Chương 17

Xe thể thao mui trần chạy với tốc độ rất nhanh, tiếng gió gào thét rít bên tai.

Cổ Kỳ một tay điều khiển vô lăng, tay còn lại đưa về phía bảng điều khiển trung tâm, lấy một hộp kẹo cao su, đổ ra hai viên, cho vào miệng và đưa cho Lạc Thiên Dịch.

"Ăn kẹo không?”

Lạc Thiên Dịch nhận lấy kẹo cao su, anh vô tình chạm vào ngón tay Cổ Kỳ, khựng lại một nhịp sau đó vội rút tay về, Lạc Thiên Dịch tự lấy cho mình hai viên kẹo cao su bỏ vào miệng, sau đó nhếch khóe miệng cười.

Trên đường đi, anh liếc nhìn trộm khuôn mặt của cô không dưới mười lần, mỗi lần nhìn anh đều rất thích, Cổ Kỳ là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà anh từng gặp.

Lạc Thiên Dịch rất khéo léo khi nhìn trộm cô, anh thường sẽ không nhìn lại quá lâu, chỉ cẩn thận liếc nhìn sau đó vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, Cổ Kỳ không phát hiện ra điều này.

"Muốn đi đâu chơi?" Cổ Kỳ nhai kẹo cao su hỏi.

Lạc Thiên Dịch nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt trong veo: "Không phải muốn đi xem concert sao?”

"Đó là Tiêu Soái muốn đi, cậu có thể có lựa chọn khác.”

Lạc Thiên Dịch cụp mắt nhìn hộp kẹo cao su trong tay, ngón tay thon dài siết chặt hộp kẹo: "Chị thì sao? Chị muốn chơi gì em đều có thể đi cùng.”

Cổ Kỳ không phải là người lịch thiệp hay khách khí, nếu em trai đã nói như vậy thì cô quyết định làm theo chủ ý của mình.

"Đi chơi trò chơi kịch bản gϊếŧ người không? Cậu thích tiểu thuyết trinh thám logic, chị cũng rất hứng thú.”

Lạc Thiên Dịch mím môi, gật đầu: "Chị quyết định.”



"Ừm.”

Sau hai mươi phút lái xe, hai người đã đến được thành phố.

Đầu tiên họ đến một nhà hàng ẩm thực Nhật Bản để ăn món Nhật, bốn mươi phút sau, hai người đi thang máy lên lầu đến khu chơi trò chơi kịch bản gϊếŧ người.

Tên của khu vui chơi là: Truyện cổ Andersen.

Cửa hàng được thiết kế đơn giản và trang nhã, mộc mạc nhưng sáng tạo, rất thích hợp cho những người trẻ vui chơi.

Trong sảnh lớn, những người trẻ đứng tụm năm tụm ba thành nhóm, một số ngồi trên ghế sô pha, số khác thì đứng trước quầy bar, có người đứng dựa vào tường, một số người Châu Á thì ngồi xổm cùng nhau, một số chờ tham gia trò chơi, số còn lại thì thảo luận về cốt truyện.

Cổ Kỳ đặt lịch trước một giờ, đó là một kịch bản không phổ biến, số lượng tham gia chỉ giới hạn ở bốn hoặc năm người, mất khoảng hai mươi phút để chờ đợi.

Ngồi chờ cùng với Cổ Kỳ và Lạc Thiên Dịch còn có thêm hai cô gái và một chàng trai, nhìn dáng vẻ còn rất trẻ chỉ hơn hai mươi tuổi.

Hai cô gái vừa nhìn thấy Cổ Kỳ và Lạc Thiên Dịch, hai mắt liền sáng bừng, không để ý nhân viên đang nói những gì.

Hai mươi phút sau, năm người chơi dưới sự hướng dẫn của nhân viên trò chơi bước vào một căn phòng.

Đồ đạc trong phòng được bố trí giống như một khách sạn kiểu Nhật, có chiếu tatami, có đệm, có bình cắm hoa, có trà, có tranh treo.

Người quản trò thắp những ngọn nến trắng trên bàn, sau đó tắt hết đèn, căn phòng trở nên mờ mịt và thiếu sáng, có năm ngọn nến trắng đang được thắp lên.

Cổ Kỳ và Lạc Thiên Dịch ngồi vây quanh một chiếc bàn gỗ, những người khác đang nhao nhao tập trung lại một nhóm.

"Bây giờ tôi sẽ đưa kịch bản cho mọi người, mỗi người tự xem kịch bản của chính mình, trong ba mươi phút, thời gian này không được phép trao đổi với nhau.”



Người quản trò đưa cho mỗi người một cuốn sách, rất nhanh chóng mọi người đều đã nhận được kịch bản của riêng mình.

Cổ Kỳ vừa mở kịch bản ra thấy đó là một cảnh sát, tâm trạng rất vui vẻ.

"Lời dẫn truyện: Vào một mùa đông lạnh giá của tháng mười hai âm lịch, trên một con đường núi dẫn đến biệt thự Tuyết Long bị tuyết phủ dày bao kín, tín hiệu trên núi bị gián đoạn, khách du lịch của biệt thự buộc phải ở lại qua đêm và bị cô lập với thế giới bên ngoài, ngay trong đêm tuyết rơi dày ấy, một cái chết đã xảy ra...

Vào lúc tám giờ sáng ngày mười ba tháng mười hai, thi thể của một nữ doanh nhân giàu có đã được bồi bàn tìm thấy, bốn nghi phạm có mặt tại hiện trường đã bị khống chế.

Chi tiết về nghi phạm: 1. Tô Ninh: Cô gái nhà giàu.

2. Lý Tuấn Nam: Nam sinh đại học, đào hoa, yêu thích du lịch, bạn trai của Tô Ninh.

3. Lan Khả Khả: Giáo viên đại học, ra ngoài để giải sầu.

4. Chu Minh: Doanh nhân sắc sảo, là chồng của nạn nhân.

Manh mối: 1. Tóc của nạn nhân rụng rất nhiều, rơi trên mặt đất.

2. Nạn nhân có vết bầm tím ở bụng, một lượng lớn thuốc ngủ để ở đầu giường, nạn nhân không uống.

3. Máy tính của nạn nhân bị nhiễm virus.

4. Nguyên nhân cái chết của nạn nhân là vỡ lá lách, chảy máu nhiều dẫn đến tử vong. (Bạn có thể không nói cho người khác biết.)

Bạn là cảnh sát được cử đến biệt thự để điều tra vụ trộm cắp, đường núi bị tuyết phủ kín, bạn chỉ có thể ở đó điều tra, tôi tin rằng bạn chắc chắn có thể tìm ra ai là kẻ gϊếŧ người một cách suôn sẻ?”