Chương 22

Edit: Ngọc, Trữ Khiêm Doãn

Beta: Lam Quân

Hoàn Huyên đứng ở hành lang ngơ ngẩn ngắm tuyết rơi.

Tuyết rơi ở biên quan sớm hơn kinh thành, tầm độ tháng tám tháng chín là tuyết đã rơi rồi. Ba năm qua, mỗi đêm tuyết đầu mùa, hắn đều uống rượu một mình ở doanh trướng.

Lần đầu tiên hắn gặp Nguyễn Nguyệt Vi là một ngày có tuyết đầu mùa.

Khi đó hắn còn nhỏ tuổi, chỉ nhớ mang máng bản thân ở trong viện nhỏ của Đường Lê điện, mái ngói và cành cây đã phủ một lớp tuyết mỏng, nhưng lớp bùn đất phía dưới vẫn còn lộ ra bên ngoài.

Đường Lê điện là một tòa thiên điện nhỏ thuộc cung của Thái Hậu, ngày thường không ai ở, ngẫu nhiên sẽ làm nơi cho khách, hắn rất thích cây bạch quả cùng cây thạch tảng ở trong viện, vẫn luôn chơi ở chỗ này.

Ngày ấy hắn vẫn là một đứa nhỏ, chuyện này cũng không có gì lạ. Thái Hậu không thèm để ý hắn, Hoàng Hậu lại rất ít hỏi đến, cung nhân nội thị đều biết Tam hoàng tử này không được sủng ái. Bọn họ không thích hắn quái gở an tĩnh, lại biết tính cách hắn trầm mặc ít lời sẽ không đi cáo trạng, chỉ cần Cao ma ma cùng Cao Mại không ở trước mặt, sẽ tìm mọi cách mà lười nhác, khóa cửa viện để mặc một mình hắn chơi trong sân, còn mình lại tụ tập nói chuyện phiếm.

Nguyễn Nguyệt Vi đúng lúc đó xuất hiện.

Hắn không biết nàng đến từ lúc nào, cũng không biết nàng làm cách gì để đi vào khi cửa viện bị khoá, hắn chỉ nhớ rõ bản thân đang ngồi xổm dưới tán cây bạch quả chôn một con chim chết, bỗng nghe nghe "Ầm" một cái, quay lại liền thấy một tiểu cô nương đứng đó rồi.

Nàng cả người đỏ rực, ở giữa không gian u ám không sức sống, tựa như một ngọn lửa tươi đẹp, khuôn mặt cũng ửng lên nhìn qua không khác gì quả hồng chín mọng, đôi mắt kia sáng lấp lánh, so với bộ y phục kia lại càng nổi bật hơn, hệt như những vì tinh tú giữa đêm đông.

Hắn chưa từng gặp qua người nào trông xán lạn linh động đến vậy, từ trước đến nay mỗi ngày của hắn đều lặp lại, đơn điệu, nặng nề, giống một đám sương mù xám xịt, mà nàng lại tựa như một tia sáng xuyên thấu qua mây mù.

Nhưng khi đó hắn còn nhỏ, khó có thể hình dung cảm giác của mình, chỉ biết đứng yên tại chỗ, nhìn nàng đến không chớp mắt.

Hắn há miệng thở dốc, không kịp nghĩ ra nên nói cái gì, nàng đã mở miệng trước: "Ngươi là ai? Sao lại trốn ở chỗ này một mình?"

Hắn nhíu nhíu mày: "Ta không có một mình."

Hắn chỉ chỉ nàng: "Còn có ngươi."

Nàng ngẩn người một lúc, gật gật đầu: "Coi như ngươi nói đúng đi. Vậy ngươi là con cháu nhà nào?"

"Ta là Tam điện hạ." Nhóm cung nhân nội thị đều gọi hắn như vậy.

Nữ hài tử gật gật đầu: "Hoàng Hậu là gì của ngươi?"

Hắn mím môi: "Là nương của ta."

Nữ hài nói: "Ta mới từ Huy Âm điện tới, còn nhìn thấy hoàng huynh hoàng tỷ của ngươi, sao ngươi không ở cùng một chỗ với bọn họ?"

Hắn mím môi, căm giận nói: "Ta chán ghét bọn họ."

Nàng kinh ngạc nhướng mày: "Sao lại thế? Thái Tử điện hạ rất tốt mà."

Đến cả hàng chân mày của nàng cũng rất tinh tế, lại như vậy động tác khiến cho gương mặt trở nên sinh động không ngờ, kết hợp với làn da trắng như tuyết, khiến cả người càng có khí chất thần tiên.

Người xinh đẹp như vậy cũng thích hoàng huynh.

Bọn họ đều thích hoàng huynh của hắn, phụ hoàng mẫu hậu, huynh đệ tỷ muội, mọi người đều thích y, hoàng huynh của hắn tựa như ánh trăng dịu dàng, lại có ai mà không thích ánh trăng đây? Thậm chí đến cả hắn, tuy hắn không muốn thừa nhận, nhưng hắn cũng luôn chờ đến buổi sáng hoàng huynh đến vấn an hoàng tổ mẫu.

Trong lòng hắn quay cuồng, cổ họng lại dâng lên một nỗi thất vọng không nói nên lời.

Hắn nhướng mày: "Ta ghét hắn nhất."

Vừa dứt lời liền xoay người, ngồi xổm xuống, nhặt cây đao cùn lên tiếp tục đào đất.

Nữ hài kia đi đến ngồi xổm bên cạnh hắn, nâng má, tò mò mà khảy khảy con chim nhỏ đã chết, lại xem hố nhỏ hắn đang đào: "Ngươi đang làm gì vậy?"

Hắn ngại nàng ồn ào, không muốn trả lời, cố ý đào đất văng lên giày của nàng.

Nữ hài dường như không nhận ra hắn cố ý, không lưu tâm mà phủi phủi giày, đem đất phủi hết, đến gần hắn hơn: "Con chim nhỏ này từ đâu mà có? Ngươi bắn rớt à?"

Hắn mí mắt liếc nàng một cái.

"Ngươi có ăn qua thịt chim nướng chưa?" Nàng duỗi chân khảy khảy con chim nhỏ. "Phải nướng đến lúc có khói tỏa ra, chỉ ướp muối, không thể ướp thêm gia vị khác, nhưng ăn cũng ngon, tiếc là thịt hơi ít một chút......"

Hắn cắt ngang lời nàng, chìa chân nhỏ của mình đẩy chân nàng ra: "Ngươi không thể ăn nó, nó là của ta."

Nữ hài nuốt nuốt nước miếng, giải thích: "Ta không muốn ăn nó, chỉ nói cho ngươi biết thịt chim ăn rất ngon thôi."

"Nó được ngươi nuôi à?" Nữ hài tiếp tục tán gẫu, "Nuôi như nào mà lại nuôi chết nó rồi?"

"Nhặt được," hắn nói, "Chết."

"Ngươi đào hố làm cái gì?"

Hắn nghiêng đầu, liếc nàng: "Này không phải hố."

"Rõ ràng chính là cái hố mà," nàng hiếu kỳ hỏi, "Không phải hố thì là cái gì?"

"Là mộ." hắn ghét nhất mấy người hay hỏi đông hỏi tây, "Ngươi phiền quá, ngươi đi đi."

Nàng lại không đi, từ trong lòng ngực lấy ra cái một bao giấy, mở ra, là quả mơ ngào đường.

"Ăn hay không ăn?" Nàng hỏi hắn.

Hắn lắc đầu, đang muốn mở miệng đuổi nàng đi, một viên quả mơ đã ở trong miệng hắn.

Vị chua chua ngọt ngọt lan khắp đầu lưỡi hắn.

"Ai nha!" Nàng giật mình hô một tiếng, "Quên mất, tay này của ta lúc nãy phủi đất trên chân, còn dính bùn nữa."

Hắn nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn liền tái xanh, định nhổ ra, lại sợ nàng không vui.

"Lừa ngươi thôi," nữ hài cười cười sờ đầu của hắn, "Sờ giày là tay phải, cầm quả mơ là tay trái, ngươi dễ bị lừa quá."

Nhưng sờ đầu hắn là tay phải, hắn vội né tránh.

Nàng đem bao giấy nhét vào tay hắn, giành lấy thanh đao cùn, nhanh tay đào đất làm hắn nhìn đến ngây người.

"Lợi hại lắm đúng không?" Nàng cười nói, "Để ta làm, ngươi đào chậm quá."

Nàng thực sự đào nhanh hơn hắn nhiều, tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng hắn vô cùng bội phục.

Đến khi "mộ" đào xong rồi, là một khu nhỏ hình chữ nhật, hắn lấy khăn ra bọc lấy con chim nhỏ, thật cẩn thận bế lên, bỏ vào trong.

Nàng dùng giày đẩy đất vào, hai người dùng tay ịn lên đất, để phần gò nhô cao lên làm mộ, lại để hai cục đá làm dấu phía trước.

Chưa đợi nàng ghim mấy cục đá xong, cửa viện đã mở, một cung nhân hớt hải chạy vào: "Tiểu nương tử, Tô phu nhân đi khắp nơi tìm người đó......"

Nữ hài nhìn hắn nói: "Ta phải đi rồi."

Hắn đột nhiên nắm góc áo nàng: "Không được đi."

Nàng tỏ vẻ xin lỗi sờ sờ đầu hắn: "Ta phải về nhà rồi, lần sau tiến cung sẽ tìm ngươi chơi tiếp."

Hắn mím môi, không nghe lời không buông tha góc áo của nàng: "Vậy khi nào ngươi mới tiến cung nữa?"

Nàng nghĩ nghĩ, lấy ra một hạt mai, vùi vào phần mộ mà họ vừa đắp lên, vỗ vỗ: "Chờ cây mai mọc ra, ta sẽ trở lại."

Nàng một bên lừa hắn, một bên nhẹ nhàng gỡ bàn tay dính đầy đất của hắn ra, rồi chỉ hạt mai kia.

Sau đó nàng đi theo cung nhân kia, cùng với lúc đến không khác nhau là mấy, cánh cửa đóng lại, mây đen kéo lại bao trùm bốn phía, tuyết lại rơi trên không trung.

Hắn xoa xoa đôi mắt, rất nhanh liền bắt đầu hoài nghi có khi nào mình mơ một giấc mộng.

Cho đến khi Cao ma ma đến tìm hắn, hắn mới nhận ra mình đã quên hỏi tên họ của tiểu cô nương kia rồi.

Hắn chỉ nhớ rõ ba tiếng "Tô phu nhân", liền hỏi Cao ma ma: "Ai là Tô phu nhân?"

Cao ma ma nói: "Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này? Tô phu nhân là mẫu thân của Nguyễn gia tam biểu tỷ của người."

Hắn liền lặng lẽ đem Nguyễn gia tam biểu tỷ ghi tạc trong lòng.

Cách ba năm ngày, hắn lại chạy tới Đường Lê điện, tưới nước cho phần mộ đó, chỉ ngóng trông hạt mai kia sớm nảy mầm.

Hạt mai mật đương nhiên sẽ không nảy mầm, nhưng vào mùa đông năm thứ hai, Nguyễn gia biểu tỷ thật sự đã trở lại. Hắn nhìn nội thị các cung nhân vội vàng đem đồ đạc của nàng vào Đường Lê điện, lại quét tước xung quanh.

Mà nàng lại đứng trước mặt hắn cười mỉm.

Nàng đã cao hơn chút, không còn ồn ào, không còn bộ y phục rực rỡ kia nữa, tươi cười cũng rụt rè, nàng cứng nhắc nắm lấy tay hắn, ôn nhu nói: "Tiểu điện hạ chỉ có một người sao? Ta cũng chỉ có một người, sau này chúng ta làm bạn, sẽ không còn buồn tẻ nữa."

Năm đó tuyết rơi nhiều như bão tuyết, hạt mai hai năm trước gieo xuống lại lẳng lặng nảy chồi ở đáy lòng hắn.

......

Hoàn Huyên xoa xoa mi tâm, quay đầu lại nhìn màn trúc buông xuống, chậm rãi đi đến Tê Hà quán, gọi Cao Mại tới phân phó: "Thu dọn sân này một chút đi."

Dừng một lúc, lại thêm một câu: "Thỉnh thoảng ta sẽ đến ở lại."

Cao Mại biết cái gọi là "thu dọn" của Tề Vương điện hạ có ý gì, là đem tất cả đồ vật đổi hết một lượt, trang trí lại theo quy cách hàng ngày của hắn.

"Lão nô liền dẫn người đi đến kho trong phủ chọn lựa." Cao Mại nói.

Hoàn Huyên gật gật đầu, ngay sau đó nói: "Nhà kho nhỏ phía sau."

Cao Mại sửng sốt, người thân cận bên cạnh Tề Vương đều biết, trong vương phủ có hai nhà kho, nhà kho nhỏ nằm ở sau viện của Tề Vương, người bình thường không ai được vào.

Những đồ vật kỳ trân dị bảo trong kho khỏi phải bàn tới, quan trọng nhất là, gần như mỗi vật đều có hoa văn hoa hải đường. Lớn như giường bàn dài bình phong, nhỏ như lăng la tơ lụa, lư hương bình hoa, phấn hoa trang sức, đều có họa tiết hải đường.

Nguyễn gia Tam nương tử có tự là A Đường, bởi vậy thích nhất hoa hải đường, y phục đến thức ăn ít nhiều cũng đều có hoa văn hải đường, Hoàn Huyên nhìn vật nhớ người, mỗi lần nhìn thấy vật nào tốt mà có hoa hải đường, luôn vung tiền như rác để mua rồi bỏ vào kho, tuy không nói rõ, nhưng người bên cạnh hắn đều biết, những cái đó đều là vì Nguyễn nương tử chuẩn bị, người bình thường nào có tư cách vào kho.

Nhưng Nguyễn nương tử lại vào Đông Cung, những đồ vật đó lại không có chỗ dùng.

Hiện giờ lấy cho Lộc nương tử sử dụng, thực sự có vài phần không ngờ tới.

Cao Mại nghĩ lại một lúc liền hiểu, Lộc nương tử là thế thân của Nguyễn Nguyệt Vi, cho nàng dùng, cũng coi như bù lại chút chỗ trống trong lòng của điện hạ.

Hoàn Huyên lại nhìn lướt qua đình viện tiêu điều: "Lấy chút hoa từ Nam Sơn đến."

Nam Sơn biệt trang ở ngoài thành, cũng là trang viên của Hoàn Huyên, khắp trên sườn núi đều là hoa hải đường, có trên cả ngàn cây, trong đó không thiếu những mẫu hoa đặc biệt đến từ Giang Nam và Thục Trung.

Cao Mại gật đầu.

Hoàn Huyên đi ra sân, dừng lại bước chân, ngẩng đầu nhìn ba chữ "Tê Hà quán" , trầm ngâm nói: "Đổi thành Đường Lê viện đi."

Thực ra trong ngoài viện đều không có trồng hoa lê, Cao Mại biết, sở dĩ đổi thành tên này, chỉ vì lúc điện hạ gặp Nguyễn nương tử là ở Đường Lê điện trong cung của Thái Hậu.

Cao Mại giả vờ không biết gì cả, khom người hỏi: "Điện hạ, trong lúc sửa chữa Đường Lê viện, Lộc nương tử nên an trí ở nơi nào?"

Hoàn Huyên liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: "Việc nhỏ thế này ngươi còn không biết tự an bài? Còn cần hỏi ta?"

Cao Mại liền biết đây là để Lộc nương tử ở tạm Thanh Hàm viện, lập tức nói: "Điện hạ thứ tội, lão nô hồ đồ, sẽ cho người dọn bớt trúc và ngô đồng đi, đường đến Đường Lê viện gần, đi lại cũng tiện."

Đường Lê Viện gần, Thanh Hàm viện càng gần hơn, càng tiện cho Tề Vương điện hạ gọi người đến thị tẩm.

Cao Mại suy xét sự tình luôn luôn tinh tế chu đáo, Hoàn Huyên gật đầu nói: "Ta muốn ở Sơn Trì viện một thời gian, ngươi bảo gia nhân mang đồ đạc thường dùng đến, bọn Tống Tuấn có chuyện gì muốn tấu thì giống như lúc trước, gửi thư lại đây."

Tống Tuấn là phụ tá đắc lực của điện hạ.

Cao Mại nghe vậy không khỏi kinh ngạc, y hiểu rõ chủ nhân nhà mình, chắc chắn không phải người ham mê sắc đẹp, hắn không trở về vương phủ có lẽ tám phần là vì trốn đi tìm một chút thanh tĩnh.

Cao Mại tuy là nội quan, nhưng có thể ngồi vào vị trí này, không thể không để tai nghe sáu hướng mắt nhìn bốn phương, đến hướng gió thổi trong triều cũng nghe được rất rõ ràng.

Gần đây trong triều vì binh quyền mà chia làm mấy phái, phái thứ nhất chủ trương đã dẹp yên phản loạn, Hoàn Huyên lấy thân phận thân vương quản lí Thần Dực Quân không ổn, nên giao hổ phù ra, một khác phái lấy hữu tướng và Hộ Bộ thị lang cầm đầu, cho rằng triều đình nuôi binh hao phí một lượng lớn thuế lương, nên xóa bỏ Thần Dực Quân, lại có một phái chủ trương Thần Dực Quân không những không thể xoá, còn nên chiêu mộ thêm người, để Tề Vương thống lĩnh, thừa dịp Hà Sóc nội loạn đem Tam trấn thu vào lãnh thổ.

Trong đó không rõ ràng nhất chính là thái độ của thiên tử -- Sau khi Thái tử đại hôn không lâu, hoàng đế liền đem triều chính giao cho Thái Tử, mình thì về cung dưỡng lão.

Nhưng đối với những chuyện liên quan tới quốc gia đại sự, những quan viên ngũ phẩm trở lên vẫn phải bàn bạc với hoàng đế như cũ.

Cao Mại hầu hạ ở bên người Hoàn Huyên, biết mối quan hệ Hoàng Đế và Thái Tử cũng không có cha con hoà ái như vẻ ngoài.

Hoàng đế, Thái Tử, triều thần cùng nhóm Trung Quan mang tâm tư, lúc này không thể đi nhầm nửa bước, một lần sơ ý, sẽ rơi vào cái kết không thể cứu vãn.

Hắn cáo ốm tránh đến ở Sơn Trì Viện, đến phụ tá của mình cũng không nhìn đến, đó là không muốn cho người ta bắt được bất kì nhược điểm gì.

Cao Mại không ngăn được ở cảm thán trong lòng, thiếu niên có gì đều biểu hiện ra mặt ba năm trước cuối cùng đã trầm tĩnh lại, giờ đây lòng dạ đã sâu không lường được.

Hoàn Huyên phân phó xong liền trở về Thanh Hàm viện.

Cao Mại làm việc nhanh nhẹn, lập tức liền phân phó người đến dọn ngô đồng và đám trúc rồi mời Tùy Tùy đến.

Tiếp theo lại phải đến vương phủ, đem tất cả xiêm y thường ngày của điện hạ, quyển sách yêu thích, bảng chữ mẫu mô tả, thanh kiếm quen dùng, thư phòng, bàn cờ, tất cả đều dọn tới Sơn Trì Viện.

Tùy Tùy vốn tưởng rằng Hoàn Huyên sẽ về vương phủ, lại thấy gia nhân nối đuôi nhau dọn đồ vật tới Thanh Hàm viện, lúc đó mới biết hắn muốn ở đây.

Nàng hơi suy nghĩ liền biết, quả nhiên tình hình trong triều đã sớm giương cung bạt kiếm còn hơn cả những gì nàng nghe được.

Hoàn Huyên thân là trung tâm của gió lốc, vậy mà lại rất trầm ổn -- nếu tính tình nóng nảy một chút, chỉ sợ đã ngày đêm thương lượng đối sách với phụ tá, hắn lại đem chính mình nhốt ở Sơn Trì Viện tránh tị hiềm, đến gặp phụ tá của mình cũng không gặp, làm đến như vậy, đương nhiên là để cho hoàng đế xem, cũng để cho Thái tử không bắt lỗi.

Tùy Tùy không khỏi lau mắt mà nhìn vị điện hạ trẻ tuổi này, xem ra hắn sau này sẽ trở thành tướng giỏi, lòng dạ cũng sâu hơn nàng nghĩ.

Hoàn Huyên ở Sơn Trì Viện, gần như mỗi đêm đều gọi Tùy Tùy đến thị tẩm, nhưng ban ngày đều là ở một chỗ, đến thư phòng đọc sách tập viết, chơi đàn học đánh cờ.

Đôi khi hắn có hứng, hắn sẽ gọi nàng vào thư phòng rồi dạy nàng chơi cờ, nhưng dạy không được bao nhiêu, hắn liền nhớ những chuyện mưa gió lúc trước, không tránh khỏi *ôn cố tri tân một lúc, cuối cùng cờ dùng để học trên bàn rơi tan tác, chuyện không nên làm lại quen tay hay việc.

*Ôn cố tri tân: ôn lại chuyện cũ, nhắc lại chuyện đã qua.

Hoàn Huyên rốt cuộc cũng nhận ra mình không phải là một vị tiên sinh đứng đắn, liền ném vài quyển sách dạy cách chơi cờ cơ bản cho nàng, để nàng về tự học.

Không ngờ trí nhớ của nữ thợ săn này cũng không tồi, không tới năm ba ngày đã nhớ hết một quyển, dần dần cũng có thể đánh vài nước cờ với hắn.

Ước chừng qua nửa tháng, Tê Hà quán cuối cùng cũng sửa chữa đổi mới hoàn toàn, chính thức thay tên thành Đường Lê viện.

Xuân Điều nhìn ba chữ trên tấm biển kia, hỏi tiểu nội thị đang thay bọn họ dọn hòm xiểng: "Viện này của chúng ta không có hải đường cũng không có hoa lê, vì sao lại sửa tên thành Đường Lê viện?"

Tiểu nội thị biết được chi tiết, chột dạ liếc mắt nhìn sắc mặt của Tùy Tùy một cái, cười nói: "Có hải đường, Cao tổng quản đã phái người tới biệt quán của điện hạ ở Nam Sơn để chuyển vài mẫu hoa đặt biệt tới đây rồi, cây tây phủ hải đường dưới bậc kia là được chuyển ra từ vườn thượng uyển của tiền triều đó, khi vào xuân sẽ nở đầy hoa, giống như phấn tuyết vậy, rất xinh đẹp! Đến nỗi hoa lê...... Đó chỉ là khi đặt tên thì thuận miệng đặt mà thôi, không có ý tứ gì cả."

Thấy Xuân Điều vẫn cau mày nửa tin nửa ngờ, tiểu nội thị kia vội chuyển đề tài, nói với Tùy Tùy: "Lộc nương tử người nhìn xem, chữ trên tấm biển này là do chính Tề Vương điện hạ tự tay viết đó!"

Tùy Tùy ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, chữ viết của Hoàn Huyên thực sự không tồi, trong mạnh mẽ mà không thiếu phiêu dật xinh đẹp nho nhã, chữ "Đường" kia viết đặc biệt đẹp, nói vậy không biết đã luyện qua mấy ngàn mấy vạn lần rồi.

Nàng nói tự đáy lòng: "Chữ viết của điện hạ thật đẹp."

Vừa đi vào trong viện đã thấy, lan can mặt tường đều đã được quét qua một lần nữa, vách tường rực rỡ hẳn lên, cỏ dại trong đình được nhổ sạch, cây mai già kia cũng đã bị bỏ đi, thay vào đó là tây phủ hải đường như lời tiểu nội thị kia nói.

Tùy Tùy cảm thấy đáng tiếc, cuối cùng cũng không thể chờ đến khi hoa nở, không bao giờ có thể biết được vẻ đẹp của cây mai kia nữa rồi.

Hai chủ tớ đi vào trong nhà, Xuân Điều liền bật ra một tiếng "A nha" đầy kinh ngạc.

Biến hoá trong nhà có thể nói là long trời lở đất, không những bàn dài bình phong màn che đều thay đổi, những thứ tinh xảo hoa mỹ như vậy, đừng nói là Xuân Điều còn chưa thấy qua, mà ngay cả nằm mơ cũng không dám mơ thấy.

Tùy Tùy so với một tiểu tỳ nữ ở thứ sử phủ có kiến thức rộng rãi hơn, nhưng cũng không khỏi âm thầm kinh ngạc, nàng biết, những thứ này phần lớn là đồ được đặc chế riêng, thậm chí không thiếu đồ cổ trân quý, đồ đựng kim ngọc đương nhiên không phải nói, chỉ riêng chiếc bình phong vẽ hoa lê hải đường trước giường kia, đã là trân phẩm vạn kim khó mua được.

Chiếc thảm Tuyên Châu mới trải ở trước giường là dùng tơ vàng thêu hoa văn hải đường, khéo léo tinh tế, khiến người ta không nỡ dẫm lên.

Không ngừng bày biện, xà nhà trong phòng cũng thay mới, trần nhà ngăn cách giữa mỗi phòng cũng phải dùng kệ hải đường bằng vàng.

(phần này mình chém thui =)))

Cái duy nhất còn may mắn được tồn tại lại chính là chiếc giường bình thường kia -- giường này vừa nhỏ hẹp, còn không rắn chắc lắm, cũng không biết Tề Vương điện hạ sống trong nhung lụa coi trọng nó chỗ nào.

Trừ cái này ra, đống bày biện kia chuyển tới Bồng Lai cung cho hậu phi ở cũng đủ rồi.

Những thứ khác thôi không nói, có lẽ dụng tâm nhất chính là phòng tắm ở phía sau tẩm đường, cấu tạo gần bằng với một gian phòng ở Thanh Hàm viện, cũng dùng thạch quản trực tiếp dẫn nước ấm, chỉ là bể tắm nhỏ hơn một chút.

Xuân Điều chỉ cảm thấy rực rỡ muôn màu, một đôi mắt nhìn không đủ, sờ sờ lư hương, giật nhẹ rèm cẩm, biểu tình giống như đang nằm mơ vậy, một lúc lâu sau mới nói với Tùy Tùy: "Nương tử, điện hạ đối đãi với người thật tốt."

Dừng một chút lại nói: "Điện hạ rất thích hoa hải đường sao? Tại sao trên bình phong vẽ hải đường, màn che, trên địa y cũng thêu hoa hải đường, ngay cả lư hương này cũng hoạ tiết hoa hải đường......"

Tùy Tùy không nói chuyện, chỉ cười cười nhàn nhạt.

Xuân Điều cười ngây ngô nửa ngày, sau mới nhớ ra phải thu dọn đồ đạc, khi đã sắp xếp xong hết hòm xiểng quần áo của cả hai người thì cũng đã tới giữa trưa, liền đi đến phòng bếp lấy cơm.

Đi chuyến này tưởng nhanh nhưng một lúc lâu sau mới trở lại, đến khi mang theo hộp đồ ăn về tới Đường Lê viện, vẻ vui mừng trên mặt Xuân Điều đã không còn sót lại chút nào, giữa mày tràn đầy vẻ khó chịu, nhìn Tùy Tùy muốn nói lại thôi.

Tùy Tùy nói: "Làm sao vậy?"

Xuân Điều mím môi, mở hộp đồ ăn: "Không có gì, nương tử dùng cơm trưa đi, thời tiết lạnh, đồ ăn cũng sắp lạnh rồi."

Hộp đồ ăn bằng vàng có hoa văn hải đường, chén mạ vàng có hình cánh hoa hải đường, đĩa là bộ đĩa hoa hải đường -- năm cái đĩa nhỏ tạo thành một đóa hoa hải đường.

Tùy Tùy nhận lấy đũa ngọc từ trong tay Xuân Điều -- ngay cả phần đuôi đũa cũng khảm hình hải đường nho nhỏ.

Vừa thấy những món đồ hình hoa hải đường đó, miệng Xuân Điều dẩu lên càng cao.

Tùy Tùy gắp một khối bánh hoa hải đường: "Ai chọc Xuân Điều tỷ tỷ không cao hứng vậy?"

Xuân Điều từ trước đến nay không phải người có thể giữ chuyện trong lòng: "Nô tỳ mới vừa đi xuống bếp, trùng hợp nghe được vài câu tán gẫu, không nói ra thì trong lòng uất nghẹn, nói ra lại sợ khiến nương tử khổ sở."

Tùy Tùy cười nói: "Xuân Điều tỷ tỷ cứ nói ra đi, không nhất định khi nói ra ta sẽ khổ sở đâu, không nói tỷ tỷ khẳng định sẽ nghẹn đến hỏng đó."

Xuân Điều cắn chặt răng nói: "Nương tử có biết vì sao viện này khắp nơi đều là đồ có hình hoa hải đường không?"

Tùy Tùy nói: "Vì sao?"

Xuân Điều hạ giọng nói: "Vốn là Thái Tử Phi thích hoa hải đường, đây là chuyện toàn Trường An đều biết, Thái Tử vì nàng đã xây một vườn hải đường ở Đông Cung, trồng ngàn cây hải đường. Hơn nữa......"

Nàng dừng một chút: "Nghe nói khi còn nhỏ Thái Tử Phi được nuôi trong cung Thái Hậu, nơi đó được gọi là Đường Lê điện."

Tùy Tùy không cho là đúng cười cười: "Là như vậy sao?"

Xuân Điều nhướng lông mày: "Nương tử có thấy ủy khuất không?"

Tùy Tùy cắn miếng bánh hải đường, thong thả ung dung nuốt xuống, nhìn quanh bốn phía nói: "Nhà này không đẹp sao?"

Dừng một chút lại nói: "Mấy thứ này không tốt sao?"

Mấy thứ này quá tốt, thậm chí tốt đến quá mức, lấy thân phận của Lộc Tùy Tùy, vốn dĩ ngay cả sờ một chút, xem một cái cũng không xứng chứ đừng nói là dùng.

Xuân Điều không cam lòng gật gật đầu: "Những thứ này rất tốt, nhưng mà......"

Vừa nãy nàng còn nghe thấy một câu, không dám nói cho Lộc Tùy Tùy, bọn hạ nhân vương phủ nói Tề Vương điện hạ đối xử tốt với Lộc nương tử như vậy, tất cả đều là vì nàng lớn lên có vài phần tương tự với Thái Tử phi.

Xuân Điều đặt mình vào hoàn cảnh này mà tưởng tượng, nếu đổi lại là nàng, những thứ xung quanh mình vốn dĩ là do người trong lòng vì một nữ tử khác mà tỉ mỉ chuẩn bị, sợ là nàng không có cách nào rộng rãi được như Lộc Tùy Tùy vậy.

Nàng tình nguyện không cần những báu vật này.

Tùy Tùy không sao cả nói: "Chúng ta có thể dọn tới nơi khác sao?"

Xuân Điều không rõ nội tình, lắc đầu.

"Đã không được phép chọn, thì nghĩ nhiều có ích gì?" Tùy Tùy cười nói.

Đạo lý thì đạo lý, làm người cũng có thất tình lục dục, ở nhiều khi đạo lý cũng khó có thể nói rõ đúng sai.

Nhưng Lộc Tùy Tùy tựa như thật sự không chú ý chút nào.

Trong lòng Xuân Điều nghi ngờ Tùy Tùy chỉ giả vờ như không có việc gì mà thôi, nhưng lặng lẽ quan sát một hồi lâu, thần sắc của nàng vẫn như bình thường, ăn uống cũng không ảnh hưởng chút nào, ăn xong một đĩa bánh hải đường còn có chút chưa đã thèm.

Tùy Tùy ăn uống no đủ, gác đũa ngọc xuống, cùng Xuân Điều thu dọn chén đĩa, liền nói: "Rượu lần trước mua đã sắp thấy đáy, hôm nay loanh quanh cũng không có việc gì, chúng ta tới chợ phía Đông dạo, lại mua hai bầu rượu về đi."

Xuân Điều ngoài miệng không nói, nhưng thật ra thích đi dạo phố phường nhất, liền nói ngay: "Vừa lúc, nô tỳ thấy sợi tơ màu xanh để nương tử thắt dây đeo hết rồi, đi mua thêm một ít cho người."

Hai người nói xong liền quyết định như vậy.

Tùy Tùy về phòng ngủ thay quần áo, Xuân Điều đi thông báo cho Cao ma ma, thuận tiện tìm người hầu sắp xếp xe ngựa.

Tùy Tùy thay chiếc áo ngắn để ra ngoài xong, cầm lấy mũ có rèm, đang muốn ra cửa, chợt có một tiểu nội thị chạy tới truyền lời: "Lộc nương tử, điện hạ thỉnh người tới Thanh Hàm viện."

Tùy Tùy nao nao, lúc này thật vừa khéo, hệt như Hoàn Huyên đang nhìn chằm chằm mỗi một động tác của nàng vậy, biết được nàng muốn ra ngoài liền tới ngăn lại.

Ngay sau đó nàng cười nhạt, bản thân không khỏi có chút trông gà hoá cuốc, hẳn chỉ là vừa khéo mà thôi.

Vì thế nàng buông mũ rèm xuống, đi theo tiểu nội thị kia tới Thanh Hàm viện.

Hoàn Huyên đang ở thư phòng chơi cờ, nghe thấy động tĩnh, ngón tay giữa cầm một quân cờ bạch ngọc đặt xuống, nhấc mí mắt lên nhìn nhìn nàng: "Dọn về rồi?"

Thái độ của hắn tùy ý, nhưng Tùy Tùy thì không thể như vậy, làm một cái lễ: "Hồi bẩm điện hạ, dân nữ dọn về rồi."

Thần sắc nàng vẫn như thường, rất có ý tứ không màng hơn thua.

Hoàn Huyên quét mắt nhìn hồ phục màu nâu trên người nàng: "Muốn ra ngoài sao?"

Tùy Tùy gật gật đầu: "Dân nữ định tới chợ phía Đông mua mấy thứ."

Hoàn Huyên nhướng mày: "Những chuyện này phân phó tỳ nữ đi là được."

Dừng một chút lại nói: "Lần trước không phải ngươi nói muốn tập cung mã sao? Hôm nay bổn vương rảnh rỗi, mang ngươi về phủ chọn."

Tùy Tùy không nghĩ tới Hoàn Huyên sẽ chủ động nhắc tới việc này, nhưng gần đây hắn cũng thật rảnh rỗi, vì sao hôm nay bỗng nhiên cố tình nổi hứng vậy?

Chẳng lẽ là trùng hợp thật?

Hoàn Huyên thấy nàng trố mắt không hé răng, bất mãn nói: "Không muốn đi?"

Tùy Tùy hồi phục tinh thần: "Muốn đi. Thỉnh điện hạ chờ chút, dân nữ về viện của mình."

Hoàn Huyên không kiên nhẫn vẫy vẫy tay: "Đi nhanh về nhanh, chậm bổn vương không đợi ngươi nữa đâu."

Tùy Tùy không khỏi mỉm cười: "Dân nữ biết."

Trở lại trong viện, Tùy Tùy phân phó Xuân Điều đi mua rượu, lại nói: "Ngươi lại tới hiệu mỹ phẩm nhà Thường gia, tìm một tên phục vụ mười sáu mười bảy tuổi, mi trái có sẹo, nói với hắn một vị khách họ Lộc tới lấy mặt đính lần trước."

Xuân Điều nói: "Nương tử an tâm cùng điện hạ về vương phủ đi, những việc nhỏ này cứ giao cho nô tỳ."

Đây là lần đầu tiên Tề Vương điện hạ mang Lộc Tùy Tùy về vương phủ, Xuân Điều cũng thấy cao hứng thay nương tử nhà mình, mặc dù chỉ là một vật thay thế, nhưng được sủng ái ít ra cũng hơn là bị vắng vẻ.

......

Tới chợ phía đông, Xuân Điều đi tới tiệm mỹ phẩm Thường gia trước.

Nàng vừa vào tiệm ăn đã thấy được tên phục vụ có vết sẹo trên mi kia.

Không đợi nàng nói mục đích đến đây, phục vụ đã nhận ra nàng trước, cười nói: "Tiểu nhân nhận ra nương tử, tới lấy đồ thay Lộc nương tử đúng không? Nương tử đợi một lát, tiểu nhân tới nhà kho lấy ngay."

Nói xong liền xoay người chạy lên lầu.

Xuân Điều thầm nghĩ khó trách tiệm mỹ phẩm này làm ăn phát đạt đến thế, một tên phục vụ cũng không đơn giản, ngay cả một vị khách nhỏ như bọn họ mà cũng nhớ rõ.

Một lát sau, tiểu phục vụ chạy từ trên lầu xuống, trong tay cầm thêm một cái hộp gỗ.

"Nương tử nhìn xem, có phải cái này không." Phục vụ nói.

Xuân Điều vừa cầm lên đã thấy, bên trong có hai cái hộp sứ màu đen, một lớn một nhỏ, dùng sáp đóng miệng, trên nắp hộp dán giấy thiêm, viết tên vật phẩm.

Nàng đối chiếu, rồi cười nói: "Không sai, đa tạ, bao nhiêu tiền?"

Phục vụ nói: "Lần trước Lộc nương tử đã thanh toán rồi."

Hắn vừa nói vừa dùng vải bọc lại, buộc chắc, giao cho Xuân Điều: "Nếu Lộc nương tử dùng tốt, lần tới đừng quên ghé thăm."

Xuân Điều không nghi ngờ hắn, treo tay nải ở khủy tay: "Nhất định nhất định."

Đi ra khỏi tiệm, nàng liền nhớ lại đường, đi tìm người mở quán rượu kia.

Mua hai bầu rượu ra ngoài, nàng không khỏi nhớ tới cuộc gặp gỡ lần trước, liếc mắt nhìn nhà bán tương sữa đặc ở phố đối diện kia một cái.

Trong lều thưa thớt có vài vị khách đang ngồi, tự nhiên không thấy vị công tử phong thái nhẹ nhàng kia nữa.

Xuân Điều không rõ có chút thất vọng, hướng đến phố chữ thập mà đi.

Nhưng nàng không biết trên tửu lâu phía đối diện, có hai đạo ánh mắt từ cửa sổ khắc hoa nhìn ra, dừng ở trên người nàng.

Trong sương phòng bày biện lịch sự tao nhã chỉ có hai người, một người mặc cẩm y, đầu đội ngọc quan, người còn lại trang phục nghiêm chỉnh, nhìn dáng vẻ hẳn là người hầu cho nhà phú quý.

Công tử cẩm y kia mặt như quan ngọc, khí chất không tầm thường, đúng là Dự Chương Vương Hoàn Minh Khuê.

"Công tử, chúng ta ngày ngày đợi ở chỗ này cũng không phải biện pháp tốt," Tùy A Hàn nhỏ giọng nói, "Lỡ như nương tử kia là người xứ khác thật, đã không còn ở Trường An...... Chẳng lẽ không phải cuối cùng cũng không đợi được hay sao?"

Hoàn Minh Khuê cười nâng ly rượu, chỉ ngón tay ra ngoài cửa sổ: "Ngươi xem đó là ai?"

A Hàn vừa nhìn ra ngoài, không khỏi vui vẻ: "Đó không phải là người đi theo bên cạnh nữ lang ngày đó hay sao......"

Không đợi hắn nói xong, Hoàn Minh Khuê đã đứng lên, góc áo rũ xuống, nhanh chóng đi xuống dưới lầu.

Người hầu vội theo sau.

Hai người đi xuống lầu, lên một chiếc xe ngựa rèm xanh không bắt mắt.

Hoàn Minh Khuê nói với xa phu: "Đi theo tiểu tỳ áo xanh phía trước, đừng để nàng phát hiện, cũng đừng mất dấu nàng."