Chương 7: Lĩnh phạt

Giờ Thìn hai khắc ngày hôm sau, tỳ nữ Ngụy phủ mang điểm tâm tới sương phòng cho hai nàng.

Chủ tớ Phùng Uyển Dung bị giày vò suốt một ngày hôm qua lại không có ăn cơm, hiện tại liền tranh thủ ăn uống bù lại sức lực. Hai nàng thậm chí sợ hôm nay nếu lỡ làm ra chuyện sai lầm gì đó, lại bị phạt không có cơm ăn, nên lén giữ lại hai cái màn thầu.

Gần tới giờ Tỵ, Phùng Uyển Dung cũng mặc vào loại y phục lụa trắng như bọn Minh Lưu, hướng nội viện các đi tới. Quần áo ngắn ngủn, lộ ra cặp đùi ngọc trắng mịn bên ngoài, suốt dọc đường đều bị bọn thị vệ cùng gia đinh nhìn chằm chằm.

Lúc nàng tiến vào nội viện, nhìn đến Tôn ma ma đang lạnh mặt ngồi ở ghế thượng vị, ba người bọn Minh Lưu lặng im mà quỳ gối phía dưới. Trái phải còn có thêm mấy lão ma ma, vừa thấy đều biết là kiểu người hà khắc.

Phùng Uyển Dung học theo bọn người Minh Lưu, quỳ gối ở phía sau các nàng, hướng Tôn ma ma thỉnh an.

"Kim nô (ý chỉ kim châm của Uyển Dung làm bằng vàng), ngươi cũng biết bản than mình chậm trễ?" Tôn ma ma mở miệng.

Kim nô? Phùng Uyển Dung khẽ nâng mắt nhìn xung quanh, phát hiện mọi người đều không phản ứng, nguyên lai là đang nói với nàng. Vì thế nhỏ giọng giải thích: "Ma ma, Kim nô tới đúng giờ Tỵ, vì sao nói ta chậm trễ?"

Tôn ma ma nhíu mày.

Minh Lưu mở miệng nói: "Bẩm Tôn ma ma, hôm qua rõ ràng nô tỳ đã nói với nàng là giờ Thìn tại nội viện tập hợp, chính là nàng nhớ lầm giờ lại tìm cớ thoái thác."

Nghe vậy Phùng Uyển Dung mới rõ ràng, mình bị chỉnh. Đôi mắt đẹp lóe lên tia oán hận hướng bóng dáng Minh Lưu mà trừng. Không may, hành động này bị Tôn ma ma nhìn thấy, một tiện nô thấp kém tuyệt đối không thể có loại ánh mắt này, phải luôn cung cung kính kính hầu hạ các chủ tử. Lại thấy nữ tiện nô này có dung mạo xinh đẹp hiếm thấy, lại được chính thế tử gia Ngụy Tranh phá thân xữ nữ. Chỉ sợ lúc này tâm nàng ngạo mạng ngất trời, không để ai vào mắt, nhất thiết phải được hung hăng dạy dỗ một phen.

"Tiện nô, làm sai thì phải lĩnh phạt." Tôn ma ma dứt khoát.

Minh Lưu vui vẻ ra mặt nói: "Ma ma, liền phạt nàng chịu điều giáo nhũ chi hình đi!"

Ánh mắt Tôn ma ma dừng lại trước ngực phập phồng của Phùng Uyển Dung, địa phương kia tuy rằng bị lụa trắng che ẩn ẩn hiện hiện, lại dấu không giấu được cảnh xuân bắn ra bốn phía. Dáng người yểu điệu này, ngay cả các nương nương trong cung đều sợ là không có người so được, khó trách nàng ta cậy sủng sinh kiêu.

"Được." Tôn ma ma lập tức nâng tay lệnh cho cấp dưới chuẩn bị dụng hình.

Thực nhanh, hai lão ma ma tiến lên, cưỡng chế cởi sạch áo váy áo của Phùng Uyển Dung.

Phùng Uyển Dung cầu khẩn nói: "Tôn ma ma, xin cho nô tỳ một cơ hội, lần sau nô tỳ cũng không dám tái phạm nữa."

Không người nào đáp lại, hai tay nàng bị bẻ ngược trói ra sau lưng, hai chân cũng bị trói lại chung một chỗ. Sau đó họ đem dây thừng vòng ra trước thân thể nàng, đem hai vυ" cao ngất trắng nõn buộc chặt lại, khiến 2 bầu ngực càng vểnh lên như muốn tuôn trào ra bên ngoài.

Phùng Uyển Dung ăn đau, rơi lệ cầu xin: "Cầu xin Tôn ma ma, nô tỳ đau quá..."

"Trong chốc lát mới thật sự là đau a!" Minh Lưu cười đắc ý, nhìn hai vυ" Kim nô bị dây thừng thít chặt đến hằn lên vài vệt đỏ chói mắt.

Tiếp đó, một vị ma ma khác mang đến một chiếc ghế đẩu, bà ta nắm một đầu dây thừng đang siết ngực Phùng Uyển Dung, leo lên ghế, quăng đầu dây đó qua xà ngang của đình viện. Nơi đó lại có hai ma ma mạnh khỏe chờ sẵn, chộp lấy đầu dây mà kéo mạnh. (Editor: Móaaaaaa…. Nghe mà đau vυ" thật ý)

"A a a a......" Hai vυ" Phùng Uyển Dung ngạnh lên, bị kéo đến đau điếng, dần dần theo lực kéo, hai chân nàng rời khỏi mặt đất, hai vυ" phải chịu trọng lượng cả cơ thể, thực mau đỏ lên, lại thực mau biến tím, đáng thương đến cực điểm, cơ hồ chúng muốn vỡ tung.

Minh Lưu cùng vài Ngân nô đứng vây xem, trong lòng họ tràn đầy vui vẻ khi người khác gặp họa.

Minh Lưu rất ghen tỵ và oán hận nhìn chằm chằm vào đôi đại nhũ kia, chỉ thầm mong cho chúng bị phế luôn thì càng tốt. Nghe nói chính tay thế tử gia xuyên châm cho nàng ta, lại là kim châm có một không hai trong Ngụy phủ này. Toàn bộ nữ nô trong phủ, đã người nào được hưởng qua sủng hạnh như vậy? Nếu phế đi dung mạo, xem nàng còn có thể hay không quyến rũ thế tử gia!

Tôn ma ma dù khắc nghiệt nhưng lại là người thông minh, biết rõ nặng nhẹ, lần này chẳng qua chỉ là một chút ra oai phủ đầu tránh cho nàng ta sau này kiêu ngạo khó thuần, âm thanh lạnh lùng nói: "Kim nô, không có lệnh lại tự tháo bỏ căn ngọc, hôm nay lại tới muộn, ta phạt ngươi điều giáo nhũ trong một canh giờ, ngươi có phục hay không?"

Phùng Uyển Dung đau đớn, cả cơ thể cứng còng, miệng nhỏ run run, cố sức mở miệng nói: "Nô tỳ...... phục......"