Chương 21: Ở lại với tôi một đêm

Một lần nữa đến trước cổng nhà họ Du, lúc này trong lòng Nguyên Tứ lại cảm thấy thoải mái, thanh thản lạ thường.

Bao nhiêu năm qua, thực ra cô chưa bao giờ quên đi quá khứ.

Nếu cô cần phải trả giá cho điều đó, hôm nay kết thúc mọi chuyện, cũng coi như có kết quả.

Vừa lúc người giúp việc truyền lời hôm trước cũng đứng ở cổng, Nguyên Tứ vội tiến lên:

"Xin lỗi, ông có nhận ra tôi không?"

"Nếu Tam Thiếu Gia có nhà, làm ơn vào báo giùm là người họ Diệp đến."

Người giúp việc nhìn cô chăm chú, vẻ mặt kỳ lạ, vẫy tay:

"Tam Thiếu Gia không có nhà, cô đừng đến nữa."

Nguyên Tứ không khỏi ngạc nhiên, nghĩ câu nói nghe kỳ cục.

Nếu không có nhà thì tất nhiên phải bảo khách có thể quay lại, sao lại bảo cô đừng đến nữa? Cô có chút hoang mang, liền nói:

"Tam Thiếu Gia... thật sự không có nhà à?"

Người giúp việc khó chịu: "Đã nói không có là không có, tôi lừa cô làm gì."

Nguyên Tứ không tranh cãi nữa, quay người, đứng dưới bóng cây ven đường, im lặng chờ đợi. Không lâu sau, một chiếc ô tô lái tới, bên trong ngồi một người phụ nữ, cô liền đưa mắt đi chỗ khác.

Như vậy, cô cứ đứng chờ ở cổng.

Chờ xe của nhà họ Du ra vào, có nam có nữ, già trẻ lớn bé, chỉ không thấy Du Hoài Quý.

Có lẽ hắn vẫn ở trong nhà, chỉ tránh mặt cô, hoặc có khi hắn hôm nay không về, đứng đây chờ cũng vô ích... Vạn duyên suy nghĩ hiện lên trong lòng, nhưng Nguyên Tứ vẫn thẳng lưng đứng dưới gốc cây, chỉ thỉnh thoảng dùng khăn lau mồ hôi.

Đói khát, cô liền ra quán hàng ven cổng nhà Du mua chén trà, vài cái bánh, cứ thế chờ cho đến lúc mặt trời lặn, bầu trời dần tối sầm, cô mới thấy một chiếc ô tô lái tới, đèn xe sáng trưng, bên trong chính là Du Hoài Quý.

Tim cô như se lại, không do dự lao ra chắn trước đường xe.

Tài xế liên tục bấm còi, nhưng thấy người phụ nữ không hề né tránh.

Tài xế vội nói: "Thưa Tam Thiếu Gia..."

Du Hoài Quý nhấc mắt lên, giọng lạnh nhạt: "Cứ tông thẳng vào."

Bất đắc dĩ, tài xế chỉ biết cắn răng lái thẳng về phía người phụ nữ, may mắn khi đầu xe sắp đâm vào cô, cô mới tránh đi.

Trong thoáng qua, cô nhìn thấy người đàn ông ngồi trong xe, khuôn mặt bên hờ hững, không chút xao động, Nguyên Tứ chỉ kịp lao tới, định tiếp tục đuổi theo chiếc xe, vài người giúp việc đã ùa tới nắm lấy cô:

"Cô ơi! Cô cứ bám theo nữa, chúng tôi sẽ gọi cảnh sát đấy!"

"Tam Thiếu Gia không gặp cô đâu, mời cô về!"

"Cứ la làng nữa tôi không khách khí đâu! Khiêng cô ta ra khỏi đây!"

Đang giằng co, bỗng một người giúp việc vội vã chạy ra, thở hổn hển:

"Khoan... khoan đã!"

Tóc Nguyên Tứ đã bung xõa, lòng vừa lo lắng vừa đau xót, chợt lúng túng bất lực không biết mình còn ở đây vật vã làm gì, chỉ nghe hắn ta nói:

"Tam Thiếu Gia, hừm... Tam Thiếu Gia mời cô vào."

Mấy người giúp việc nghe vậy đồng loạt buông tay. Nguyên Tứ vẫn còn hơi choáng váng, theo hắn ta vào cổng, rồi qua không biết bao nhiêu phòng, lần này cô được dẫn vào một ngôi nhà nhỏ khác.

Trong phòng đều là đồ nội thất phương Tây, một bức rèm tơ tím kép che phủ, phía sau là tường vách đầy sách. Người đàn ông đứng bên cửa sổ, tay cầm ly rượu chân cao, chất lỏng trong ly như máu.

Hắn quay lại, vẫn nở nụ cười ôn hòa ấy:

"Cô Diệp, cô đã quyết định chưa?"

"Rồi." Nguyên Tứ thấp giọng đáp.

Cô không muốn nói lời cầu xin, bước đến trước mặt hắn, đầu gối mềm nhũn, sắp quỳ xuống.

"Khoan đã." Du Hoài Quý nói nhàn nhạt.

"Điều kiện hôm trước, bây giờ tôi đổi ý rồi."

Hắn ngẩng tay lên, nhấp một ngụm rượu đỏ, như đang thưởng thức vậy, nhắm mắt lại một chút rồi mới nói:

"Tôi muốn cô ở lại với tôi một đêm."