên thiếu chút nữa cho rằng nữ thợ săn này đã rời đi, cho đến khi nghe thấy được tiếng hít thở yếu ớt.

Hắn vòng qua bình phong, phát hiện nữ tử vẫn còn chưa lên giường, giữ tư thế ngồi trên giường như khi hắn rời đi, trên người đắp kiện áo mỏng manh.

Khuôn mặt nàng ở dưới ánh nến lưu giữ lại vài tia ánh sáng, mông lung như ánh trăng.

Minh châu phủ bụi trần, lời Hoàn Minh Khuê nói hiện lên trong đầu hắn.

Hắn vươn tay, lấy đầu ngón tay khẽ vuốt gương mặt nàng, dọc theo sườn mặt di chuyển đến môi, như muốn hủy diệt thứ bụi bặm vô hình kia vậy.

Khi nàng ngủ môi hơi mở, môi trên hơi hơi nhếch lên, có vài phần trẻ con, môi dưới lại phá lệ no đủ.

Đầu ngón tay truyền đến xúc cảm mềm mại, trơn mịn làm người ta khó có thể tin.

Hầu kết Hoàn Huyên chuyển động, cúi người dán lên đôi môi nàng.

Tùy Tùy bị hắn quấn lấy, từ trong cổ họng phát ra một tiếng nức nở bé nhỏ, mở hai mắt ra.

Nàng dùng ánh mắt mê ly nhìn hắn, hàm hồ nhẹ gọi một tiếng "Điện hạ".

Bên tai Hoàn Huyên nóng lên, vừa nhột vừa ngứa, như có ai đó truyền nhiệt vào trong lỗ tai hắn vậy.

Tùy Tùy bỗng dưng nhớ tới mình đang ở đâu, trước mắt mình là ai, ánh mắt lập tức tỉnh táo lại một chút: "Điện hạ ngươi đã trở lại?"

Nói xong liền muốn đứng dậy hành lễ, lại bị Hoàn Huyên ấn về trên giường.

Một hành động như vậy đã khiến vạt áo trên vai nàng rơi xuống. Bây giờ Hoàn Huyên mới phát hiện nàng đã tắm gội, thay áo ngủ sạch sẽ rồi, cổ hương riêng biệt trên người nàng đã gần như tan hết, xộc vào mũi là hương "hải đường dưới trăng" quen thuộc.

Hoàn Huyên vừa thất vọng vừa bực bội, giống như đứa trẻ giấu một viên đường trong ngăn tủ, nhớ thương cả một ngày, trở lại đã không thấy đâu nữa.

Tay hắn kéo những thứ trói buộc đó xuống, chôn vào giữa cổ nàng tìm kiếm hương khí đã dày vò tra tấn hắn.

Nhưng mà hương khí tỉ mỉ điều chế, phong nhã tuyệt luân dính ở trên da thịt, đã che dấu hơi thở nguyên bản của nàng. Hắn tiếp tục tìm kiếm, đâu đâu cũng là cổ hương vị phiền lòng này.

"Sao lại đi tắm gội?" Hắn tựa lên người nàng, nghiến răng cắn như trả thù, căm giận nói.

Chỗ da thịt kia yếu ớt như thế, Tùy Tùy đau kêu một tiếng, không biết hắn lại đang phát điên cái gì.

Nàng giấu thân phận của mình ở lại bên cạnh hắn, ít nhiều cũng có chút không đạo nghĩa, cho nên bình thường vẫn nguyện ý thông cảm cho thói ở sạch của hắn, nhân nhượng sở thích của hắn, nhưng như thế nào tắm rửa sạch sẽ mà lại thành có tội rồi?

"Nói." Lúc này biến thành nghiến nhẹ.

Tùy Tùy hơi thở đứt quãng nói: "Cưỡi ngựa ra nhiều mồ hôi...... Sợ va chạm...... Điện hạ......"

Cũng không phải là nàng cố ý yêu kiều nhẹ nhàng than kêu, đó là phản ứng tự nhiên, thế nhưng phá lệ trêu chọc nhân tâm.

"Bổn vương không cho ngươi tắm thì ngươi cũng không được tắm," Hoàn Huyên nói, "Rõ chưa?"

Tùy Tùy dở khóc dở cười: "Được thôi."

Hoàn Huyên lúc này mới buông miệng ra, ngồi xuống giường, chống khuỷu tay, cơ thể ngả ra sau, lạnh lùng nói: "Ngồi lên."

Tùy Tùy nghe theo, nhưng lại không hiểu, chợt thấy eo sườn căng thẳng, nam nhân nói giọng khàn khàn: "Giống như trên giáo trường vậy......"

Tùy Tùy giật mình, một sau lúc lâu mới hiểu được, hoá ra ý hắn nói là cưỡi ngựa.

Hô hấp của Hoàn Huyên dần dần dồn dập, không nói chuyện nữa.

Tùy Tùy nhìn mặt hắn, trong mắt dần dâng lên sương mù.

Chỉ chốc lát sau, màn giường lại vương đầy mùi thiên nhiên ấm áp trên người nữ tử kia.

Hoàn Huyên cuối cùng cũng được như ý nguyện, ôm nàng từ sau lưng, hít thật sâu: "Sau này không được tẩm hương lên quần áo nữa."

Dừng một chút lại nói: "Trong phòng cũng không được châm hương."

Tùy Tùy đương nhiên cũng nghĩ vậy, không huân hương còn tránh cho nhóm tỳ nữ không ít phiền toái.

"Biết chưa?" Nam nhân gạt lọn tóc dài bên tai nàng ra, thấp giọng nói, "Vừa rồi có người mới nói với bổn vương là muốn ngươi."

Cơ thể Tùy Tùy hơi hơi cứng đờ, tâm niệm như điện chuyển, đã đoán được ngay người đó là Dự Chương Vương Hoàn Minh Khuê.

Nàng cũng không cho rằng Hoàn Huyên muốn đẩy nàng đưa đi-- cũng không phải vì hắn tin vào nàng, mà bởi vì hắn là một người kiêu ngạo như vậy, hẳn sẽ không làm chuyện này.

Chuyện gì cũng đều có vạn nhất, cơ thϊếp đối với người như bọn họ người nói cho cùng cũng chỉ như một món đồ vật, thời bấy giờ là đại nho dùng thϊếp thay ngựa, cũng không quá để ý lẽ thường, thậm chí còn coi như đó là chuyện phong lưu.

Mặc dù hắn không muốn tặng nàng cho người khác, nhưng nếu để nàng hầu hạ Hoàn Minh Khuê một đêm, nàng cũng không có lý do gì để cự tuyệt.

Nếu thật sự đến nước này, cũng chỉ có thể tạm thời bỏ manh mối đã tra được một nửa ở kinh thành, 36 kế chạy là thượng sách.

Đang suy nghĩ nàng chợt nghe "bốp" một tiếng giòn vang, trên người đau xót.

Hoàn Huyên từ sau lưng bóp chặt chiếc cổ thon dài, người nàng cong thành hình cây cung, giọng nói phát ra bên tai nàng: "Làm sao, rung động rồi?"

"Không......" Tùy Tùy nghiêng nửa người nhìn hắn, nước mắt mơ hồ nơi khoé mắt.

Hoàn Huyên bị nàng nhìn đến mức trong lòng nóng lên, xuống tay lại càng nặng: "Dự Chương Vương phong lưu tuấn dật, còn nguyện ý nạp ngươi làm trắc phi, ngươi không rung động thật sao?"

"Không......"

"Vì sao?"

"Bởi vì...... Điện hạ......"

Hắn trầm mặc một lát, cười khẽ một tiếng, bỗng nhiên càng thêm cuồng tứ, gằn từng chữ một: "Sẽ không rời khỏi cô?"

Tùy Tùy kêu không ra tiếng, chỉ có thể dùng ánh mắt triền miên trả lời hắn.

Bỗng Hoàn Huyên đột nhiên lật người nàng lại, như sói cắn yết hầu, hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn trên động mạch nàng, làm như uy hϊếp: "Cho dù ngươi có nguyện ý, cô cũng sẽ không thả ngươi đi. Ngươi đã theo ta thì chính là của ta."

"Muốn chạy," Trong âm thanh của hắn mang theo chút ý vị hung ác, "Ta sẽ gϊếŧ ngươi ngay lập tức."

Trong lòng Tùy Tùy nhảy nhảy, ở một khoảnh khắc, nàng đã cảm thấy không phải hắn đang nói giỡn, cũng không phải mê sảng khi trên giường.

Nàng thật sự cảm nhận được sát ý.

Nhưng không để cho nàng nhớ lại lâu hơn nữa.

Nàng bị quấn vào một cơn gió lốc xưa nay chưa từng có, tôn ti cùng kiêng kị đều bị ném ra sau đầu.

Chờ khi mưa ngừng gió nghỉ, Hoàn Huyên mới phát hiện trên sống lưng nóng rát lại đau, nhìn qua gương đồng, toàn là vết máu ngang dọc đan xen, có chỗ còn đang thấm máu ra bên ngoài.

Hắn nhíu nhíu mày, hầu kết cử động, sinh ra một cảm giác quái dị -- nữ nhân này không biết nặng nhẹ cào hắn bị thương, nhưng hắn vẫn có chút cao hứng.

Tùy Tùy cũng thấy những vết máu đó, có chút dữ tợn đáng sợ, nhưng nàng cũng không còn sức để ý tới.

Nàng phảng phất như vừa thuần hoá liên tiếp mười bảy con ngựa, kiệt sức xụi lơ trên giường, ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động dù chỉ một chút.

Qua một lát, cuối cùng nàng cũng nhớ rõ quy củ Cao ma ma kiên trì dặn dò, giãy giụa xuống giường: "Dân nữ hầu hạ điện hạ tắm gội."

"Không cần, cô sẽ tự tắm." Hoàn Huyên nói.

Tùy Tùy cũng chỉ khách sáo một chút, lập tức biết phải nghe lời: "Vậy dân nữ liền cáo lui."

Hoàn Huyên lại nhướng mày: "Bổn vương cho ngươi đi rồi sao?"

Tùy Tùy chỉ có thể nhẫn nại nói: "Điện hạ còn có phân phó gì?"

Hoàn Huyên nói: "Ngươi ngủ ở nơi này đi."

Dừng một chút lại bổ sung thêm một câu: "Để bất cứ lúc nào cũng tiện hầu hạ cô."

Tùy Tùy liếc mắt nhìn cửa sổ giấy trắng bệch, môi hơi động, cuối cùng cũng không chống đối hắn.

Hoàn Huyên thấy nàng nghe lời như vậy, thuận khí hơn một chút: "Gọi người mang nước trong để lau mình, không được dùng hương liệu để tắm, cô ngửi mùi hương liệu sẽ choáng đầu."

Chờ khi hắn tắm rửa xong trở về, Tùy Tùy đã lên trên giường ngủ rồi.

Hắn cúi đầu ngửi ngửi, áσ ɭóŧ của nàng dù chưa xông hương, nhưng vốn rương quần áo nào cũng đặt chiếc túi thơm, khó tránh khỏi cũng dính vào chút mùi hương.

Hắn thành thạo lột sạch hết, ném ra thật xa, rúc cả người vào trong đệm chăn, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà đi ngủ.

Tác giả có lời muốn nói: Cẩu tử: Hôm nay là tẩu tử ngựa con

----------------

Hai mươi tuổi trên dưới tiểu chó săn a, vẫn là mới vừa phá kia cái gì...... Tự hành tưởng tượng một chút

Bọn họ loại quan hệ này, là từ thân đến tâm, hắn không cần khắc chế áp lực chính mình, đến hắn bắt đầu khắc chế áp lực thời điểm cũng đã thông suốt.

Đây cũng là cảm tình biến hóa rất quan trọng một phương diện, mỗi lần cảm xúc hòa thân mật độ là không giống nhau..

Bất quá mọi người đều không thích xem nói về sau liền không viết đi, biết tồn tại thăng ôn quá trình là được, tự hành não bổ

Ta cũng không yêu viết cái này, viết lên đặc biệt chậm, tốc độ tay hàng một nửa không ngừng, tâm thần và thể xác đều mệt mỏi

--------------

Cảm tạ ở 2021-03-05 14:05:45~2021-03-05 23:27:38 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~

Cảm tạ đầu ra tay lựu đạn tiểu thiên sứ: yy 2 cái;

Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: Thuyền 13 cái; sweetie 3 cái; nhạc di 2 cái;

Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!

Muốn đăng hết số chương một tháng cho đỡ phải đăng nhập tài khoản waa điii (*_*)