Chương 25

Một điếu thuốc, cô hút một nửa, gió hút một nửa.

Cổ Kỳ hút xong điếu thuốc thứ hai trong xe mui trần thì mở cửa và chuẩn bị xuống xe.

Mái tóc phía sau nặng trịch, chính là tóc đuôi ngựa mà cậu bé nhà họ Lạc đã tết cho cô, chỉ là trọng lượng khác hẳn lúc trước.

Cổ Kỳ đưa tay ra sờ thử và quả nhiên sờ thấy một vật nhỏ.

Cô kéo cái thứ đang buộc chặt trên tóc ra thì thấy vậy mà lại là một miếng ngọc bội được tết bằng một sợi dây màu đỏ...

Ngọc bội rất tinh xảo, chất ngọc mịn màng trong suốt, nắm ở trên tay có cảm giác ôn nhuận nặng nề, vừa nhìn đã biết không phải là vật bình thường.

Vậy mà anh đã lấy ngọc bội của mình tuỳ tiện buộc lên tóc cô...

Cổ Kỳ bước vào sân nhà họ Lạc, vào tới sảnh chính thì nhìn thấy Dương Vân và bà cụ Lạc đang ngồi trên ghế sô pha. Hai người đang xem TV và ăn hoa quả khô trong yên lặng.

Cái nhà này mỗi thời mỗi khắc đều quá yên tĩnh.

"Tiểu Kỳ, cháu đã về rồi à?”

Nhìn thấy Cổ Kỳ trở lại, Dương Vân tươi cười chào hỏi.

Cổ Kỳ cười nhạt: "Vâng.”

Ngoại trừ cười ra, cô cũng không biết phải nói gì.

“Tối nay Tiểu Thiên ra ngoài với cháu à?” Dương Vân rót cho Cổ Kỳ một tách trà hoa nhài và ra hiệu cho cô ngồi xuống nói chuyện.

Cổ Kỳ ngồi xuống và cầm tách trà lên: "Vâng.”

"Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Lúc Tiểu Thiên trở về cùng với bố thằng bé, hai người đều rất nghiêm túc.”



Cổ Kỳ sững sờ trong hai giây và cũng không thể hiểu được, chuyện gì đã xảy ra với hai bố con này vậy.

"Họ cùng đi vào thư phòng, cũng không biết họ đang nói về điều gì.”

Cổ Kỳ: "Cháu cũng không rõ lắm.”

"Không sao, dù sao cũng không phải chuyện gì lớn đâu.”

Bên kia, bà cụ Lạc kêu nữ giúp việc là dì Giang bưng một bát chè long nhãn hạt sen và gọi Cổ Kỳ ra ăn.

"Cháu gái, món chè long nhãn hạt sen này có tác dụng dưỡng tâm an thần, kiện tỳ bổ thận, ăn nhiều sẽ rất tốt cho cơ thể.”

Cổ Kỳ không đói cũng không thèm ăn, vì vậy cô cũng chỉ có thể tạ chủ long ân.

"Cháu cảm ơn bà.”

Thấy Cổ Kỳ đang ăn chè long nhãn hạt sen, bà cụ từ ái nói: "Cháu gái, cháu cứ ở lại thành phố Ô Thủy này thêm vài ngày nữa, không cần phải vội vàng rời đi. Tuy rằng thành phố Ô Thủy này không lớn nhưng cũng là một địa điểm tốt để dưỡng tâm dưỡng tính.”

Cổ Kỳ ăn xong bát chè long nhãn hạt sen, đáp: "Vâng.”

Thật ra Cổ Kỳ rất thích thành phố Ô Thủy. Đúng như lời bà cụ nói, đây là một nơi tốt để nuôi dưỡng con người, không khí ở đây trong lành ngọt ngào, kênh đào đẹp như tranh vẽ, người dân trong thành phố nhỏ cũng rất tốt bụng.

Nghĩ đến ngọc bội của cậu bé nhà họ Lạc, Cổ Kỳ lấy ra đưa cho Dương Vân: "Đây là ngọc bội Lạc Thiên Dịch đánh rơi trong xe cháu.”

Dương Vân vừa nhìn thấy thì kinh ngạc nhíu mày: "Ôi, sao thằng bé lại có thể cẩu thả như vậy, đồ vật này mà cũng có thể ném lung tung.”

Bà cụ Lạc ở bên cũng không nhịn được mà phê bình Lạc Thiên Dịch.

"Mặc dù thứ này cũng không được gọi là giá trị liên thành* nhưng nó cũng rất quý giá. Đó là ngọc bội cao tổ phụ thời nhà Thanh để lại, cũng được coi như là một món đồ cổ, không ngờ tên nhóc này lại không biết quý trọng như vậy.” Dương Vân giải thích.

*giá trị liên thành (thành ngữ): giá trị bằng nhiều tòa thành ghép lại Cổ Kỳ: "......”

—— Ngày hôm sau, thay vì lái xe đi hóng gió thì Cổ Kỳ đến một hiệu sách, mua một vài cuốn tiểu thuyết trinh thám huyền nghi rồi tìm một quán trà yên tĩnh và ngồi xuống tận hưởng thời gian trà chiều.



Cổ Kỳ thích yên tĩnh, thích đọc sách khi yên tĩnh và thích nhất là những cuốn tiểu thuyết trinh thám huyền nghi. Có thể chính vì nguyên do vậy mà mới có được Cổ Kỳ như bây giờ.

Sau hai bình trà hoa, trời đã sắp tới hoàng hôn.

Trên tầng áp mái của quán trà không có nhiều khách, một vài người cũ đã rời đi thì một vài người mới lại đến, một số người cũng đến quán trà đọc sách và cũng có một số người mang theo máy tính xách tay và ngồi vào một góc của căn gác, yên lặng làm việc.

Khoảng 5 giờ 30 phút chiều, vài học sinh cấp 3 đi lên tầng áp mái của quán trà. Bọn họ vừa trò chuyện cười đùa vừa chen chúc trên tầng, những bậc thang gỗ của quán trà đều là tiếng bước chân "rầm rầm" của họ.

Một lúc sau, một giọng nói tràn đầy nhiệt tình vang lên.

"Chị Cổ!”

Cổ Kỳ nhìn lên, hoá ra là Tiêu Soái.

Đi cùng Tiêu Soái là ba chàng trai, tất cả đều mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, người nào người nấy cao to lực lưỡng khiến không gian trên tầng áp mái của quán trà lập tức ngắn lại một đoạn.

Cổ Kỳ đặt sách xuống, nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói: "Đã lâu không gặp, Tiêu Soái.”

Tiêu Soái kêu ba chàng trai đằng sau đi tìm chỗ ngồi còn một mình cậu ấy đi tới và ngồi vào bàn đối diện Cổ Kỳ.

"Chị ơi, chị ở đây một mình à?”

"Ừm.”

"Chị đang đọc sách à? Sách gì vậy ạ?”

Vừa nói, Tiêu Soái vừa lật xem mấy quyển sách đang đặt bàn của Cổ Kỳ và mỉm cười: "Ây yo, chị cũng thích đọc tiểu thuyết trinh thám huyền nghi à.”

"Ừ, Lạc Thiên Dịch đâu? Thằng bé không đi cùng em à?”

Cổ Kỳ thuận miệng hỏi một câu.