Chương 38

Bàn tay vừa chạm đến, anh bỗng bất động, giống bị điểm tử huyệt, cứng đờ tại chỗ.

Ánh mắt Lạc Thiên Dịch từ trên người mèo con nâng lên, si ngốc nhìn Cổ Kỳ, hầu kết giữa cổ khẽ lăn.

Bên trong xe vẫn đang phát âm nhạc, nhưng hai người cái gì đều nghe không thấy nữa rồi.

Cổ Kỳ nhìn anh chăm chú, muốn biết mỗi một phản ứng của anh.

Đầu ngón tay cô lướt qua hàm dưới trơn nhẵn của anh, chậm rãi di chuyển đến cằm anh, mặt trong ngón tay cái nhẹ nhàng cọ xát bờ môi anh.

Cậu nhóc mới đầu còn cứng đờ bất động, dần dần, anh giống như một con mèo được vỗ về trấn an, nghiêng mặt sang cọ xát vào lòng bàn tay cô, mắt hạnh xinh đẹp dịu dàng lưu luyến.

Trái tim Cổ Kỳ bỗng nhiên đập mạnh.

Cô vừa mới chạm đến anh, anh liền ngoan ngoãn nghe theo giống như một con mèo, quả thực không thể tưởng tượng được.

Ngón cái còn dừng lại ở trên cánh môi anh, anh hé mở môi mỏng khẽ cắn ngón tay cô, đầu lưỡi mềm mại ấm áp liếʍ láp đầu ngón tay cô, ánh mắt nhìn cô thẳng tắp tập trung.

Cảm nhận được một luồng nhiệt ấm áp đầy ẩm ướt, tim Cổ Kỳ bỗng đập nhanh, cô đột ngột rút tay về, giống như bị điện giật.

Cổ Kỳ đột nhiên thay đổi thái độ, Lạc Thiên Dịch bởi bì mùi hương cùng sự đυ.ng chạm của chị mà đắm chìm thất thủ, thoáng cái liền tỉnh táo lại, anh đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó cúi đầu vuốt ve mèo nhỏ, lặng im không lên tiếng.

Anh để lộ rồi, rất rõ ràng.

Cổ Kỳ chưa nói cái gì, mở cửa xe.

“Xuống xe đi.”

Lạc Thiên Dịch: “Vâng.”

…….

Cuối tuần kết thúc, một tuần mới lại bắt đầu.



Buổi sáng, Cổ Kỳ tỉnh lại trong tiếng hót véo von trong trẻo của đàn chim.

Ông cụ Lạc thích nuôi chim, lúc này đoán chừng đang mang chim đi dạo ở trong sân, mỗi ngày vào lúc sáng sớm tinh mơ, chim vàng anh đều sẽ hót líu lo khiến mọi người bắt đầu chờ mong một ngày mới đang đến.

Cổ Kỳ ngồi dậy từ trên giường mềm mại, cô khẽ xoa ấn đường, vừa muốn đi đánh răng rửa mặt, điện thoại đã im hơi lặng mấy ngày lại đột nhiên vang lên.

Là điện thoại của Cổ Như Tâm.

Cổ Kỳ hầu như không có bạn bè, cô là một người cổ quái, không thích quen thân sâu đậm với người khác, không thích giữ lại số điện thoại của người khác, không thích bị người khác làm phiền, nên danh bạ điện thoại của cô chỉ có ít ỏi vài người.

Cổ Như Tâm là một trong số đó.

Từ khi đến thành phố Ô Thủy, Cổ Như Tâm chưa từng gọi điện thoại cho cô lấy một lần, điều này làm Cổ Kỳ hoài nghi, ngày đó nỗi cô đơn và thương cảm khi Cổ Như Tâm nhắc đến Lạc Chiêu Niên kia, có thật sự từng tồn tại không?

Cổ Kỳ tiếp điện thoại, kéo tấm rèm ra đứng dựa bên cửa sổ.

“Alo?”

“Bé cưng, cũng lâu rồi chưa gọi điện thoại cho con.”

Giọng nói phong tình vạn chủng của người phụ nữ truyền đến, mang theo vài phần tự tin và cởi mở.

“Ừm, có việc?”

“Không có việc gì thì không thể gọi điện thoại cho con gái của mẹ à?”

“Có thể.”

Người phụ nữ kia khẽ cười một tiếng, khoan thai mở miệng: “Thế nào? Sống ở thành phố Giang Hà có quen không?”

“Nơi này khá tốt, núi đẹp nước đẹp người lại càng đẹp.”

“Ừ, người nhà họ Lạc đối xử với con tốt không?”



“Mẹ muốn hỏi người nào?”

“...” Cổ Như Tâm im lặng một giây, rồi cười lên: “Con thế mà cũng biết cà khịa mẹ của con rồi.”

Cổ Kỳ cười khẽ, duỗi tay lấy thuốc lá ở trên bàn.

“Nói rồi mẹ cũng đừng đau lòng.” Cổ Kỳ rút một điếu thuốc ra, kẹp ở đầu ngón tay, không châm lửa.

Bên kia điện thoại truyền đến âm thanh bật lửa “xoẹt” một tiếng, Cổ Như Tâm cũng đang hút thuốc, hơn nữa đã châm lửa rồi.

Thật ra ngoại trừ tính cách, đặc tính của hai mẹ con cô cũng giống nhau ghê ấy chứ.

“Lạc Chiêu Niên đã buông bỏ được mẹ rồi, ông ta có một người vợ dịu dàng lương thiện, có một cậu con trai thông minh anh tuấn, gia đình hạnh phúc mỹ mãn.”

“Nằm trong dự đoán... Ông ấy là một người cực kỳ tốt, ông ấy xứng đáng có được một gia đình hạnh phúc.”

Giọng điệu của Cổ Như Tâm ung dung lại chân thành, không khó nghe ra đó là lời chúc phúc tự đáy lòng, phát ra từ sâu thẳm trong tim.

Thật không hổ danh là người phụ nữ truyền kỳ giống như “người đàn bà sắt thép”, nâng lên được, cũng buông xuống được, có một số việc đã bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.

“Bao giờ con quay về thành phố Giang?” Cổ Như Tâm hỏi.

Cổ Kỳ châm điếu thuốc, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, suy nghĩ tự do trôi dạt, cô nhớ tới chuyện tối hôm qua.

Sự nồng nhiệt tha thiết trong đáy mắt cậu nhóc nhà họ Lạc kia, giống như một ngọn lửa hừng hực cháy, muốn thiêu bỏng và hòa tan cả người cô.

Rốt cuộc là một loại yêu thích như thế nào mới có thể biến thành một bộ dáng ngoan ngoãn nghe theo dưới sự đυ.ng chạm của cô?

“Một thời gian nữa sẽ quay về, nhưng con không thể ở nhờ nhà họ Lạc nữa.”

Cổ Kỳ hít sâu một hơi thuốc, tâm tình phiền muộn khó hiểu, không biết nguyên do.

Cổ Như Tâm không hỏi nhiều, chỉ nói: “Ừ, con tự quyết định.”