Chương 18

Đọc xong kịch bản, Cổ Kỳ ngẩng đầu, lại bắt gặp ánh mắt của Lạc Thiên Dịch.

Anh ngồi đối diện cô, ánh mắt lấp lánh dưới ánh nến, khuôn mặt tuấn tú vô cùng thâm trầm.

Anh cười khi Cổ Kỳ nhìn anh, khuôn mặt đẹp trai của anh lại thêm phần ấm áp.

Cũng không biết anh nhận được kịch bản gì, có phải là hung thủ hay không.

Không biết tại sao, đột nhiên Cổ Kỳ nghĩ đến lời nói của Tiêu Soái.

——Nếu anh Lạc là kẻ gϊếŧ người trong tiểu thuyết, nhất định là tâm tư rất kín đáo, giống như hung thủ Mạnh Phong trong sách, có thể đánh lừa cả cảnh sát.

Nửa giờ sau, người quản trò yêu cầu mọi người giới thiệu nhân vật của mình.

Hai người chơi nữ giới thiệu bản thân đầu tiên, lần lượt là cô gái nhà giàu Tô Ninh, đến nữ giáo viên đại học Lan Khả Khả, nam sinh đi cùng họ là chồng của nạn nhân tên Chu Minh, sau đó đến lượt Lạc Thiên Dịch giới thiệu.

Lạc Thiên Dịch bắt đầu nói làm ánh mắt hai cô gái sáng lên.

"Tôi tên là Lý Tuấn Nam, hai mươi hai tuổi, sinh viên đại học là bạn trai của Tô Ninh.”

Dứt lời, Cổ Kỳ phát hiện ra cô gái đóng vai Tô Ninh, hai má đỏ bừng.

Thằng nhóc này có sức quyến rũ rất lớn.

Lạc Thiên Dịch giới thiệu xong, Cổ Kỳ nói với mọi người cô là cảnh sát, cô có quyền nói chuyện riêng với tất cả mọi người ở đây, đối phương không được từ chối.

Giới thiệu xong, Cổ Kỳ nhìn thấy một em trai nào đó tự nhiên nở nụ cười, khóe miệng cong lên, có chút tỏa nắng lại có chút đẹp trai.

Chẳng mấy chốc, mọi người lần lượt nhập vai, biểu hiện của ai cũng thận trọng, nghiêm túc, cộng với ánh sáng mờ ảo trong phòng, chỉ có những ngọn nến sáng le lói, cả căn phòng như bao trùng một bầu không khí chết chóc.



Sau hai mươi phút trò chuyện công khai thì bắt đầu tìm kiếm bằng chứng, sau đó đến thời gian trò chuyện riêng tư.

Thời gian tử vong của nạn nhân được cho là từ bốn đến sáu giờ sáng, lá lách bị vỡ, mất máu quá nhiều, sẽ không chết liền, thường kéo dài khoảng ba đến bốn giờ trước khi người chết hoàn toàn tắt thở.

Vì vậy, Cổ Kỳ yêu cầu mọi người kể lại lịch trình của mình từ không đến ba giờ, đồng thời nêu ra chứng cứ ngoại phạm, chứng minh mình vô tội.

Mười phút sau, mọi người nộp lịch trình của mình, Cổ Kỳ vừa nhìn đã nhận ra có ba nghi phạm đều không có chứng cứ ngoại phạm đầy đủ, duy nhất chỉ có Lý Tuấn Nam (Lạc Thiên Dịch)...

Cổ Kỳ hỏi Tô Ninh: "Tối ngày mười hai, Tô Ninh vẫn luôn ở cùng bạn trai? Không giờ tối hôm đó, cô rót nước cho bạn trai và tận mắt chứng kiến cậu ta uống hết ly nước có thuốc ngủ?”

Tô Ninh gật đầu: "Đúng vậy, gần đây bạn trai tôi mất ngủ, tinh thần không tốt, cho nên tôi cho anh ấy uống thuốc ngủ để anh ấy được ngủ ngon hơn, tôi nhìn anh ấy ngủ say đến gần ba giờ sáng mới trở về phòng mình.”

Cổ Kỳ: "Tại sao lại ở trong phòng của cậu ta lâu như vậy?”

Tô Ninh cúi đầu: "Tôi kiểm tra điện thoại di động của anh ấy, tôi nghi ngờ anh ấy nɠɵạı ŧìиɧ với một cô gái ở trong trường của chúng tôi.”

Cổ Kỳ: "Mấy giờ cậu ấy ngủ?”

Tô Ninh: "Ngủ lúc 0h30.”

"Cô đã tìm được bằng chứng về việc nɠɵạı ŧìиɧ của cậu ấy chưa?”

"Không có.”

"Vậy là cô đã xem điện thoại của cậu ấy trong hai tiếng rưỡi nhưng không tìm thấy bằng chứng nào? Cô vừa ngủ gật vừa kiểm tra điện thoại của cậu ấy? Điều này hơi vô lý nhỉ.”

Mặt cô ấy đỏ ửng lên, không thể nói nên lời.

Vậy là cô ấy đã nói dối.

Nếu thời gian này cô ấy không ở trong phòng của cậu ta thì bằng chứng ngoại phạm của Lý Tuấn Nam không có giá trị và cậu ta cũng có đủ thời gian để gây án.



Cổ Kỳ nhìn về phía Lý Tuấn Nam (Lạc Thiên Dịch), ngoắc ngoắc ngón tay với anh.

Lạc Thiên Dịch hiểu ý, đứng dậy cùng Cổ Kỳ đi đến bên cửa sổ, cả hai nói chuyện riêng với nhau.

Bị nghi ngờ là kẻ gϊếŧ người, thiếu niên hiểu chuyện cũng không vội vàng, ánh mắt đã nhìn thẳng vào Cổ Kỳ, đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp dịu dàng nhìn mọi người.

"Chị cảnh sát, tìm tôi có việc gì?”

Anh ngoan ngoãn đứng trước mặt cô, đường nét trên khuôn mặt được ánh nến phát họa vô cùng tuấn tú.

"Tại sao trên tay cậu lại có vết cắn?" Cổ Kỳ hỏi.

Chàng trai cười nhẹ: "Tôi tự cắn mình, chị đau lòng?”

Cổ Kỳ: "...”

Tô Ninh nên tìm được bằng chứng nɠɵạı ŧìиɧ của cậu ta, người này gặp ai sẽ tán tỉnh người đó.

"Vì sao lại tự cắn mình?”

"Chắc chị cũng đoán được bạn gái của tôi không ở trong phòng của tôi sau 0h30, cô ấy nói dối, sau khi tôi uống thuốc ngủ xong, có thể là thuốc chưa đủ đô nên tôi thức dậy vào khoảng hơn ba giờ, sau đó lên cơn động kinh, để tránh cắn lưỡi, tôi đã cắn vào tay của chính mình.”

Đó là một lý do hoàn hảo.

"Cậu mắc bệnh động kinh?”

"Chị cảnh sát có thể xem qua hành lý của tôi, tôi có mang theo thuốc động kinh.”

"Ngay cả khi cậu có thuốc động kinh, nó cũng không chứng minh là cậu thực sự bị bệnh." Cổ Kỳ nói.