Chương 23: Gặp nhau

Quế Hỉ chần chờ đứng trước cửa tiệm trang sức hồi lâu, hai trong ba gian lúc nào cũng khách khứa ra vào tấp nập trong khi gian còn lại vắng vẻ hơn rất nhiều.Cô không biết chữ, sợ đi nhầm gian bị người ta cười nhạo. Dù sao thì cô vẫn có chút lòng tự ái.

Ven đường có một ông cụ bán hạt dẻ ngào đường, trên người mồ hôi nhễ nhại đang nắm chặt cái vá sắt đảo qua đảo lại mớ hạt dẻ và cát trong chảo. Từng hạt dẻ ngào đường chắc mẩy, vỏ nó đỏ au bóng bẩy bị nứt ra một khe lớn thành hình trăng lưỡi liềm, lộ ra phần thịt vàng óng bên trong khiến người ta thềm thuồng, mùi thơm của nó ngào ngạt tản ra khắp con phố.

Quế Hỉ bước đến mua một túi nhỏ, đưa cho ông cụ một đồng tiền rồi cầm lấy hai cái quai túi mỏng manh, miệng tranh thủ hỏi chuyện: "Đây là tiệm bán trang sức châu báu phải không ông?"

Vẻ mặt ông cụ mờ mịt gật đầu, rồi lại cúi xuống cầm lái cái vá sắt tiếp tục đảo lên đảo xuống, bụi cát từ trong chảo cuồn cuộn bốc lên.

Quế Hỉ nói tiếp: "Vòng ngọc mà bị gãy thì họ có sửa không ông?" Mãi không có tiếng đáp lại nên cô gắng cất giọng hỏi thêm lần nữa.

Từ xa có một đứa trẻ chạy đến mua hạt dẻ, ông lão cầm cái túi giấy lên xúc đầy hạt dẻ vào rồi đưa cho nó.

Quế Hỉ ngại ngùng đứng qua một bên, không phải là không nghe mà là lười không muốn trả lời.

Một người làm công trẻ tuổi trong tiệm tiễn hai vị phú bà đi ra, cậu ta vừa đi vừa cười nói xởi lởi, còn nhanh nhẹn giúp họ gọi một chiếc xe kéo, dõi mắt cho đến khi chiếc xe đi xa rồi mới xoay người định trở vào tiệm.Vừa hay lại thấy một cô em xinh gái, trên tay cầm một túi hạt dẻ tay kia thì lại vân vê chiếc khăn tay xanh thêu chim én, cứ chần chừ nhìn về phía này muốn nói rồi lại thôi.

"Trông tiệm có khuyên tai, vòng, nhẫn, trâm cài áo tiến cung. Ngoài ra còn có cả trà hoa cúc, bánh xốp hồ điệp, cô gái nhỏ có muốn vào ngồi một chút không?" Dứt lời, cậu ta lướt qua quần áo của cô, vẫn tiếp tục mỉm cười thân thiện bổ sung thêm: "Không mua cũng không sao, vào xem thôi cũng được."

Quế Hỉ nhận thấy thái độ thân thiện của cậu, mạnh dạn lại gần hỏi: "Tôi có chiếc vòng ngọc bị gãy thành hai nửa, không biết bên các anh có thể sửa lại nó không?"

Cậu ta chỉ tay vào gian hàng trống không lạnh lẽo kia, cười nói: "Cô đến chỗ đó hỏi thử xem nhé, bên đó chuyên gia công trang sức, thu mua, sữa chữa đồ bị hư hỏng đó." Thấy Quế Hỉ vẫn chần chừ, cậu tả nói thêm: "Đều là cửa hàng của cậu hai Hứa, sẽ không lừa gạt ai đâu."

Quế Hỉ bị đoán trúng tâm, trên mặt nổi lên mảng hồng xấu hổi, rối rít cảm ơn rồi bước nhanh đi đến cạnh cửa, vén rèm đi vào.

Trong tiệm rộng rãi, trên những chiếc kệ chạm trỗ hoa văn bày đủ loại đồ cổ bằng ngọc, trên tường treo tranh chữ, tranh sơn thủy của các vị danh nhân. Cái quầy bên phía bắc được gắn kính, lại gần có thể nhìn thấy bao nhiều món trang sức xinh xắn tinh sảo bên trong.

Cô liếc mắt nhìn có người đang ngồi chỗ quầy tính tiền, chắc có lẽ là chủ nhân của tiệm này. Anh ta mặc một chiếc áo lụa Cẩm Vân màu xanh ngọc, dáng ngồi ngay ngắn trước bàn trầm lặng đọc sách. Vòng phật bằng gỗ lim trên cổ tay chạm vào trang giấy. Bên cạnh là một chiều lò bằng đồng đóng tỏa là mùi trầm nhè nhẹ, làn khói lượn lờ quẩn quanh làm dịu bớt đi khí thế của hàng chân mày sắc nét của chủ nhân. Cả người anh ta toát lên phong thái hơn người, nhưng cũng rất dịu dàng nho nhã.

Quế Hỉ cúi đầu, chuyển tầm mắt nhìn cây trâm bằng vàng khảm đá quý và ngọc trai, trong đầu suy nghĩ làm sao để mở miệng hỏi, sợ phá hỏng khung cảnh ngỡ như trong tranh kia.

Sáng sớm hôm nay, Hứa Ngạn Khanh đến cửa hàng trang sức kiểm tra sổ sách chi tiêu ba tháng nay liền phát hiện sót mất vài trang. Anh cũng không gấp, ngồi đây vừa đọc sách vừa chờ đám người làm và quản lý đang cuống cuồng đi tìm trong kia.

Bỗng dưng trong mũi hương trầm lại len lỏi đâu ra mùi hạt dẻ ngào đường.

Anh khó hiểu khẽ nâng mắt, chẳng biết từ khi nào lại có một cô gái đang đứng trước quầy, lộ ra nửa người trên. Ánh mắt anh va vào hàng cúc áo hoa mai cài đến tận cổ nhưng vẫn không che được cần cổ trắng nõn, mái tóc đen nhánh được buộc gọn gàng sau gáy. Bởi vì cúi đầu nên chỉ thấy được vầng trán trơn bóng phía trên cùng chiếc cằm nhọn, cả khuôn mặt nho nhỏ như hạt dưa.

Anh không khỏi có cảm giác quen thuộc như đã đừng gặp ở đâu đó... Nghĩ ngợi một lúc, cong khóe miệng... Là cô bé quỳ trong sân nhà khách Vạn Quốc... cô bé cứng cỏi có chịu đánh cũng không cúi đầu.

Nhìn thấy cô còn bình yên đứng đây, rãnh rỗi đi dạo tiệm trang sức thì chắc chắn ông chủ nhà khách kia đã làm theo lời anh dặn, đỡ cho ai đó một trận đòn roi.

Anh nhìn vậy nhưng bình thường vốn không thích xen vào chuyện của người khác.