Chương 6: Cấp bậc trong phủ

Phùng Uyển Dung tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị các tỳ nữ đưa tới hậu viện, nàng bị đẩy vào một cái sương phòng ở giữa, xem ra đây sẽ là nơi nàng nghỉ ngơi.

"Ân......" Tai nghe được có thống khổ tiếng rêи ɾỉ.

Phùng Uyển Dung bước chân có chút hư nhược tiến vào phòng ngủ, nhìn đến trên đệm giường mềm mại đúng là tỳ nữ thϊếp thân của mình, Tử Sở.

Trên người Tử Sở đầy vết xanh tím cùng miệng vết thương, dọa cho lòng nàng nhảy dựng. Những tên gia đinh đó đã tàn nhẫn không hề nương tay tra tấn nàng ấy. Đối lập mà nói, bản thân nàng, trừ bỏ ba đoản kim châm trên người ra thì cũng không có vết thương nào khác, Ngụy Tranh vẫn là chưa hạ cẳng chân thượng cẳng tay với nàng.

Lại một hồi nhìn kỹ, thấy hai vυ" của Tử Sở cũng bị đoản châm xuyên qua, chẳng qua đó là đồng châm. Nàng nhẹ tách hai chân của Tử Sở ra, quả nhiên cũng nhìn thấy một đồng châm xuyên qua hoa hạch.

"Tử Sở, ngươi hiện tại cảm thấy như thế nào rồi......" Nàng hỏi.

Nhưng Tử Sở vẫn mê mang, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng. Phùng Uyển Dung xoay người đi ra ngoài, muốn tìm người cầu dược. Không ngờ gặp được ba nữ tử xinh đẹp quyến rũ bước vào, váy áo họ mặc được làm bằng chất liệu lụa trắng cực mỏng, vạt áo chỉ dài tới bắp đùi, da thịt nữa kín nữa hở khiến họ càng thêm mị hoặc.

Nữ tử đi ở giữa không hảo ý mà nhìn chằm chằm Phùng Uyển Dung: "Nguyên lai ngươi chính là người được chủ tử ban kim châm a. Chúng ta đều sống ở hậu viện này, sau này mong tỷ tỷ chiếu cố bọn ta." Nàng cười nhạo một tiếng, hai nữ nhân bên cạnh cũng trào phúng cười phụ họa.

"Các ngươi là ai?" Phùng Uyển Dung đang gấp nên cũng không muốn cùng các nàng nhiều lời.

"Xem ra tỷ tỷ là người mới tới cái gì cũng chưa hiểu a. Vậy ta sẽ dạy tỷ tỷ một vài quy tắc cơ bản." Nàng đột nhiên bước lui, kéo mở vạt áo mong manh trước ngực, lộ ra một đôi nộn nhũ, mà trên đỉnh vυ" cũng bị đâm ngân châm. Đôi nhũ thịt này dù đẹp nhưng so với Phùng Uyển Dung vẫn là thua xa. "Biệt viện chúng ta hiện nay chỉ có duy nhất tỷ tỷ là mang kim châm. Ba người chúng ta mang ngân châm. Mặt khác còn có một số tỳ nữ mang đồng châm. Đồng châm là tiện nô cho gia đinh và môn khách chơi đùa, bọn họ không cần phải học mị thuật. Kim châm cùng ngân châm nô lại thuộc sự hưởng dụng của thế tử gia cùng khách quý tới phủ. Mỗi ngày vào giờ Tỵ, bọn ta cần tập hợp lại ơ nội các đình, học tập theo sự dạy bảo của Tôn ma ma." Nàng ta âm dương quái khí nói một hồi, ánh mắt lại dừng trên cặρ √υ" no đủ non mịn của Phùng Uyển Dung, trong mắt hiện lên vài tia ghen ghét, "Ta kêu là Minh Lưu, hai nàng kia là Minh Thủy, Minh Khê. Tôn ma ma kêu ta thông báo tới ngươi một tiếng, giờ Tỵ ngày mai chớ đến trễ, nếu không sẽ lãnh phạt." Nói xong, ba người liền rời đi.

Phùng Uyển Dung xem sắc trời bên ngoài không còn sớm nữa, hiện giờ nàng thân cô thế cô không biết tìm ai để cầu dược, đành phải trở vào phòng chăm sóc Tử Sở, sau khi lau sạch cơ thể lại cho nàng uống chút nước ấm, nàng ấy liền tỉnh táo lại không ít.

"Tử Sở, ngày mai ta phải đi nội các đình học tập, cũng không biết bọn họ sẽ đối với ngươi như thế nào, ngươi cố gắng chịu đựng, phụ thân cùng ca ca nhất định sẽ đến cứu chúng ta." Phùng Uyển Dung nhìn tỳ nữ của mình sắc mặt còn trắng bệch, lo lắng mà dặn dò.

"Hảo...... Tiểu thư, người cũng mau tắm rửa sạch rồi nghỉ ngơi đi." Tử Sở muốn đứng dậy hầu hạ nàng, lại bị nàng đẩy trở về giường.

Phùng Uyển Dung chính mình bước vào bồn tắm, đơn giản nhanh gọn tắm gội qua. Nàng cũng mặc kệ lời Ngụy Tranh mà vươn tay lôi kéo ngọc căn đang cấm dưới thân ra, đột nhiên cảm thấy trong bụng mãnh trào ra từng dòng mật dịch cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c. Mất đi cảm giác căng trướng, nàng cảm thấy thân thể thoải mái lên không ít. Mặc kệ ngày mai chịu trách phạt gì, giờ phút này nàng cũng thấy cam nguyện......