Chương 4

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, tôi cảm thấy cơ thể như tan ra thành từng mảnh, cử động một cái là đau.

Sau khi quay xong chương trình, tôi trực tiếp thu dọn đồ đạc rồi vào đoàn làm phim ngay trong đêm.

Từ Đường liên tục tán dương lòng kính nghiệp của tôi, bảo là phải nhìn tôi bằng con mắt khác.

Tôi cười nói: ""Trốn Bùi Chu mà thôi.""

Từ Đường: ""...Cút.""

Nói cô đừng hỏi cô còn không nghe, hỏi rồi lại mắng tôi.

Trách tôi được à?

Bộ phim mới này là của đạo diễn Hứa, tôi được mời đóng nữ chính, Hứa Hoài Ngôn là nam chính.

...Bổn cung hạn hán lời rồi.

Đạo diễn Hứa mời Vân Thư đóng nữ hai.

Tôi chỉ muốn nói một câu, đạo diễn Hứa, muốn hóng chuyện cũng không thể thế này được!

Vất vả lắm mới kết thúc ngày quay đầu tiên, lúc tôi đang tinh thần phấn chấn quay về phòng để đánh một giấc đến hôm sau thì đột nhiên nghe thấy tiếng tranh cãi gay gắt ở khúc rẽ cầu thang:

""Em không tốt chỗ nào? Anh nói để em thay đổi không được sao?""

""Đừng lạnh nhạt với em như vậy, em biết lỗi rồi.""

""Em không quấn lấy anh nữa được không, anh để ý đến em đi.""

""Anh cũng biết em thích anh nhiều năm như vậy rồi mà.""

...

Thật ra cũng không gọi là cãi nhau được vì chỉ có mình cô gái kia đơn phương cầu khẩn, người còn lại không hề lên tiếng.

Tôi đang vui vẻ trốn trong góc ăn dưa thì cánh cửa bị kéo ra, ánh mắt lạnh lùng của Hứa Hoài Ngôn nhìn về phía tôi.

Lúc thấy tôi, ánh mắt cậu ấy còn có chút... dịu dàng?

Hứa Hoài Ngôn gật nhẹ đầu với tôi rồi rời đi.

Cửa lối ra vào khép hờ, tôi ló đầu vào nhìn thì thấy bên trong có người.

Là Vân Thư.

Vân Thư cuộn mình vào một góc khuất, sắc mặt cô ấy hơi tái lại, lúc này cô ấy đang ôm mặt khóc lớn, giống như đứa nhỏ không tìm được nhà.

Tôi đã từng thấy dáng vẻ kiêu ngạo của cô ấy ở trên thảm đó, thấy dáng vẻ tức giận thở hổn hển của cô ấy, cũng đã từng thấy dáng vẻ dịu dàng kín đáo của cô ấy.

Nhưng tôi chưa từng thấy cô ấy hồn bay phách lạc như thế này.

Phải biết một người phụ nữ đang tỏa sáng bốn phía lại đắm chìm vào một người đàn ông là chuyện vô cùng ngu xuẩn.

Tôi ngẩn người, nhanh chóng đi qua ôm lấy cô ấy, nhẹ giọng an ủi: ""Đừng khóc, chị đưa em về.""

Người cô ấy hơi cứng lại, để mặc cho tôi ôm, nức nở khóc nhỏ cũng đổi thành gào khóc:

""Tại sao lại là chị? Vì sao?""

""Rõ ràng em đã rất cố gắng học theo...""

Trong giọng khóc đứt quãng của cô ấy, tôi dần hiểu một chuyện.

Hứa Hoài Ngôn thích tôi.

Nhưng tôi căn bản không nhớ mình và Hứa Hoài Ngôn gặp nhau bao giờ chứ đừng nói đến chuyện này.

Tôi còn biết chuyện Vân Thư và Hứa Hoài Ngôn là thanh mai trúc mã, giấc mơ của Hứa Hoài Ngôn là làm đỉnh lưu giới giải trí.

Mục đích Vân Thư vào giới giải trí đơn giản là vì muốn đi theo Hứa Hoài Ngôn, nhưng khi cô ấy cảm thấy mình có thể sánh vai với Hứa Hoài Ngôn thì anh ấy lại đẩy cô ấy ra.

""Vân Thư, người tôi thích là Giang Tư.""

Tôi nhìn Vân Thư đang nức nở khóc, trong lòng đột nhiên xuất hiện một cảm xúc không tên.

Có lẽ cô gái nhỏ đơn thuần này đã từng được cảnh cáo rằng Giang Tư là đối thủ cạnh tranh của cô, không thể đối xử tốt với cô ấy, nếu không cô sẽ bị cướp tài nguyên.

Có lẽ cô ấy cũng không quan tâm đến chuyện này cho đến khi lời nói của Hứa Hoài Ngôn làm chúng tôi xuất hiện khoảng cách.

Cho nên Vân Thư mới nhằm vào tôi ở khắp nơi như vậy.

Tôi thở dài, đỡ cô ấy dậy để đưa về phòng thì phát hiện một mảng đỏ thắm trên quần áo cô ấy.

Đúng lúc này một loạt tiếng bước chân ồn ào vang lên: ""Mau, ở khúc rẽ tầng ba!""

""Vân Thư và Hứa Hoài Ngôn! Đây chính là tin tức lớn đó! Mau đi chụp đi!""

""Không thể để họ chạy được!""

...

Vân Thư kéo áo tôi, khóe mắt mang theo nước mắt: ""Chị mau đi đi, mấy phóng viên này là em gọi đến.""

Tôi không quan tâm, thậm chí còn cảm thấy cảm động.

Tôi cởϊ áσ khoác ra vòng qua hông Vân Thư, che vết đỏ kia lại:

""Chị không đi, chị sẽ xử lí tốt.""

Lúc chúng tôi đang nói chuyện, một loạt ống kính đã ngắm thẳng về phía tôi và Vân Thư, tôi bảo vệ cô ấy trong lòng, tay còn lại che ống kính:

""Thật xin lỗi, không có tin đồn mà mọi người muốn đâu, ở đây chỉ có tôi và cô ấy.""

""Tránh đường.""

Trong ánh mắt kinh ngạc của paparazzi, bảo vệ của khách sạn cũng vội vàng chạy đến đuổi họ đi.

Tôi dịu dàng đỡ Vân Thư về giường, nhẹ nhàng nói: ""Em nghỉ ngơi đi, chị đi nấu nước đường đỏ cho em.""

Đôi mắt xinh đẹp của Vân Thư chăm chú nhìn tôi:

""Thanh mai trúc mã cũng chỉ là tự em nghĩ vậy, anh ấy chỉ nói em là bạn từ nhỏ của mình, lúc nào cũng đối xử lạnh lùng với em.""

""Cũng đúng, người hấp dẫn ánh mắt của anh ấy lúc nào cũng là người ưu tú hơn anh ấy chứ không phải người luôn đi phía sau.""

""Hình như em biết vì sao Hứa Hoài Ngôn thích chị rồi.""

Tôi: ""???""

Vừa ra khỏi phòng Vân Thư tôi đã thấy Bùi Chu đen mặt chạy đến, áo khoác màu đen không cài khóa, ngay cả tóc cũng rối loạn, vừa nhìn đã biết chạy vội đến.

""Em quan tâm người khác như vậy mà sao không quan tâm anh?""

""Không phải lúc anh say em cũng chăm sóc anh thế này sao?""

""Anh không quan tâm, anh ghen rồi, đương nhiên em chỉ cần dỗ là anh sẽ không ghen nữa.""

Hết cách, tôi đành cùng Bùi Chu đi siêu thị mua đường đỏ, lúc quay về nấu nước đường đỏ cho Vân Thư, Bùi Chu vẫn đen mặt nhìn tôi chằm chằm.

Vân Thư vốn đáng yêu, lúc cô ấy dùng ánh mắt đáng thương nhìn người khác có thể khiến trái tim người ta rung động: ""Chị Tư Tư, em đau quá, chị có thể đút cho em uống không?""

Tôi vừa nâng tay lên Bùi Chu đã phát hỏa.

""Cô không có tay sao? Đây là vợ tôi!""

""Hai người lĩnh chứng chưa? Nhận dấu chính thức chưa? Được quốc gia chứng nhận chưa? Anh nói là vợ anh thì là vợ anh à?""

""Cô!""

Bùi Chu không nói lại được gì, chỉ có thể xị mặt ngồi chơi điện thoại, càng chơi mặt càng đen, thỉnh thoảng còn trừng mắt với Vân Thư.

Vân Thư đang uống nước đường đỏ cũng không yếu thế chút nào, cô ấy trừng mắt lại với anh.

Vừa về đến phòng, tôi đã bị Bùi Chu đè lên cửa hôn.

Bùi Chu vùi đầu vào cổ tôi, trầm thấp nói: ""Đàn ông nhớ thương em thì thôi đi, bây giờ lại còn cả phụ nữ nữa.""

Tôi ngẩn người: ""Anh đang nói gì vậy?""

Bùi Chu uất ức lấy điện thoại ra cho tôi xem, lúc này hotsearch đang là:

#Giang Tư Vân Thư

#Giang Tư đẹp trai quá

#Vân Thư tan vỡ

...

Không nghi ngờ gì nữa, đây là hình ảnh đám paparazzi kia tung lên.

Tôi trong video mặc áo ba lỗ màu đen, tóc buộc đuôi ngựa, vẻ mặt lạnh lùng bảo vệ Vân Thư đang khóc nức nở trong ngực.

Vân Thư mặc váy babydoll trắng trốn trong ngực tôi, khóe mắt còn dính nước, cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, bên hông còn buộc áo khoác của tôi, cảm giác yếu đuối đáng thương.

Giang cư mận náo loạn:

[Mẹ nó! Thật đẹp đôi! Cứu mạng! Tôi lên thuyền!]

[Tôi quỳ lạy hai người thành đôi!!!]

[Đại tỷ lạnh lùng x Hoa trắng nhỏ yếu ớt!!! Tôi yêu rồi mọi người hiểu không!]

[Bùi Chu, hay là anh né qua một bên đi, tôi muốn ship cặp này hơn!]

[Đúng vậy, chính chủ rời đi nhường chỗ cho tân chính chủ đi!]

[Mù quáng đoán rằng tiếp theo sẽ là Hứa Hoài Ngôn...]

[Ha ha ha ha ha, chị Tư Tư của tôi nam nữ đều ăn sạch.]

...

Tôi xem đi xem lại đoạn video này năm sáu lên, cuối cùng lúc tôi tua lại lần thứ bảy, Bùi Chu không nhịn được nữa mà cướp lại điện thoại:

""Giang Tư, em rất thích cái video này sao?""

""Em ngầu như vậy sao lại không thích được?""

Bùi Chu nhíu chặt mày, sau đó tức quá bật cười: ""Được, em xem đi, xem bao nhiêu lần thì đêm nay bấy nhiêu lần.""

Tôi nắm góc áo Bùi Chu cầu xin tha thứ.

Ừ, căn bản không có tác dụng.

Một đêm thật dài, đèn trên trần nhà không ngừng chuyển động.

Mấy ngày nghỉ, Bùi Chu đều dính lấy tôi ở đoàn làm phim, mắt lúc nào cũng dán lên người tôi.

Chỉ cần Vân Thư đến gần tôi là hai người họ sẽ bắt đầu cãi nhau, lúc đầu tôi còn khuyên nhủ, sau đó cũng không quan tâm.

Hiện tại công việc này đã chuyển cho Hứa Hoài Ngôn rồi.

Ngày đó Hứa Hoài Ngôn đột nhiên nói với tôi rằng cậu ấy đã biết tôi từ trước.

Khi Hứa Hoài Ngôn vừa gia nhập giới giải trí, một đạo diễn muốn đưa nhân vật cậu ấy nhận cho nhân tình của mình nên đã không ngừng gây khó dễ cho Hứa Hoài Ngôn.

Nhưng nếu như khi đó Hứa Hoài Ngôn bỏ vai thì sẽ phải chịu phí vi phạm bồi thường rất lớn, chuyện này ồn ào đến mức toàn bộ đoàn làm phim đều biết.

Hứa Hoài Ngôn nói lúc đó tôi chỉ đi ngang qua nhưng lại giải quyết được phiền phức của cậu ấy, còn nói sau này cậu ấy sẽ thành công.

Từ đó về sau, Hứa Hoài Ngôn vẫn luôn xem tôi là thần tượng trên con đường diễn xuất.

Nhưng là người đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, lời cổ vũ người mới như thế này tôi đã nói không dưới một ngàn lần.

""Bùi Chu là người đáng để dựa vào, chúc chị hạnh phúc.""

""Nếu như anh ấy...""

Hứa Hoài Ngôn cười khẽ một tiếng, cậu ấy vỗ vai tôi rồi rời đi.

""Không có nếu như, chị sẽ hạnh phúc.""

""Hi vọng cậu cũng vậy.""

Vừa quay người đã thấy Bùi Chu đen mặt khoanh tay dựa vào cột đèn bên kia đường.

Ha, khỏi nghĩ cũng biết, lại ghen.

Bùi Chu duỗi tay ra ôm tôi vào lòng, anh tùy ý xoa tóc tôi, trong giọng nói có chút không biết làm gì:

""Giang Tư, anh không có cảm giác an toàn, cho nên em có muốn...""

""Đi lĩnh chứng với anh không?""

Tôi nhìn thẳng vào mắt Bùi Chu, giọng nói nghiêm túc:

""Dựa vào giấy hôn thú để trói buộc một người phụ nữ cũng ngu ngốc như dùng con để trói buộc đàn ông vậy.""

Sắc mặt Bùi Chu không ngừng thay đổi, cuối cùng anh cắn răng nói: ""Giang Tư, anh ngu ngốc như vậy đấy!""

""Được được được, em cũng hết cách với anh rồi.""

Trên đường đến cục dân chính, Bùi Chu luôn nắm chặt tay tôi không thả, anh nói sợ tôi chạy mất.

Sau khi lĩnh chứng, Bùi Chu cầm hai quyển sổ đỏ nhỏ, nằm trên người tôi khóc như mưa nhưng vẫn không quên đăng Weibo tuyên bố chủ quyền:

[Nhìn kĩ đi, đây là vợ của tôi, tôi mới là chính chủ.]

Đính kèm là bức ảnh chụp chúng tôi trên quyển sổ đỏ kia.

Trong nháy mắt, người trong giới giải trí đều bình luận chúc phúc, các lời chúc phúc lấp đầy khu bình luận, nhìn thôi cũng thấy hoa mắt.

Bùi Chu đang vui vẻ nấu cơm trong bếp, ánh nắng chiếu lên người anh, nhìn vừa ấm áp vừa dễ chịu.

Có lẽ, đây chính là hạnh phúc.

[Hết]