Edit: Ngọc
Beta: ChiiChoo
Tùy Tùy không biết hắn vì sao đột nhiên lại quan tâm đến cái này, nàng đề nén lại sự nghi ngờ trong lòng, trả lời: "Đúng vậy".
"Đi làm gì?" Tề Vương hỏi tiếp.
Giọng điệu hắn rất bình thản, không nghe ra được bất kì cảm xúc gì, trên mặt cũng không hề gợn sóng, khiến người ta không thể đoán được ý nghĩ của hắn.
Tùy Tùy nói đúng sự thật: "Hồi bẩm điện hạ, dân nữ đi cầu phúc."
Hoàn Huyên không nói lời nào, chỉ nhìn nàng.
Tùy Tùy bỗng nhiên nhớ tới trong tay áo của nàng còn cái túi thêu bùa bình an, nàng liền lấy nó ra, làm đúng như quy củ Cao ma ma dạy, hai đầu gối quỳ xuống đất, nâng tay lên, giơ cao qua đỉnh đầu.
Nữ thợ săn này giống như biết hắn không thích nghe nàng nói, ở trước mặt hắn chỉ cần không phải nói thì sẽ không nói.
Hoàn Huyên thích những người thức thời.
Hắn thân phận cao quý vừa nhìn chiếc túi đó liền cho là do nàng tự thêu, các mũi thêu thật sự rất kém cỏi.
Tất nhiên, cho dù các đường thêu vô cùng khéo léo, hắn cũng sẽ không đeo lên người.
Hắn nhàn nhạt nói: " Đặt sang một bên đi."
Tùy Tùy nghe theo đặt túi thơm bên cạnh mép giường.
Hoàn Huyên không nói thêm với nàng câu nào nữa, dứt khoát nói: "Thay quần áo cho ta."
Nói xong thì nâng tay lên.
Tùy Tùy đứng lên, bắt đầu tháo đai ngọc bên hông hắn.
Khóa thắt lưng cơ hoàng[1] rất ít khi thấy được, nàng sờ soạng một hồi lâu cũng không cởi bỏ được, trong lúc vô tình ngón tay nàng chạm vào túi thơm trên đai lưng hắn, ngọc châu trụy bích trên túi thơm vang lên.
[1] dạng thắt lưng có lò xo
Sắc mặt Hoàn Huyên trầm xuống, đẩy tay nàng ra, lạnh lùng nói: "Ta tự làm."
Tùy Tùy nghe lời lùi lại, ánh mắt lướt qua chiếc túi thơm, nhưng lại làm như cái gì cũng không nhìn vào mắt, ngay cả vẻ mặt cũng không đổi.
Hoàn Huyên tháo túi thơm xuống, cất vào ngăn tủ trong mép giường, sau đó thành thạo cởi khóa thắt lưng, cởϊ áσ gấm ném sang một bên.
Trên người hắn chỉ còn lại áσ ɭóŧ, từng đường cong cơ bắp lộ ra dưới lớp áo lụa mỏng.
Hoàn Huyên dáng người cao, bởi vì tập võ từ nhỏ, dáng người cường tráng mạnh mẽ, nhưng cơ bắp lại không cuồn cuộn nổi cục, thon dài cân xứng, ở trong quân doanh cũng ít khi nhìn thấy người nào có thân hình đẹp như thế.
Nhưng ánh mắt Tùy Tùy chỉ nhìn lướt qua ngực hắn, không dừng lại thêm, nhìn vào mặt hắn.
Hoàn Huyên cúi đầu, phát hiện nàng lại đang nhìn hắn, tựa như nhìn thế nào cũng không đủ, giống như nhìn một cái lại thiếu một cái.
Hắn hoài nghi nếu như hắn không lên tiếng, nàng có thể nhìn hắn như vậy suốt một đêm.
Hắn nhướng mày nói: "Không cởϊ áσ tháo thắt lưng sao? Chẳng lẽ còn phải đợi bổn vương giúp ngươi à?"
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn mới nhận ra như có chút ý muốn trêu đùa, trong cổ họng sinh ra chút ngứa ngáy, tràn vào trong lòng.
Tùy Tùy cũng đã cúi đầu cởi đai lưng.
Ai ngờ nàng không chỉ không biết tháo đai ngọc của nam tử, mà ngay cả tháo như ý buộc trên đai lưng của nữ tử cũng không nhanh nhẹn, gỡ sai một nút thắt, lại càng làm cho nó thắt chặt hơn.
Hoàn Huyên không kiên nhẫn nhìn nàng, chỉ thấy trước người nàng vì nóng nảy mà phập phồng, hắn cũng nóng nảy theo, tựa như món ăn trân quý thơm ngon bày ra đầy bàn, lại chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.
Tề Vương không phải người biết chờ đợi, hắn duỗi tay kéo đai lưng nàng, dùng sức túm lấy, chỉ nghe tiếng "Roẹt", đai lưng đã bị hắn xé thành hai nửa.
Hắn ném đai lưng sang một bên, thuận tay giữ bả vai nàng, cở cả áo ngoài và trung y của nàng ra.
Phẩn lớn da thịt như dịu dàng duyên dáng hơn ở dưới ánh nến, tràn đầy ánh sáng rực rỡ.
Hoàn Huyên cũng không nhịn được nữa, áp lực hơn nửa tháng muốn phá tan nhà giam, dường như muốn xé trời, làm nước sông chảy ngược.
Giãy giụa và chống cự lúc trước không hề có ý nghĩa, bởi vì áp lực và nhẫn nại chỉ nhận được phản phệ gấp bội.
Nhưng mà mọi sự chờ đợi đều là đáng giá.
Tùy Tùy như dập dềnh trong sóng gió, khi thì bị ném lêи đỉиɦ sóng, lúc thì lại rơi xuống đột ngột. Khi ý loạn, nàng đã quên mất điều kiêng kị của nam nhân, giơ tay xoa phía sau lưng hắn.
Ánh mắt Hoàn Huyên tối sầm lại, kéo cánh tay nàng ấn lêи đỉиɦ đầu, cánh tay duỗi dài ra một cái, vén lên một nửa đai lưng.
Tay nàng bị giữ chặt, cơ thể đột nhiên cứng đờ, Hoàn Huyên khàn giọng nói: "Đừng nhúc nhích."
Hơi nước mờ mịt trong mắt Tùy Tùy hiện lên một chút hoang mang, vừa nãy nàng không chuyển động, nhưng nàng cũng không giải thích, ngoan ngoãn gật gật đầu.
Ánh mắt của nàng cũng không làm cho Hoàn Huyên sinh ra chút thương tiếc nào, ngược lại càng khơi dậy sự bạo ngược ẩn sâu trong lòng hắn.
Hắn vén nửa đai lưng kia lên, buộc ra sau đầu nàng, lạnh lùng nói: "Không được lộn xộn, cũng không cho phát ra tiếng."
Lần này Hoàn Huyên rất tỉnh táo, không biết tiết chế giống như lần trước, nhìn ra được nữ thợ săn kia đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ chưa đã thèm mà dừng tay.
Tuy là như thế, ngọn đèn dầu trong Thanh Hàm viện cũng sáng đến nửa đêm.
Hoàn Huyên phân phó người vào trong hầu hạ, để Tùy Tùy ở lại trong phòng, tự mình đi tắm gội.
Tỳ nữ bưng nước ấm và khăn lược tới, Tùy Tùy vẫn để bọn họ đi ra sau bình phong, tự mình rửa sạch.
Sau khi xong việc, nàng lại muốn đi ngủ, đầu khó khăn lắm mới dính lên chiếc gối, chợt nhớ tới lời Cao ma ma nói, lại ngồi dậy, nhặt bộ quần áo đã nhăn nhúm lên mặc vào, gom tóc rụng, xuống đất đi giày, trở về sân của mình.
Lần này không đau như vậy, nhưng vẫn bị hành hạ không nhẹ, ít nhất cũng phải tốn tới nửa ngày bồi bổ, lại dùng một hai ngày nghỉ ngơi lấy lại sức, đều là do nàng đã tập võ từ nhỏ, sức đề kháng tốt.
Hoàn Huyên tắm gội xong, trở lại phòng ngủ, lại thấy trên giường trống rỗng, đệm chăn đã được thay sạch sẽ, nữ thợ săn kia cũng đã rời đi.
Xem ra bây giờ đã thức thời hơn trước, Hoàn Huyên vừa nghĩ vừa nằm xuống.
Khi Tùy Tùy tỉnh lại, xe của Tề Vương sớm đã rời đi, nàng ngủ rất say, ngay cả tiếng động ở phòng bên cạnh cũng không hề nghe thấy.
Nàng mở mắt ra, thì thấy Cao ma ma đang đen mặt bên mép giường.
Tùy Tùy biết lí do vì sao, lão ma ma này không chừng đã coi nàng thành yêu tinh chuyện hại điện hạ nhà bà ta.
Nàng giả vờ như không nhìn thấy, bưng chén thuốc trên khay lên, ngẩng cổ uống một hơi cạn sạch chén thuốc tránh thai.
Cao ma ma muốn nói lại thôi một lúc lâu, cuối cùng cũng không nhịn được đành nói:"Nương tử......"
Lời vừa mới nói ra, đã nghe thấy tiếng rèm cửa sàn sạt rung động, một tỳ nữ của Thanh Hàm viện đi vào, trên tay cầm cái túi thơm, đúng chiếc Tùy Tùy thêu kia.
"Lộc nương tử" nàng đưa chiếc túi thơm cho Tùy Tùy xem: "Nô tỳ nhặt được cái túi thơm này ở bên cạnh giường, là của nương tử đánh rơi sao?"
"Là của ta, đa tạ."
Tùy Tùy nhận lấy túi thơm, chỉ thấy chiếc túi thơm đã bị đen, giống như bị người ta dẫm lên một cái.
Tỳ nữ kia áy náy nói:" Chắc là khi điện hạ lấy xiêm y nên làm rơi, khi đi qua không cẩn thận dẫm phải...... Hay là để nô tỳ giặt qua cho nương tử nhé?"
"Không cần, ta sẽ tự giặt." Tùy Tùy cười nói.
Tỳ nữ kia hành lễ xong thì lui ra ngoài.
Tùy Tùy vỗ nhẹ dấu giày trên chiếc túi thơm, đây là lần đầu tiên nàng thêu, khó tránh khỏi có chút đau lòng.
Nàng cất túi thơm vào hộp, ngẩng đầu nhìn về phía Cao ma ma: "Ma ma vừa rồi muốn nói gì?"
Cao ma ma còn muốn nói cái gì nữa?
Bà âm thầm nói tiếng làm bậy, nói với Tùy Tùy: "Nương tử nửa đêm không ngủ, lão nô đã sai dưới bếp nấu chút gà hầm quy sơn, bồi bổ cơ thể và bổ sung khí huyết cho nương tử."
......
Kể từ sau đêm đó, Hoàn Huyên cũng không làm khó bản thân nữa.
Chậm thì hai ngày, nhiều thì ba ngày, hắn sẽ đánh xe tới Sơn Trì Viện một chuyến.
Tuy không hung ác như lúc mới bắt đầu, nhưng mà mỗi lần tới, lăn lộn phải hơn vài lần.
Hắn luôn rời đi sau đêm, muộn nhất là buổi trưa hôm sau sẽ rời đi.
Hắn và Tùy Tùy rất ít nói chuyện, làm tròn lên cũng không tới quá mười câu, nhưng hai người thường xuyên tiếp xúc da thịt, khó tránh khỏi sẽ dần từ xa lạ trở nên quen thuộc, còn nếu giống như người xa lạ không quan tâm đến nhau thì mới là điều vô lý.
Đêm nọ, Hoàn Huyên rất tàn nhẫn, hôm sau vừa lúc gặp tuần nghỉ, hắn ngủ lại Sơn Trì Viện, an tâm ngủ một giấc.
Ngủ một mạch đến trưa, khi đang muốn quay về vương phủ, thì trời lại đổ cơn mưa to.
Hắn cũng không có việc gì gấp phải về phủ, nên dùng cơm trưa ở Sơn Trì Viện.
Sau giờ ngọ, mưa gió vẫn chưa ngừng lại, có nội thị cầm một phong thư mời đi vào.
Thiệp được trang trí hoa văn mật đà tinh xảo màu mật ong, nội thị nói: "Khởi bẩm điện hạ, là từ Đông Cung đưa tới."
Hoàn Huyên nhướng mày, mở nắp phong thư lấy thư bên trong ra, là Thái Tử tự tay viết, nói hoa đào ở Đông Cung nở rồi, vợ chồng bọn họ ở trong cung mở tiệc hoa mai, muốn mời thân hữu đến cùng thưởng thức.
Một góc thư có trang trí hoa mai, Hoàn Huyên nhìn lướt qua liền biết là bút tích của Thái Tử Phi.
Đây là yến khách đầu tiên sau tân hôn của vợ chồng Thái Tử, hắn không thể từ chối.
Nhưng mà tới Đông Cung, nhất định sẽ gặp Nguyễn Nguyệt Vi.
Đó là người mà bây giờ hắn không muốn nhìn thấy nhất.
Hoàn Huyên mặt không thay đổi sai nội thị cất thư thϊếp đi: "Đã biết, nói cho người truyền tin, cô sẽ dự tiệc."
Sau khi cho nội thị lui, Hoàn Huyên lại không còn tâm cảnh thanh thản như vừa rồi.
Hắn dùng chén trà nhỏ, lại viết một bức thư, dùng theo lối viết chữ thảo, bỗng nhớ tới năm xưa ở trong cung Thái Hậu, mỗi lần tới ngày mưa gió, hắn và Nguyễn Nguyệt Vi luôn đánh cờ ở thiên điện phòng tiểu thư.
Thật ra hắn cũng không thích cờ đến vậy, chỉ là có một thời gian Nguyễn Nguyệt Vi đột nhiên mê cái này, vơ vét cổ phổ khắp nơi, còn mời phu nhân Hàn Lâm Kỳ làm thầy chỉ dạy, nàng ở trong cung Thái Hậu không tìm được đối thủ, nên đành lôi kéo Hoàn Huyên đánh cờ với nàng.
Không nghĩ tới Hoàn Huyên ở phương diện này rất có thiên phú, vốn chỉ để cùng nàng tiêu khiển, không tới hai tháng đã thắng được nàng một ván. Nguyễn Nguyệt Vi tính tình mạnh mẽ, lập tức không nói gì trở về trong viện của mình, suốt cả đêm học kì phổ.
Nhưng mà Hoàn Huyên vẫn thắng nhiều hơn thua, Nguyễn Nguyệt Vi từ đó không thích tìm hắn đánh cờ nữa.
Sau khi Hoàn Huyên phát hiện, đã âm thầm nhường nàng, mặc dù khi đó hắn mới chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, là thời điểm háo thắng nhất, nhưng so với thua cờ, hắn càng ngày sợ mưa gió không có ai làm bạn, chỉ có thể ngồi ở dưới hành lang nhìn nước trên mái nhà chảy xuống như thác, lạnh lẽo ẩm ướt âm lãnh kia xâm nhập vào trong xương tủy, dường như cả thế giới chỉ còn lại có một mình hắn.
Hoàn Huyên không biết từ lúc nào đã nắm chặt chiếc túi thơm cũ bên hông, dây đeo in vào lòng bàn tay, để lại dấu vết thật sâu.
Hắn buông tay ra, nói với Cao Mại: " Gọi nữ thợ săn kia tới đây."
Tùy Tùy cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng mà vẫn đổi chiếc áo ngắn bằng vải bố màu xanh thành váy lưu tiên, phủ thêm áo tơi, đội mũ trúc lên[1], tới Thanh Hàm viện.
[2]Váy lưu tiên: váy xếp li
- Áo tơi và mũ trúc: là một dạng áo mưa
Hoàn Huyên ngồi ở dưới hành lang ngắm mưa, nhìn thấy trang phục chẳng ra cái gì của nàng, không thèm che giấu sự ghét bỏ trong mắt: " Cởϊ áσ tơi ra."
Tùy Tùy đi đến cuối hành lang, cởϊ áσ tơi, tháo mũ trúc xuống, đặt ở ven tường, hành lễ với hắn: "Điện hạ có gì sai bảo sao?"
Hoàn Huyên nói "Ngươi đã từng học chơi cờ chưa?"
Tiêu Linh bốn, năm tuổi đã đánh cờ cùng phụ thân, 8,9 tuổi đã gϊếŧ sạch các phụ tá của tiết độ sứ trong phủ đến không còn một mảnh giáp, trong quân hãn phùng địch thủ, tới năm 11-12 tuổi, ngay cả Tiêu lão tướng quân cũng phải bảo hai người con trai ra mới có thể đánh ngang tay được với nàng.
Nhưng là nữ thợ săn Tùy Tùy, tất nhiên không có khả năng được học thứ tiêu khiển đó, nàng lắc đầu.
Hoàn Huyên đã đoán được nàng sẽ không, chỉ nói: "Muốn học không?"
Tùy Tùy gật đầu " Muốn."
"Ta dạy cho ngươi."
Chuyện khác thường tất có quỷ, Tùy Tùy hơi cảnh giác, nhăn mày.
Hoàn Huyên coi đó thành thụ sủng nhược kinh và kinh sợ, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Mưa to gió lớn, xem ra hôm nay không đi được, loanh quanh không có việc gì."
Ngụ ý, chỉ là nhàn rỗi, ngươi tuyệt đối đừng tự mình đa tình.
Tiếng lòng căng thẳng của Tùy Tùy thả lỏng, chỉ cần không phải là có nghi ngờ về thân phận của nàng, cố ý mở miệng thử là được.
Trấn Hà Sóc Tam có quan hệ vi diệu với triều đình, đối với hoàng đế và Thái Tử mà nói, sự tồn tại của nàng còn không bằng đã chết, tuy rằng Tiêu Đồng An lấy soái ấn biên quan không yên, nhưng ít ra hắn có không bản lĩnh chỉ huy quấy phá hai thành.
So với bá tánh an bình ở biên quan, đương nhiên là ngự toà Hoàn thị càng quan trọng hơn. Cho nên để hạng người vô năng như Tiêu Đồng An và Tiết Chất đấu đến chướng khí mù mịt, triều đình nhân cơ hội làm suy yếu phiên trấn, mới là thượng sách.
Nàng không rõ suy nghĩ và lập trường của Hàn Huyên cho lắm, nhưng dù sao hắn cũng họ Hoàn, nếu như biết được thân phận của nàng, khó bảo đảm sẽ không một đao kết quả, nhất lao vĩnh dật[2] nàng.
[3] Một lần và mãi mãi, thành ngữ Trung Quốc được phát âm là yī láo yǒng yì, có nghĩa là làm việc chăm chỉ một lần, hoàn thành tốt công việc và sau đó không còn phải làm việc chăm chỉ nữa.
Nàng ở bên cạnh Tề Vương, thật sự tính đến binh hành hiểm chiêu[3], thu hoạch cũng khá phong phú, lúc trước ngây người ở binh doanh nửa năm, tuy nàng không được tiếp xúc với cơ mật, để ý khắp nơi, cũng có thể thu được một chút chi tiết về Thần Dực Quân.
[4] Nó có nghĩa là tìm một số cách mới và khác nhau để giải quyết vấn đề để giành chiến thắng bất ngờ.Binh hành hiểm chiêu không có nguồn gốc, từ ngữ hiện đại. Hành binh bố trận muốn làm cho đối phương mê hoặc không hiểu, suy đoán không thấu, như vậy mới có khả năng thắng. Có đôi khi có được một số công kích mà địch nhân không ý thức được, hơn nữa công kích như vậy không phải là khả năng thắng, chủ yếu là dựa vào ý chí của con người.
Hoàn Huyên chỉ vào chỗ ngồi đối diện giường nói: "Ngồi đi."
Tùy Tùy ở trước mặt hắn không đứng thì quỳ, nếu không thì là nằm, đây là lần đầu tiên hai người ngồi đối diện nhau như vậy.
Điều này tất nhiên là không giống Tề vương điện hạ mọi khi, phá lệ thi ân.
Chẳng mấy chốc, nội thị đã mang bàn cờ và quân cờ đến.
Bàn cờ được làm bằng gỗ tử đàn khảm ốc, tơ vàng chia thành mười chín đường, quân cờ được tạo thành từ bạch ngọc và mặc ngọc.
Viên bạch ngọc dương chi ôn nhuận mà dùng để làm quân cờ thật đúng là xa xỉ.
Đây mới còn chỉ là đồ dùng đặt ở biệt viện hằng ngày, mà Tề Vương vẫn có tiếng không tiêu xài xa hoa, có thể thấy được sự quyền quý xa hoa của kinh đô.
Hoàn Huyên lại không biết Tùy Tùy chỉ mới nhìn thoáng qua quân cờ đã nghĩ tới nhiều thứ như thế, bắt đầu giảng giải quy tắc cờ vây cho nàng.
Hắn trời sinh thông minh, mọi việc chỉ cần dạy một lần là hiểu, dạy người khác cũng không kiên nhẫn được, cũng mặc kệ người khác có hiểu hay không, nói xong dăm ba câu, liền nói "Ngươi đi quân đen, ta đi quân trắng."
Tùy Tùy không khỏi có chút dở khóc dở cười, chớp chớp mắt nói: "Dân nữ nghe không hiểu."
Hoàn Huyên lập tức mất kiên nhẫn: " Đánh cờ trước, gặp chỗ nào không hiểu lại nói."
Tùy Tùy chỉ có thể gật đầu, cầm một viên cờ đen lên, làm bộ do dự đặt lên bàn cờ.
Hoàn Huyên nói: " Đánh cờ phải dứt khoát, tay cầm cờ cũng không đúng."
Nói xong cầm lên một viên cờ trắng cho nàng xem: "Giống như ta vậy."
Khớp tay hắn rõ ràng trắng nõn, vừa thấy thì cảm giác lạnh lẽo như chạm vào ngọc, nhưng khi xoa lên da thịt nàng lại nóng đến kinh người.
Tùy Tùy học theo bộ dáng của hắn, nhưng vẫn có chút vụng về, Hoàn Huyên nhíu nhíu mày, đứng lên, vòng qua bàn cờ, ngồi xuống cạnh nàng, nắm lấy tay nàng, đùa nghịch tay nàng chỉ: "Nhớ kỹ chưa?"
Tùy Tùy gật đầu "Nhớ kỹ rồi."
Hoàn Huyên lại không buông tay, nắm tay nàng đặt lên bàn cờ, quân cờ phát ra một tiếng "Bang" giòn vang.
Cửa sổ mở phía Bắc theo đó vang lên một tiếng "Phanh", là tiếng gió vỗ vào song cửa sổ.
Mưa gió bên ngoài nhất thời lại lớn hơn, thổi vào cành trúc dưới cửa bắc khiến nó rung lắc mạnh, tạo lên tiếng vù vù.
Mới qua giờ Thân, sắc trời lại đen kịt giống như ban đêm.
Thư phòng ấm áp như là một hòn đảo nhỏ di động giữa trời đất, ngăn cách với mưa gió bên ngoài.
Tiểu nội thị đứng bên cạnh nói "Điện hạ, có cần phải cầm đèn vào không?"
Hoàn Huyên đang muốn đồng ý, lại vô tình nhìn xuống, thì thấy sợi tóc của Tùy Tùy rơi ra rũ ở trước ngực, ngọn tóc dính nước mưa, thấm ướt áo váy trước ngực, lộ ra một chút phấn hồng như có như không.
Hoàn Huyên cảm thấy dấu hiệu sắp mưa bên ngoài tựa hồ như đang tràn vào phòng, mang đến từng trận triều ý, ngay cả tim cũng trở nên ẩm ướt, nhưng vì bên cạnh nhiều thêm một người, ẩm ướt kia cũng là ấm áp.
Hầu kết hắn giật giật: "Nhớ kỹ cách chơi như thế nào chưa? Hôm nay học cái này trước đi."
Tùy Tùy kinh ngạc giương mắt, đã thấy hắn phất tay, nhóm nội thị thức thời lui ra ngoài.