Chương 18

Edit: Kim Tận

Beta: Mộc Thanh Mạn

Sau khi trở về thiền viện nghỉ ngơi một hồi, dược tính trong trà mới hết tác dụng. Xuân Điều chậm rãi tỉnh dậy, nhìn thoáng qua sắc trời ngoài cửa, mặt sửng sốt: "Mặt trời ngả về phía tây rồi, cổng thành sẽ đóng lại mất!"

Nói xong nàng vội vàng bò dậy sửa sang lại chăn đệm gọn gàng.

Tùy Tùy: "Không cần gấp, ta tính toán thời gian, đoán chừng vẫn có thể kịp vào thành."

Hai người ra sân, tìm vị tăng nhân ban nãy tiếp trà. Vị tăng tay mang theo một giỏ hồng đi tới nói với bọn họ: " Tiểu tăng đoán hai vị thí chủ này thích ăn hồng, ban nãy có hái được một rổ hồng tươi xem như quà tặng, mong hai vị chớ ghét bỏ."

Tùy Tùy đáp: "Tăng sư khách khí rồi."

Vị tăng tiếp lời: " Tu viện của chúng tôi ở đây ít người ghé qua, phía sau rừng có rất nhiều quả hồng, ăn không hết."

Tùy Tùy chớp mắt nhìn tăng nhân, mỉm cười đón lấy giỏi hồng: "Vậy đa tạ tăng sư."

Tăng sư hai má hơi đỏ lên, biểu tình có chút hoảng hốt, cúi đầu không dám nhìn nàng.

Xuân Điều nhận lấy rổ quả từ tay Tùy Tùy, hai người hành lễ tạm biệt tăng nhân rồi rời khỏi chùa.

Tăng nhân đứng ở ngoài cổng tiễn bọn họ hồi lâu, cho đến khi cả hai biến mất trong tầm mắt mới quay người vào trong.

Lúc vào thành trời đã sẩm tối, xe ngựa lộc cộc đi về phía nam. Trong ánh hoàng hôn, một tiếng trống vang vọng khắp thành Trường An.

Trở lại Sơn Trì Viện, sắc trời đã tối hẳn, khắp dải hành lang đèn đã thắp, ánh đèn lay động trước gió.

Cao ma ma chạy tới hỏi: "Hai người đi thế nào mà lâu như vậy?"

Xuân Điều hơi chột dạ ngượng ngùng, Tùy Tùy thản nhiên đáp: "Hai bọn ta ở lại đó ăn nhẹ một bữa, trong người lại hơi mệt mỏi nên nghỉ ngơi một chút nên giờ mới về tới."

Nói xong nàng chỉ vào giỏ hồng trên tay Xuân Điều: "Chúng ta có mang một ít quả hồng tươi về, mời ma ma nếm thử."

Thân thủ bất đả tiếu diện nhân [1], Cao ma ma giả vờ bĩu môi, một bên kêu người thu xếp cơm canh, một bên không ngừng luyên thuyên về Phật pháp.

[1]: Thân thủ bất đả tiếu diện nhân. Nguyên văn: 伸手不打笑脸人. Nghĩa là không đánh người đang cười, ý chỉ không chấp nhặt với người đã tỏ ra biết lỗi lầm.

Tùy Tùy tắm rửa sạch sẽ, thay xiêm y. Lấy ra một tấm bùa bình an đưa cho Cao ma ma.

Cao ma ma: "Ngươi có cầu cho điện hạ không?"

Tùy Tùy viện lí do là đi cầu nguyện cho Hoàn Huyên, đương nhiên hắn cũng có phần. Nàng lấy ra một tấm bùa khác đưa cho Cao ma ma xem, cái này cũng không khác gì cái ban nãy, chỉ là chất liệu túi bùa tốt hơn, làm từ lụa bố màu xám bạc.

Cao ma ma nhận lấy, lật qua lật lại bao lụa, cau mày ghét bỏ: "Ngươi định mang cái này tặng cho điện hạ sao?"

Tùy Tùy ngây ra: "Chẳng lẽ không được?"

Cao ma ma liếc nàng một cái, chỉ hận rèn sắt không thành thép. Nữ tử này, mị hoặc có mị hoặc, nhưng trời sinh lại thiếu căn cốt, không biết cách làm người khác vui lòng, cơ hồ giống như nàng chẳng có một chút ý định lấy lòng người khác.

Cao ma ma "chậc" một tiếng: "Điện hạ không bao giờ dùng loại khâu vá tầm thường này."

Cao ma ma thật sự muốn bổ não nàng ra xem bên trong rốt cuộc chứa cái gì.

Kỳ thực bà cũng không quá kỳ vọng vào nàng, dứt khoát nói: "Không thì nương tử tự thêu một cái, như vậy mới có thể thể hiện rõ tâm ý hơn."

Tùy Tùy: "Ta không biết may vá thêu thùa."

Câu này nàng nói là thật lòng, lúc ba bốn tuổi nàng đã bị đưa tới biên cương ở cùng với phụ thân, mẫu thân thì ở tận Kinh Thành xa xôi, trong quân doanh thì lấy đâu ra nữ nhân dạy mấy thứ này.

Mẫu thân nàng lại thuận theo phụ thân, mọi việc đều không xen vào. Lúc tiểu nương tử nhà khác cầm kim thêu hoa trên gấm thì nàng lại cầm cung múa kiếm.

"Lão nô có thể dạy cho nương tử mà." Cao ma ma nói, nàng với các nương tử khác thật không giống tí nào, còn so sánh sự khác biệt của nàng với kẻ không biết dùng đũa. Thật không thể hiểu nổi.

Tùy Tùy không định từ chối, nàng từ nhỏ đã không có cơ hội cầm vào kim chỉ. Nhìn thấy các tiểu nương tử ai nấy đều may vá thành thạo, nàng cũng có chút ngưỡng mộ, nàng thậm chí còn từng nghĩ tới việc sau này sẽ mặc hỉ phục của mình tự thêu tới đứng trước mặt người đó.

Nàng gật đầu: "Vậy làm phiền ma ma."

Sáng sớm hôm sau, Cao ma ma ôm mấy chục quyển trục đi tìm Tùy Tùy, mở ra đều là những hoa văn thêu thùa.

Tùy Tùy rất tự giác, đưa tay chọn lấy họa tiết lá trúc đơn giản.

Cao ma ma chọn ra cho nàng một tấm lụa sóng nước màu xanh lam làm mẫu, tay hướng dẫn dạy nàng cách xâu chỉ, dùng kim.

Tùy Tùy nghe cẩn thận, nghiêm túc tiếp thu.

Nàng ngồi dưới mái hiên, chậm rãi xâu kim, trong đầu không ngừng hiện ra đôi mắt ôn nhu, nàng không khỏi sinh ra vài phần ảo giác, sợi chỉ trên tay dường như cũng thay đổi theo luồng suy nghĩ.

Cao ma ma ở một bên giám sát, thấy nàng hơi cúi đầu, mím chặt môi, chăm chú lại vụng về xâu từng sợi chỉ. Đôi mắt đẹp rủ xuống mang theo vào phần tình ý, trong lòng bất giác hụt hẫng.

Nữ tử nhà thợ săn này tuy sinh ra có khí chất xinh đẹp, khoảng thời gian này cũng xem như là có bổn phận, quan trọng là nàng ta lại một lòng say mê Tề Vương, muốn giấu cũng không giấu được.

Nhưng phàm là nữ nhi của một gia đình tốt, có thể tiến vào vương phủ làm Trắc Phi. Đời này coi như cũng không phải vứt đi.

Chỉ tiếc thân phận nàng thấp kém, trời sinh bộ dạng lại quốc sắc thiên hương như này. Vị chủ mẫu tương lai có thể để nàng ở lại sao?

Có khi chỉ cấp chút tiền rồi đuổi ra khỏi phủ, như vậy cũng đã quá lưu tình rồi.

Nghĩ như vậy, trong lòng Cao ma ma lại gợn lên vài phần thương tiếc nàng.

Tùy Tùy không biết bản thân trong vài tích tắc đã bị Cao ma ma đem ra suy đoán một kết cục đau khổ như thế nào, vẫn hết sức chăm chỉ thêu túi thơm.

Nàng may vá không được khéo léo, nhưng cũng không phải không có thiên phú. Dù sao nàng cũng chỉ mới học, thêu hỏng ba tấm lụa, thêu một bông hoa mất hai ngày, đám lá tre miễn cưỡng cũng có thể nhìn ra hình dáng.

Cao ma ma ánh mắt bắt bẻ, với một người dày dặn kinh nghiệm như bà, tất nhiên người mới tiếp xúc như nàng cũng sẽ không được đặt vào mắt. Nhưng trên thực tế, cho dù nàng có thêu giỏi cỡ nào, điện hạ cũng sẽ không đeo lên người.

Trên người hắn luôn đeo một cái túi thơm đã cũ, túi bội hoa sen màu xanh lam đã bạc màu. Một góc thêu một nhánh hoa hải đường, mặc dù nó đã sờn rách nhưng vẫn có thể nhìn ra được độ tinh tế của người thêu bao.

Thiên hạ rộng lớn như vậy, có người sinh ra đã ở trên cao, là bông hoa được nâng niu của thế gia khuê tú. Có người lại bơ vơ không nơi nương tựa, tiền đồ bấp bênh, cả đời cũng không thể với tới tơ liễu...

Cao ma ma thầm thở dài: "Cứ tạm như vậy là được rồi, để điện hạ biết nương tử có lòng là được rồi. Người đem túi thơm này cất đi đi, chờ khi điện hạ rảnh rỗi ghé qua đây rồi hãy đưa cho y."

Tùy Tùy đem bùa hộ mệnh nhét vào túi thơm, Cao ma ma lại đưa cho nàng ít bột phấn thơm để vào. Tùy Tùy ngửi ra được, phấn hương này có mùi giống như huân hương nàng ngửi thấy ngày hôm đó, lúc da thịt răng lưỡi tiếp xúc...không khác biệt lắm.

Nàng từng nghe nói Nguyễn Nguyệt Vi là người điều chế huân hương giỏi nhất Kinh Thành, "Hương hải đường hồng dưới ánh trăng." Mà nàng ta chế tạo ra trăm lượng hoàng kim cũng chỉ đổi được một hai nén hương, có người cầu còn không được.

Lai lịch của mùi hương này, không cần nghĩ cũng đoán ra được.

Tùy Tùy đem túi thơm cất vào trong hộp gỗ, không nhìn lại nó lần nào nữa.

Đã quá một tuần kể từ ngày hôm đó, nhưng nàng vẫn chưa có ý định gửi nó đi.

Hoàn Huyên dường như cũng đã biết có người đã chuyển vào nơi này ở, y không còn tới Sơn Trì Viện.

Cao ma ma an ủi nàng: "Điện hạ hằng ngày bận rộn, từ cung hồi phủ chạy tới chạy lui, không có thời gian qua đây là bình thường."

Đương nhiên, đó chỉ là cái cớ. Nếu lòng người có ý, chẳng cần chờ tới mười ngày nửa tháng cũng sẽ tới đây vài chuyến, nếu ngại đường xa cũng có thể triệu người vào phủ hầu hạ.

Hoàn Huyên không tới đã lý giải rõ ràng là hắn không muốn.

Về phần vì sao hắn không muốn, có lẽ phải có tới hàng ngàn lí do. Nhưng kết quả chỉ có một, Tùy Tùy phù dung sớm nở rồi tàn, vừa mới được sủng hạnh lập tức thất sủng.

Cao ma ma một bên đồng tình với tâm trạng của Tùy Tùy, một bên lại âm thầm vui mừng. Điện hạ nhà bọn họ dù sao cũng là long câu phượng hoàng, không phải thấy sắc liền ăn chơi sa đọa.

Bởi vì Tề vương lang tâm như thiết [2], Cao ma ma ngược lại xem Lộc Tùy Tùy là "Hồ mị" cũng thuận mắt theo, cách vài bữa lại phân phó đầu bếp hầm một chút canh để nàng bồi bổ cơ thể, chăm chút cho nàng đến sắc mặt hồng nhuận, da trắng như tuyết, dáng người đầy đặn càng thêm quyến rũ.

[2] Lang tâm như thiết: Lòng dạ cứng rắn như đá, lạnh lẽo.

Trái lại bên Xuân Điều trong lòng đã gấp đến độ như kiến trên chảo lửa.

Trong mong mây tan để gặp ánh trăng, ai biết rằng ánh trăng lại cố tình giấu mình trong đám mây.

Tùy Tùy cảm thấy như vậy cũng không có gì là không tốt, dù gì cũng có thể để bản thân được trong trắng thêm một chút, tương lại rời phủ gả chồng cũng tiện hơn.

Bất giác nhớ đến hai rương tơ lụa, nàng cảm thấy đau lòng.

Xuân Điều sốt ruột, nhưng Tùy Tùy vẫn rất thoải mái, cũng không biết nàng là bình tĩnh hay vô tâm.

Nàng cố gắng dưỡng cho vết thương mau lành, nói là phải thói quen trước đây, sáng nào cũng dậy thật sớm đi dạo, thời gian nàng đi dạo trong rừng cũng càng ngày càng lâu, cũng chẳng biết là đang mân mê cái gì.

Nhưng lần nào đi về nàng cũng mang về một ít nấm rừng cùng rau dại.

Nàng tính tình tốt, lại điềm đạm, mặc dù bị thất sủng nhưng cũng chưa từng ủy khuất chính mình bao giờ. Nàng là người trọng nghĩa khinh tài, đem một rương gấm lụa đi tặng hết cho người cần giúp đỡ. Mọi người đều nói nàng rất có nghĩa khí, vô thưởng vô phạt với mọi lời bàn tán bên ngoài.

...

Đột nhiên vào một ngày giữa tháng mười một.

Hoàn Huyên sau khi từ trong cung cùng Hoàng Đế dùng bữa xong quay về phủ.

Cao Mai theo lệ đem sổ sách của tháng trước cho hắn xem xét.

Hắn bình thường cũng sẽ không hỏi quá nhiều thứ chi tiết, chỉ nhìn lướt qua vài lượt, thấy cũng không có gì khác biệt lắm.

Nhưng đúng lúc này, hắn lại phá lệ hỏi: "Sổ của Thường An Phường đâu?"

Thường An Phường mà hắn vừa đề cập là Sơn Trì Viện.

Chỉ là một khu trạch bỏ hoang nhiều năm, không có đầu ra thu nhập, tuy hiện tại có thêm vài người ở, nhưng so với chi tiêu của phủ thì đó chỉ là một con số lẻ.

Thấy điện hạ hỏi về sổ sách, hẳn là ý đồ "Túy Ông ý bất tại tửu".

Cao Mai vỗ trán: "Xem trí nhớ này của lão nô này, như thế nào lại quên mất sổ sách của Sơn Trì Viện, để lão nô sai người đi lấy cho điện hạ."

Hoàn Huyên hờ hững ừ một tiến, mí mắt hơi cụp xuống, giống như lơ đãng tùy tiện hỏi một câu: "Bên kia dạo này như thế nào?"

Cao Mai nghe ra được huyền cơ trong nhã ý, nhưng cũng không tùy tiện nói tới vị nương tử kia, chỉ nhắc qua: "Ngày hôm trước, Phúc bá đưa sổ sách tới, lão nô thuận miệng hỏi, Cao ma ma ở đấy nói khá tốt, so với trong phủ thì an nhàn hơn, thân thể cũng khỏe mạnh."

Hoàn Huyên cúi đầu như cũ lật sổ sách: "Không tồi, những người khác thì sao?"

Cao Mai: "Ý điện hạ là Lộc nương tử?"

Hoàn Huyên hơi nâng mí mắt, lạnh lùng liếc hắn một cái.

Cao Mai vôi vàng nói: "Bẩm điện hạ, Lộc nương tử cũng bình an vô sự, nghe nói hôm đó chùa Thanh Long mở Phật cốt xá lợi, Lộc nương tử còn đặc biệt tới đó, nói là thay điện hạ bái phật cầu phúc."

Ngón tay Hoàn Huyên bỗng dừng lại, ngày đó nữ tử mà bọn họ nói tới thật sự là nàng ta.

Cai Mai cẩn thận nói: Lộc nương tử kia cũng khá chu đáo...Nếu lão nô nhớ không nhầm, pháp hội của chùa Thanh Long là ngày mười bảy đúng không?"

Hoàn Huyên khẽ hừ một tiếng, nhưng cũng không có phản bác.

Mười bảy, cũng chính là ngày thứ hai sau hôm thông phòng lần ấy.

Hắn nhớ tới vệt máu loang lổ trên chiếc áo ngoài trắng như tuyết, lại nhớ đến khuôn mặt tái nhợt tiều tụy của nàng sáng hôm sau, trong lòng thấy có chút không thoải mái.

Hắn gấp sổ sách, mi tâm khẽ nhíu lại.

Cao Mai: "Nghe Cao ma ma bên kia nói, Lộc nương tử có thỉnh cho điện hạ một lá bùa bình an, hy vọng có thể đem nó tới tặng cho điện hạ."

"Ồ."

Cao Mai sợ rằng hắn hiểu sai ý, tiến thêm một bước chỉ dẫn.

Hoàn Huyên lạnh lùng nhìn hắn.

Cao Mai vội lui xuống: "Lão nô lập tức đi chuẩn bị xe."

...

Lần này là đêm thứ hai, xe ngựa của Hoàn Huyên tới Sơn Trì Viện.

Tùy Tùy cũng không dự đoán được tình huống này lại đột ngột xảy ra, từ sớm nàng đã lên giường đi ngủ. Thời điểm đang say giấc nhất thì nàng bị Xuân Điều lay tỉnh dậy.

Tùy Tùy uể oải mở đôi mắt mệt mỏi vì buồn ngủ, đoán chừng Hoàn Huyên lại tới nữa rồi.

Đêm đông lạnh giá bị người khác kéo dậy trong chăn ấm ai cũng không dễ chịu, Tùy Tùy lại khác. Chỉ cần tưởng tượng đến khuôn mặt của Hoàn Huyên, nàng đã hơi mất bình tĩnh.

Nhìn đôi mắt mong chờ của nàng trong gương đồng, Cao ma ma lòng mềm nhũn, hạ tầm mắt mới nói: "Đêm hôm khuya khoắt cũng không cần trang điểm cầu kỳ, đừng để điện hạ chờ lâu."

Tùy Tùy gật đầu: "Được."

Cao ma ma thầm thở dài, Lộc nương tử thật sự là một cô nương đáng thương, nếu nàng biết mình chỉ là thế thân của Nguyễn Nguyệt Vi, không biết sẽ có cảm giác như thế nào.

Thay một bộ y phục phảng phất tiên khí, Tùy Tùy khoác thêm lên người một chiếc áo choàng màu xanh, chuẩn bị xong xuôi liền vội vàng đi tới Thanh Hàm viện.

Đến trước phòng nghỉ của Hoàn Huyên, nàng cởϊ áσ choàng đưa cho tỳ nữ bên cạnh, một thân lụa mỏng bước vào trong phòng.

Phòng ngủ của Hoàn Huyên có màn che buông xõa xuống, ngọn đèn dầu mờ ảo, lư hương phảng phất hương thơm quen thuộc bay lượn trên không trung. Càng bước vào trong nàng càng cảm thấy không khí thanh u ảm đạm, người phía trước đứng quay lưng lại, chỉ đổ lộ ra ngần cổ cao ngạo lạnh lẽo.

Nàng từ xa xa hành lễ: "Dân nữ bái kiến điện hạ, điện hạ vạn phúc."

Bóng người sau tấm bình phong lưu ly hơi động, thanh âm trầm thấp của nam tử truyền đến: "Lại đây."

Tùy Tùy đi lên phía trước, vòng qua chiếc bình phong đến chỗ hắn.

Hoàn Huyên nương theo ánh nến nhìn nàng, chỉ thấy nàng búi một kiểu tóc đơn giản, mang một chiếc trâm hải đường hoa, người mặc lụa mỏng sắc anh đào, tay áo hơi rộng rủ xuống chân váy, da thịt và đường cong trên cơ thể mờ ảo như sương khói ẩn hiện.

Lúc nàng bước tới, đôi chân thon dài thẳng tắp hiện ra dưới lớp váy, vòng eo bé thon gọn một vòng tay có thể ôm trọn.

Rõ ràng xiêm y là kiểu của Nguyễn Nguyệt Vi thường mặc nhưng dáng người nàng lại quyến rũ, Nguyễn Nguyệt Vi mặc lên là kiểu nữ tử thanh nhã, tiên khí ưu tư, còn nàng mặc lên lại lộ ra vài phần sơn thủy thanh động, dẫn dụ nam nhân ngã xuống vũng bùn, hút hồn mê hoặc lòng người.

Cao ma ma đêm nay tâm huyết dâng trào, bắt chước kiểu trang điểm của Thọ Dương công chúa, dùng chu sa điểm lên giữa trán nàng một cây thu hải đường, làm tăng thêm nét yêu dã.

Nàng trước sau không học được cách di chuyển của tiểu thư khuê các nhẹ nhàng như gót sen, dáng đi vẫn tùy tiện như cũ bước đi thong thả như con báo.

Nhưng trong lớp sương khói bao phủ ấy, đôi mắt nàng lại giống như con nai tơ hiền lành, cơ hồ không biết thợ săn hung ác đã rút lưỡi dao sắc bén ra khỏi vỏ.

Nữ tử sống ở vùng núi, có phải đều dùng ánh mắt ấy để câu dẫn nam nhân?

Hoàn Huyên đêm nay không uống rượu, trong l*иg ngực lại như có hơi rượu mạnh thiêu đốt, yết hầu hắn hơi nghẹn lại, hô hấp rối loạn.

Hắn vẫn nhớ rõ dáng vẻ duyên dáng của nàng sau lớp áo mong manh đó.

Bất quá, nàng trời sinh có khuôn mặt giống người trong mộng của hắn ba năm thương nhớ.

Hoàn Huyên bất giác căng thẳng sống lưng.

Tùy Tùy bước đến bên giường, cách Hoàn Huyên ba bước, cũng không tiến thêm bước nào nữa.

Hai lần đầu gặp nhau đều trong tình trạng có men say, lúc này đây thì lại là vô cùng thanh tỉnh. Không thể mượn hơi rượu làm loạn, hắn không khỏi có chút không tự nhiên.

Hoàn Huyên hắng giọng một cái, từ trên cao cúi xuống nhìn nàng, lạnh nhạt hỏi: "Ngày hôm trước ngươi tới chùa Thanh Long?"