Nhưng hắn đã gặp được người khiến trái tim nguội lạnh của hắn tràn đầy nhiệt huyết trở lại.
Nàng đến mang theo hương hoa nhài xua đi mùi ẩm thấp trong nhà lao tăm tối, nàng đến mang theo ánh sáng soi rọi nơi ngục tù, soi rọi đôi mắt đã lâu không thấy ánh mặt trời. Nàng đến mang theo chiếc áo mới may ấm áp.
Nàng là Tô Mạt Ly, là con gái Tô Doãn.
Hắn còn tưởng rằng cả đời này không còn được nhìn thấy hoa nhài nữa, không ngờ ở chốn tù lao vẫn có thể gặp được ý trung nhân.
(*) Mạt Ly nghĩa là hoa nhài.
Từ giây phút đầu tiên hắn đã đem lòng yêu nàng. Nhưng trái tim hoan hỉ như vừa được ra ngoài thấy rừng hoa nhài hắn trồng trong cung An Ninh nở rộ giữa tiết tháng Năm thì bất chợt một cơn mưa rào tầm tã đổ xuống cuốn trôi tất cả. Hắn sắp chết rồi.
Giờ đã là tháng Năm, là lúc hoa nhài nở nhiều nhất.
Hắn càng tiếc rẻ. Hắn sẽ cứ thế chết đi.
Thế là hắn bảo nàng lần sau mang cho hắn một nhành hoa nhài.
Nhưng hắn không chờ được lần sau.
Tô Doãn được đại xá, ông ta rời khỏi ngục, Tô Mạt Ly cũng không đến nữa. Cũng phải, nàng đến mang áo cho cha, thuận tiện mang cho hắn một bộ. Giờ họ đã đoàn tụ, hà tất phải quay lại chỗ này? Nhất là khi hắn đã không còn cái danh hoàng tử nữa.
Hắn ngước nhìn cửa sổ, gió thoang thoảng, mặt trăng sáng ngời, mấy đốm sao lung linh như đôi mắt nàng, còn màn trời đêm chính là nỗi tương tư của hắn.
Rồi thu cũng đến, ngày hành quyết cận kề, nàng đột nhiên xuất hiện. Hắn cảm thấy lòng mình mát rượi như kẻ đang khát uống được ngụm suối trong. Nàng mặc quần áo trắng, gương mặt thanh tú, trên suối tóc đen như mực cài một bông hoa nhài trắng muốt giống như màn đêm ngoài cửa sổ kia đang ve vuốt những đốm sao lấp lánh, nỗi nhớ nhung của hắn cũng được vỗ về.
Nàng mang cho hắn một hũ rượu, chậm rãi rót hai chén rồi đưa tay qua khung cửa phòng giam, “Tiểu nữ xin kính hoàng tử chén rượu tiễn biệt.”
Chén rượu đã cạn, người sẽ phải đi.
Trước lúc đi, nàng lấy bông hoa nhài cài trên tóc xuống, đặt vào lòng bàn tay hắn. Lúc ấy trái tim hắn chực vỡ òa, cảm xúc hỗn loạn, vui mừng có, tiếc nuối có, bi ai có.
Nàng nhìn hắn lần cuối, nở nụ cười rạng rỡ, hương hoa nhài thoang thoảng.
Những tưởng cuộc đời của hắn thế là hết, mối tình của hắn cứ thế đứt gánh tương tư, ai ngờ ông trời có đức hiếu sinh cho hắn thêm một cơ hội nữa.
Thái tử muốn loại bỏ hoàn toàn hòn đá cản đường mình đổ hết mọi tội trạng lên đầu nhị hoàng tử. Mưu toan phản loạn không thành lại phủi sạch quan hệ, hãm hại hoàng đệ. Hắn được phán vô tội trả lại tự do.
Hắn cười nhạt, kẻ gây nên tội là thái tử vẫn đang nhởn nhơ, tuy rằng nhị hoàng tử này cũng không phải kẻ lương thiện gì cho cam.
Nhưng tuyệt không có một ai xin lỗi hắn, quan tâm hắn.
Hắn lại quay về làm một hoàng tử vô tích sự. Nhưng giờ hắn không chốn trong cung An Ninh nữa, hắn thường rời cung, lượn lờ khắp những chỗ Tô Mạt Ly hay ghé qua, “ngẫu nhiên” gặp nàng mấy lần.
Hắn càng ngày càng coi trời bằng vung khiến không ai không biết Tô Mạt Ly là người trong lòng hắn. Hắn gửi cho nàng một nhành hoa nhài bằng ngọc, chỉ chờ thư hồi âm của nàng sẽ đem sính lễ đến Tô phủ cưới nàng về.
Hắn dốc hết lòng nhưng chờ đợi rất lâu mà không có hồi âm.
Không đợi được nữa, hắn đến gặp hoàng thượng xin ban hôn. Hoàng đế lần lữa không phê duyệt, hắn cũng đành chịu.
Thế mà chỉ cần một câu nói của thái tử, hoàng đế đã ngầm chấp thuận để Tô Mạt Ly trở thành lương đệ (vợ lẽ của thái tử).
Hắn tức tốc vào kinh diện kiến thánh thượng nhưng bị cản lại, còn bị cấm túc trong cung An Ninh. Hắn như ngồi trên đống lửa, lại chạy đến Tô phủ.
Men theo tường cao, hắn đáp xuống trước cửa phòng nàng. Đêm đen kịt, tuyết rơi ngày càng dày, cả người hắn chìm trong cái lạnh lẽo của buổi đêm. Bên trong phòng ánh nến chập chờn, người con gái hắn ái mộ đang ngồi trước gương, quần áo cưới và trang sức trên người rực rỡ chói lóa đến nỗi hắn không mở nổi mắt. Thì ra nàng đang thử quần áo.