Tiêu Soái kéo cặp sách xuống, cầm một tách trà sạch rồi tự rót trà cho mình: "Anh Lạc là người bận rộn, làm sao có thể giống như em được. Hôm nay người ta dẫn đội đi thi tỉnh, sáng sớm ngày mai tham gia cuộc thi Toán học cấp quốc gia.”
"Ừ.”
"Nếu như đạt giải nhất trong cuộc thi Toán thì chuyện tuyển thẳng vào đại học sẽ không có vấn đề gì. Ôi chao, học sinh kém như chúng em vẫn phải sầu muộn vì thi đại học.”
Tiêu Soái trời sinh nói nhiều, dù Cổ Kỳ không hỏi gì cả thì một mình cậu ấy vẫn có thể nói một đống lớn.
"Chị ơi, chị ở một mình không thấy chán à?”
Cổ Kỳ nhướng mắt cười nhạt: "Nếu không vậy thì sao?”
"Yêu đương đi.”
Cổ Kỳ: "......”
Không thể không nói, trẻ em ngày nay trưởng thành sớm thật.
“Chị ơi, chị thấy em như thế nào?” Tiêu Soái vuốt tóc mình, đôi mắt sáng lấp lánh.
“Ồ.” Cổ Kỳ cười khúc khẽ, nhấp một ngụm trà, nói một cách thờ ơ: “Là bạn trai dùng một ngày sao?”
Khuôn mặt tươi cười của Tiêu Soái sụp đổ: "Hoá ra chị trap như vậy à.”
"Xin lỗi, chị không giỏi chiều chuộng cảm nhận của con trai cho lắm. Bạn trai dùng một ngày vừa hay thích hợp.”
Thực ra thì Tiêu Soái cũng không thực sự muốn yêu đương với chị gái, người muốn yêu đương với chị gái lại là một người khác. Đó chính là cậu nhỏ của cậu ấy.
Lần trước Tiêu Soái đi suối nước nóng với chị gái ở biệt thự đã chụp một vài bức ảnh của chị gái. Sau khi trở về nhà đã bị cậu nhỏ của cậu ấy nhìn thấy, người cậu chỉ nhìn một giây đã rơi vào bể tình.
"Chị ơi, thành phố Ô Thủy của chúng em sản sinh rất nhiều trai xinh gái đẹp, đây coi như là đặc sản địa phương của chúng em. Chị đã đến mà không mang một người về thì đáng tiếc lắm đấy.”
Cổ Kỳ tiếp tục đọc sách và thuận miệng hỏi: "Ồ? Em có đề xuất ai không?”
Tiêu Soái mắt sáng lên, cậu ấy đang đợi chính là câu nói này.
"Nếu như chị rảnh thì ngày mai em sẽ đưa chị đi gặp một người. Cậu ấy là họa sĩ, hai mươi tám tuổi, tướng mạo xuất chúng, khí vũ hiên ngang. Nghe nói lúc trước cậu ấy từng là hot boy của trường học. Khuyết điểm duy nhất của là ánh mắt quá kén chọn, đều đã hai mươi tám tuổi mà vẫn chưa có bạn gái.”
"Ồ.”
Cổ Kỳ tiếp tục đọc sách, không hứng thú lắm.
"Cậu ấy đã xem ảnh của chị rồi, nói rằng muốn vẽ tặng chị một bức chân dung. Cậu ấy nghĩ rằng chị đẹp đến mức không giống một người bình thường.”
Cổ Kỳ vui vẻ, hỏi: "Vậy thì giống gì?”
Tiêu Soái quan sát khuôn mặt của chị gái và nói một cách thận trọng: "Giống như... yêu tinh.”
Cổ Kỳ cười ra tiếng.
Nhìn thấy chị gái mỉm cười, Tiêu Soái thả lỏng thần kinh: "Chị ơi, chị có bằng lòng gặp cậu em không? Cậu ấy chỉ muốn vẽ tặng chị một bức tranh thôi.”
“Vậy được.” Cổ Kỳ sảng khoái đồng ý.
Dù sao thì cũng nhàn rỗi không có gì để làm, tại sao không đi gặp một vị họa sĩ trẻ tuổi đẹp trai?
Ngày hôm sau, Cổ Kỳ lái xe đến đón Tiêu Soái.
Cũng giống như thường ngày, cô đậu chiếc xe thể thao mui trần đối diện cổng trường.
Trên mặt cô đeo cặp kính râm, đội một chiếc mũ bóng chày trên đầu và trên tay lật xem một quyển sách giải trí.
Bây giờ không phải giờ tan học, cổng trường vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có ba hai người qua lại, rồi lại nhanh chóng biến mất nơi cuối con đường.
Hôm nay trời trở gió lớn, cây cối hai bên đường kêu xào xạc, những người bán hàng rong bắt đầu dựng quầy hàng, một con chó nhỏ màu vàng đi băng qua vỉa hè vẫy đuôi vẫy chào.
Tiết học cuối cùng của Tiêu Soái vào buổi chiều là môn thể dục. Ngay khi chuông tan học vang lên, cậu ấy sẽ lập tức chạy ra ngay nên đã nhắn Cổ Kỳ đến sớm hơn.
Cổ Kỳ chưa từng đến muộn, chẳng lẽ lần này lại không?
Cô đến sớm hơn một giờ.
Một lúc sau, một chiếc xe buýt trường học vừa hay dừng tại cổng chính của trường THPT thành phố. Một số học sinh cấp 3 xuống xe, mấy em đều là học sinh xuất sắc của trường THPT thành phố, đại diện cho trường tham gia cuộc thi Toán học cấp quốc gia lúc này vừa mới trở về từ tỉnh.
Chặng đường tàu xe mệt nhọc, một vài em học sinh giống như những quả cà tím bị đánh bởi sương giá, lười biếng không có tinh thần gì.
Ở cuối đội ngũ học sinh, một chàng trai cao ráo đẹp trai bước xuống xe. Chàng trai mặc một bộ quần áo bình thường đẹp trai với chiếc tai nghe màu trắng đeo trên cổ.
Dáng người anh cao thẳng tuấn lãng, đường nét khuôn mặt rõ ràng lập thể.
Nếu nhìn kỹ thì sẽ nhận ra, đó là hot boy của trường trung học thành phố Ô Thủy, Lạc Thiên Dịch.
Đợi khi xe buýt của trường rời đi, chỉ còn lại một số học sinh lẻ loi trước đứng cổng trường trung học thành phố Ô Thủy rộng rãi.
Lạc Thiên Dịch xoa chiếc cổ đau nhức. Theo thói quen, anh nhìn con đường quốc lộ đối diện cổng trường, lại không nghĩ rằng có thể nhìn thấy Cổ Kỳ...
Thói quen nhìn đối diện cổng trường của anh là bởi vì cô.
Nhưng khi thực sự nhìn thấy cô rồi, anh lại lúng túng không biết phải làm sao, l*иg ngực như bị một vật nặng dồn sức đập mạnh.