Khu phố phía bắc hômnay tiếng trống ầm ầm, tiếng trầm trồ khen ngợi, tiếng mua bán, ở bêntay trái tôi là một con khỉ làm trò, cái con khỉ nhỏ bé đó mặc lòe loẹt, trong tiếng chiêng trống của chú hề không ngừng nhào lộn, làm mặt xấu,còn có thể biểu diễn tạp kĩ luồn qua cái vòng, tiếng vỗ tay ầm ầm, tiềnđầy rổ, phía bên tay phải tôi là xiếc chó, con chó đấy cũng ăn mặc lòeloẹt, trong tiếng kêu gào của chủ nhân, biểu diễn kĩ thuật đơn giản, giơ chân đứng thẳng bước đi, khom mình cúi chào, ngậm bóng,tiếng vỗ taycũng ầm ầm, tiền đầy khay. Ở giữa chó và khỉ, tôi biến thành con mèo mặc quần áo lòe loẹt, treo cái chuông lên cái đuôi, xinh đẹp ngồi lên mộtcái ghế cao, buồn rầu nhìn Thiếu Chúng nộp mấy đồng tiền vào đầu rắntrước mặt, lại nhìn xung quanh các con vật làm hề, trong lòng càng buồn, muốn nhảy xuống khỏi khán đài, lập tức cụp đuôi chạy trốn khỏi nơi đây, không trở ra làm mất mặt loài mèo…
Thiếu Chúng nhìn thấy tôi, vẻ mặt bất an, nói nhỏ mấy câu bên tai tôi:”Nếu chúng ta không qua kì tuhành, không thể vào học đường để trở thành yêu, sau khi trở về sẽ mấtmặt hơn bây giờ.”
Lông che đi khuôn mặt xấu hổ và nóng ran, tôicúi đầu không nói, ngấm ngầm đồng ý ý kiến của anh ta, tốt xấu hay không người ở đây cũng không quen biết tôi… Nếu quay trở lại học đường tấtcả mọi người đều quen tôi… Và còn có cả Bích Thanh Thần Quâ, Oa Oa, CẩmVăn bọn họ rất thất vọng.
Hai nơi đều mất mặt, hay là chọn nơinào đỡ mất mặt hơn là được, tôi cam chịu ngẩng đầu lên, cắn chặt răngnói với Thiếu Chúng:”Bắt đầu thôi.”
Thiếu Chúng nhìn tôi gật đầu, lập tức cầm chiêng trống bắt đầu đánh, lôi kéo sự chú ý của mọi người,Kiếm Nam dùng yêu thuật biến thành một người đàn ông to lớn dũng mãnh,trà trộn tong đám người, chuẩn bị cầm đầu đám người để reo hò, Lạc Lạccũng thế dùng yêu thuật che con ngươi màu đỏ và tóc trắng của mình trốnvào trong cái rương ở bên cạnh tôi, mặt đỏ bừng, sống chết không chịuchui ra, hình như người mất mặt không phải là tôi mà là cô ấy.
Nhìn thấy người vây lại càng lúc càng đông, Thiếu Chúng giọng trong vắt, gào hét ầm ĩ:”Các ông, các chú, các bác, các anh, các chị, đi qua đừng bỏlỡ! Ở đây có biểu diễn các trò mới nhất mà trước giờ chưa từng nghe vàchưa từng thấy! Nếu bỏ lỡ sẽ hối hận cả đời!”
Mọi người xôn xao,Kiếm Nam lanh lợi và kịp thời hét to:”Rốt cuộc là biểu diễn cái gì?Không nói ông đây sẽ ném ngươi xuống sân đấy.”
“Đúng! Không haysẽ bị ném xuống đất!” Có mấy người nhiều chuyện, cũng hùa theo giọngđiệu của anh ta bắt đầu ồ lên, người vây lại càng lúc càng nhiều.
Thiếu Chúng cười hớn hở, cậu ta dừng lại một lát, đợi mọi người yên lặng trởlại, tiếp tục hét lên:”Tây Kinh là nơi phồn hoa, các trò xiếc rất nhiều, các vị nhìn nhiều biết nhiều rồi, nhưng… Các vị từng xem diễn xiếc mèochưa?”
“Mèo cũng có thể làm xiếc sao?! Không phải là lừa đảochứ?!” Lại là Kiếm Nam dẫn đầu ồ lên, thu hút sự chú ý của người quađường, anh ta tiếp tục gào lên,”Ông đây nhìn thấy xiếc chó, xiếc lợn,xiếc khỉ, nhưng mèo không hiểu tính người, làm sao mà diễn xiếc mèođược?!”
“Đúng thế đúng thế.” Những tiếng ồ khác cũng vang lên.
Thiếu Chúng đi đến bên cạnh tôi, lấy ra cái roi đạo cụ đã chuẩn bị sẵn từtrước vung vẩy ở trên nền, sau đó nhìn tôi đưa mắt ra hiệu.
Việc đến nước này, tôi đành phải miễn cưỡng vò đầu, thế là vội vàng ngẩngđầu lên, nhìn ngó xung quanh, dùng giọng nói vàng và ngọt ngào, dàigiọng kêu lên:”Meo~”
Xung quanh lập tức vang lên tràng cười vuivẻ, cũng xen lẫn rất nhiều lời khen và nghi ngờ linh tinh của các chị,các bà:”Con mèo này thật đáng yêu~”,”Thật sự nó biết nghe lời làm xiếcsao?”
Thiếu Chúng nghe nói, lại vung vẩy sợi dây, ra mệnh lệnh cho tôi:”Mèo con, xuống đây.”
Tôi làm theo sự sắp xếp của ngày hôm qua, ngoan ngoãn nghe theo lời nhảytừ trên ghế xuống, sau đó lăn qua lăn lại, để lộ ra bộ lông trắng mượtmà ở bụng, và cái đệm thịt màu hồng đáng yêu ở móng, lại rất ỏn ẻn rấtlấy lòng kêu lên mấy tiếng.
“Đây là trò hề sao?” Kiếm Nam kêu lên từ trong đám người:”Tiếp tục đi để cho ông đây mở rộng tầm mắt.”
Thiếu Chúng lại vung vẩy sợi dây, ra mệnh lệnh:”Đứng dậy, hành lễ với mọi người.”
Thế là tôi dùng hai chân sau, khó khăn để làm trụ, và từ từ đi một vàngquanh sân, vừa xoay vừa gật đầu chào với mọi người, nhận được một trậncười, còn có một số người không nén được xoa đầu tôi mấy cái. Tôi ghétbị người lạ xoa đầu nhưng đành phải đè nén sự bất mãn trong lòng, âmthầm chịu đựng, không tính toán với mấy người này.
Tiền xu bắtđầu rải rác quẳng xuống, Thiếu Chúng mặt mày hớn hở chạy đi nhặt, nhưngtôi nhìn, cảm thấy số lượng không nhiều, còn lâu mới đủ số tiền chúngtôi cần để qua kì tu hành, tôi lại biểu diễn ôn toán đơn giản từ một đến mười, và tăng độ khó hơn như nhào lộn, tung bóng lên không trung rồingoạm lấy… Tóm lại chó có thể làm, khỉ có thể làm, tôi đều lấy thân phận mèo ra làm tất cả… ChỈ trừ lợn biểu diễn nhảy nước trên khán đài làchưa được thưởng thức nên không làm.
Người xem càng lúc càngnhiều, nhóm chúng tôi có thêm sự reo hò và lớn tiếng tuyên truyền củaKiếm Nam, giành được lượng khán giả vượt trội hơn các gánh xiếc xungquanh, tiền xu càng lúc càng nhiều, Thiếu Chúng cười tít cả mắt.
Đột nhiên, người đàn ông cao gầy trong đám xiếc chó ở bên cạnh gọi:”Đến đây đến đây đến đây! Chó của chúng tôi nhảy vòng lửa sắp bắt đầu rồi! Độkhó cao kĩ thuật cao tuyệt đối! Đảm bảo làm cho các vị nhìn không chớpmắt!”
Có một số ít người bắt đầu rối loạn, hình như muốn đi sangbên đó, Thiếu Chúng bỗng nhiên lo lắng, không biết cậu ta từ đâu biến ra một cái vòng sắt nhỏ, hét to lên:”Mèo của chúng tôi cũng có thể nhảyvòng lửa! Độ khó càng ngày càng cao và đặc sắc.”
Sau khi nóixong, cậu ta từ từ dùng pháp thuật để đốt vòng lửa, và cười hì hì nóivới tôi:”Mèo con, nhanh nhảy đi~ Nhanh nhảy đi~”
Tôi nhìn thấycái vòng lửa không to hơn một con mèo bao nhiêu, nhớ lại lông mình trước đây bị lửa đốt cháy, lại nghe thấy tiếng la hét dữ dội của mọi ngườixung quanh ủng hộ tôi nhảy qua, một chút lí trí cuối cùng trong đầu biến mất, cả thân mèo bắt đầu sụp đổ…
Tiếng reo hò xung quanh cứ nốitiếp nhau, ngọn lửa sáng loáng đang nhảy múa trước mắt, biểu hiện củaThiếu Chúng hơi mất tỉnh táo, không ngừng sợ hãi bảo tôi nhảy qua.
Cho dù không tỉnh táo, tôi sắp điên tiết quyết định làm cho cậu ta tỉnhtáo, cho biết mèo là không dễ bắt nạt! Thế là hung dữ lao lên, vồ lấytay áo của cậu ta mà cắn.
Thiếu Chúng bị cắn kêu gào thảm thiết,vội vàng vứt cái vòng lửa, lăn lộn dưới đất, tôi quyết không tha cho tên bắt nạt mèo quá đáng, trèo lên người cậu ta cứ thế là đánh.
“Meo ~ meo ~ meo ~” Tôi mập mờ không rõ mắng.
“Gừ gừ ~ hu hu ~ đau.” Cậu ta thảm thiết đau đớn kêu lên.
Tiếng của cả hai quyện vào nhau rất nhịp nhàng, vàng đến tận khu phố phía bắc.
“Chị mèo! Chị nhanh dừng lại, cắn tiếp thì em tiêu đấy.” Thiếu Chúng lại lăn lộn xoay tròn ở dưới đất, khổ sở khẩn khoản van nài trong miệng.
Tôi sống chết không chịu thả cậu ta ra, cứ như vậy đuổi đánh tiếp.
“Bà nội mèo ~ Tôi cầu xin chị.” Lời cầu xin của Thiếu Chúng có cả tiếngkhóc, cậu ta thấy tôi không há miệng, bỗng nhiên ra tay, xé rách áothoát ra khỏi sự kiềm hãm, chạy đến bên cạnh Kiếm Nam, cảnh giác nhìntôi, mồ hôi đầy đầu, sắc mặt khó coi vô cùng. Tôi mắt đỏ rực gập congngười lại, uy hϊếp kêu lên, chuẩn bị lao vào tiếp, Thiếu Chúng vội vàng lấy ra song đao, chuẩn bị nghênh chiến.
“Con mèo độc ác này! Làm cho ông đây cười chết đi được!” Lúc đấy, Kiếm Nam hét to lên, và cườito:”Diễn hay thật đấy, hay thật đấy, giống y như thật.”
Người xem xung quanh định thần lại, lại nổ ra tiếng cười như sấm, xen lẫn với những đồng xu ném về phía chúng tôi như mưa.
Tràng cười gọi thần trí của tôi trở lại, cũng gọi thần trí của Thiếu Chúngtrở lại, hai chúng tôi nhìn nhau một lúc, cùng nhau đưa mắt ra hiệu,bỗng nhiên hiểu ý nhau, lập tức giả vờ lao lên đánh tiếp.
“Xem ta dạy con mèo ngốc không nghe lời này!” Thiếu Chúng “tức giận” quát.
“Meo meo meo ~ ” Tôi ve vẩy cái đuôi, nhìn anh ta với ánh mắt hung dữ.
“Mèo con cố lên!”, “Tiểu quỷ cố lên!” Thiếu Chúng triển khai tuyệt kĩ toànthân trong tiếng reo hò cổ vũ, dường như trút hết phiền muộn của trậnluyện võ trước, động tác của anh ta vốn để chế ngự kẻ địch, dưới sự phối hợp của tôi, tỏ ra đặc biệt xuất sắc. Hai chúng tôi khi thì người chomèo cắn kêu gừ gừ, có khi thì mèo cho người đuôtr chạy lung tung khắpnơi, đường đao múa như hoa, liên tục có những pha nguy hiểm trong đó, mà tôi cứ nhảy nhót qua lại như bươm bướm trong các đường đao ấy, không bị thương chút nào, cậu ta lại thường xuyên biểu diễn những màn chọc cườinhư bị ngã hoặc xé rách quần áo, hoặc xách cổ tôi lên hoặc bay liênhoàn…
Trận ác chiến giữa người và mèo này, khiến cho người xemxung quanh càng lúc càng hưng phấn, tiếng cười hầu như không ngớt, người đến xem càng lúc càng đông, thu nhập của chúng tôi tăng nhanh, thậm chí trong đó còn lẫn một ít ngân lượng vụn.
Đồng xu tản mác ở trênmặt đất không có ai lượm lặt, Kiếm Nam trong đám đông lại làm ra vẻ giảtạo không tiện ra mặt, thế là tôi giận dữ ra hiệu bằng tay cho Lạc Lạcđang co rúm trong góc không chịu làm việc sẽ gϊếŧ nó, nó đành phải co ro chui ra, cúi gằm mặt liên tục nhặt tiền mà không cảm ơn mọi người.
Trời đã tối, người đi đường dần dần cũng bỏ đi, chúng tôi nhìn thấy thế thìthu dọn, đóng gói đạo cụ để ra về,lúc này Kiếm Nam lại biến thành mộtđại thúc đầu trọc mặt mày hung dữ, đi đến dắt chúng tôi đi.
“Tại sao phải biến thành như thế này?” Thiếu Chúng rất bất ngờ về cách làm của cậu ta.
“Yêu quái Thiên Giới các ngươi ít đến trần gian, cho nên rất nhiều đạo línhân tình có thể không biết được nhiều.” Kiếm Nam liếc mắt chỉ xungquanh, tôi vội vàng nhìn, có rất nhiều người kì quái đang nhìn chòngchọc vào chúng tôi, đặc biệt là nhìn vào người tôi, rất khó chịu.
Kiếm Nam tiếp tục giải thích:”Tình thế hôm nay quá phát đạt, chúng ta đãcướp bát cơm của người khác, bọn họ là người làm xiếc lâu ngày ở đây,nhìn thấy Miêu Miêu sư phụ biểu diễn đặc sắc như thế, tự nhiên đánh động sự chú ý, nói không chừng định mua hoặc ăn trộm mèo, nếu không được sẽdùng võ công xua đuổi chúng ta bỏ đi, tôi biến thành hình dáng như thếnày, có đôi chút tác dụng hù dọa.”
“Tổng cộng là một xâu tiền vàtám trăm hai mươi tư xu lẻ, ngân lượng vụn đã quy đổi xong.” Trong lúcthảo luận, Kiếm Nam bọc lại tất cả tiền xu và ngân lượng vụn, đưa chotôi và Thiếu Chúng.
Thiếu Chúng đột nhiên cười rạng rỡ như hoanở:”Đủ để qua kì tu hành rồi, một mình tôi còn kiếm được ba trăm hào lẻ, vừa đủ, vừa đủ.”
Thế là chúng tôi chia tiền, chia thành haiphần, một người một xâu, vốn cảm thấy Kiếm Nam và Lạc Lạc làm không công nên chưa yên tâm, dự định làm thêm một ngày nữa, chia tiền cho bọn họ,không ngờ hai đứa nó liên tục lắc đầu, tỏ vẻ đức độ không lấy một xu.
Đang vui vẻ hớn hở, có một người đàn ông trung niên mặc trường bào bằng tơlụa đi đến, vòng tay khách khí nói với Kiếm Nam:”Anh hùng lần đầu tiêngặp mặt, không biết đến từ phương nào?”
“Khách khí, khách khí,chúng tôi bốn bể là nhà, không có nơi để trở về.” Kiếm Nam vừa hành lễvừa do dự một chút, len lén đưa mắt về phía Lạc Lạc, tôi hào hứng xemLạc Lạc nhè nhẹ làm mấy ám hiệu khẩu hình, cậu ta lập tức cười hì hì nói với người đàn ông trung niên đó,”Sử bang chủ của Sử gia bang được xemlà một tay hào hoa, tại hạ ngưỡng mộ từ lâu, ngưỡng mộ từ lâu.”
“Mèo hề của các ngươi cũng không tồi.” Sử bang chủ cười giả lả, ông ta nhìntrộm tôi,”Không ngờ con vật không thông nhân tình như thế cũng đượcthuần phục nghe lời như thế, chuyện hay.”
Bọn họ lịch sự và nóichuyện cà kê, nói đến hết chuyện, cuối cùng Sử bang chủ nêu ra hi vọngcó thể mua tôi về, giá mở đầu là một trăm lượng.
Kiếm Nam cũng khéo léo nói:”Cuộc mua bán này thật ra không tồi, chúng tôi phải về thương lượng một tí.”
“Một trăm năm mươi lạng.”
“A ~ ” Tôi và Thiếu Chúng đều không ngờ mèo đáng giá nhiều tiền như thế,nếu không phải đã qua kì tu hành, tôi sẽ bảo Kiếm Nam bán mình đi… Rồisẽ tìm cách bỏ đi.
Nhưng tôi đã thôg qua rồi, tính lười biếng của mèo trỗi dậy, tôi cũng không muốn bị giày vò, thế là ve vẩy đuôi dẫnđầu bỏ đi, Lạc Lạc và Thiếu Chúng rất ngưỡng mộ tôi, vội vàng đi theo,Kiếm Nam thấy tôi dường như không vui, lập tức ứng phó mấy câu với Sửbang chủ, và ngoảnh đầu đi theo.
Sau khi đi vào con ngõ nhỏ, chúng tôi phát hiện khoảng bảy tám người lén lút đi theo, Kiếm Nam nói có thể bọn họ muốn cướp mèo.
Tôi cảm thấy rất khó hiểu đối với những hành vi này, Thần Quân và Hoàngtiên sinh đều nói, để cho tôi học tập làm một con người như thế nào,trong đó bao gồm không được ăn trộm đồ không được cướp đồ. Tại sao conngười chân chính lại muốn cướp mèo? Lẽ nào bọn họ không phải con người?Thế… Thế tôi có thể gϊếŧ không?
Thiếu Chúng cho rằng bọn họ làcon người, không được gϊếŧ, nhưng có thể đánh cho một trận, Lạc Lạc lenlén nhìn bọn họ mấy lần, thì nói ra thân phận của bọn họ, dường như làngười của Sử bang chủ, Kiếm Nam bảo chúng tôi Lạc Lạc trí nhớ rất tốt,bất cứ cái gì nhìn là không quên.
Nhưng do sợ gây ra phiền phức,càng sợ bị Bích Thanh Thần Quân mắng, cho nên không đánh nhau, nhómngười chúng tôi sau khi rẽ cùng nhau nhảy nên tường, biến trở lại nguyên hình, tôi cũng cởi bộ quần áo buồn cười ntrên người ra.
Một con mèo, một con thỏ, một con thằn lằn, một con ếch ngông nghênh như vậy đi quahoặc nhảy qua tường bao quanh ở trên đầu bỏ đi, đamms người đó tìmnkhông thấy chúng tôi, bắt đầu nghi ngờ hoặc oán trách nhau, chúng tôicười hì hì quay trở lại đường phố và biến thành người, Thiếu Chúng thayđổi cách trang điểm, chuẩn bị đi ăn một bữa chúc mừng thành công.
Tôi bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong đám người tập nập, có bóngngười rất giống Bích Thanh Thần Quân, anh ta rất hài lòng với tôi và gật nhẹ đầu, sau đó mất tăm không thấy đâu.