Chương 11: Thượng dược

Sau một buổi sáng chịu đựng đủ dày vò, Phùng Uyển Dung mệt đến muốn nằm ngủ một giấc , nhưng vẫn phải thay xiêm áo đi Thúy Thính phòng dùng cơm trưa.

Liếc nhìn một chén trái cây nhỏ cùng vài cánh hoa hồng và mật ong trang trí bên trên, nàng cảm liền cảm thấy may mắn vì buổi sáng còn lén giấu lại hai chiếc màn thầu.

Giáo tập ma ma thấy nàng là người mới nên giảng giải: "Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày ngươi chỉ có thể dùng thức ăn lỏng, cùng các loại rau quả và cánh hoa. Hơn nữa, mỗi ngày lại phải tẩy tràng, nhớ kỹ là luôn giữ gìn thân thể sạch sẽ."

Nghe thấy việc bị tẩy tràng là bắt buộc mỗi ngày, Phùng Uyển Dung liền cảm giác ăn không vô.

"Khẩu phần cơm trưa chỉ có như vậy, ăn hay không tùy ngươi." Ma ma hiểu rõ suy nghĩ của nàng.

Thôi, ăn thật tốt thì mới có sức chống đỡ, nàng vẫn là một ngụm một ngụm ăn hết, thầm nghĩ không biết tình hình Tử Sở hiện tại như thế nào, đã ăn cơm chưa, nếu là đói bụng, hai chiếc màn thầu kia cũng đủ cho nàng ấy chống đói đi.

Lúc Phùng Uyển Dung trở lại sương phòng để nghỉ ngơi thì không nhìn thấy Tử Sở. Nàng mơ hồ lo lắng nhưng lại không biết phải làm sao, cơ thể mệt mỏi cũng không chống đỡ nổi, mơ mang ngã lưng xuống đệm ngủ mất, đến giờ Mùi, Giáo tập ma ma tới gõ cửa phòng gọi nàng đi tẩy tràng.

Trong Tịnh phòng, nàng cùng các Ngân châm nô nằm sắp tựa vào đệm nhung mềm mại, chân tay đều bị khóa trụ, khiến nàng không quan sát được tình hình phía sau, lại cảm thấy một ống trụ trơn dài chậm rãi cắm vào hậu huyệt, càng cắm càng sâu.

"Ma ma, Nô nhi là lần đầu tẩy, cầu người nhẹ một ít." Phùng Uyển Dung ăn đau, không nhịn được cầu xin.

"Kim châm nô không cần lo lắng, sẽ không thương tổn đến ngươi, về sau mỗi ngày đều tiến hành thanh tẩy, liền sẽ thành thói quen, ngươi sẽ không cảm thấy khó chịu nữa."

Sau đó, một dòng nước lạnh lẽo theo ống trụ kia chảy vào trực tràng khiến bụng càng ngày càng trướng, thân thể không nhịn được mà cong lên. Khi cúi đầu có thể thấy bụng đã to ra tựa như nữ hài mang thai ba tháng. Khi ống thông bị rút ra, sẽ thay vào một nút ngọc, tắt lại tất cả nước bên trong.

Rất nhanh, cơ thể nàng nổi lên cảm giác kì lạ, đồng thời nghe nữ nô bên cạnh rêи ɾỉ một cách áp chế. Nàng cũng chịu đựng không được nữa, cầu khẩn: "Nô muốn đi ngoài, nô muốn tiết ra tới... ma ma"

"Còn chưa đủ thời gian!" Ma ma lạnh nhạt nói.

Phùng Uyển Dung cảm thấy bụng càng ngày càng trướng đại, mồ hôi chảy dọc theo cổ về phía ngực, lại thẳng tắm chảy tới đầṳ ѵú bị kim châm xuyên qua.

Thời gian trôi qua đằng đẵng, không biết qua bao lâu, ma ma mới chịu rút tắc ngọc ra, lệnh cho các nàng: "Tiết vào bồn!"

Hỗn hợp dịch từ tràng đạo tuông ra, tiết sau một khắc mới dừng lại. Phùng Uyển Dung cảm thấy chính mình cả người đều hư thoát mà nằm úp sắp trên giường không nhúc nhích.

"Các ngươi nhanh nhẹn lên, mau tự mình lau dọn phía dưới!" Nói rồi, ma ma nâng các nàng tiến vào nội phòng, nơi đây có một ao tắm nước nóng rất to, trên mặt sương khói bay lờ lờ.

Phùng Uyển Dung ngâm mình trong nước ấm, quả thực là giấu phút thoải mái nhất kể từ ngày nàng tới nơi đây.

Giáo tập ma ma lại ở một bên giải thích: "Bể tắm này không chỉ được thêm vào dược liệu trân quý, trợ giúp khôi phục sưc lực thân thể. Mà còn chứabột phấn hoa hợp hoan, các ngươi ngâm càng nhiều thân mình sẽ càng thêm mẫn cảm."

Phùng Uyển Dung vừa nghe có hợp hoan phấn, theo bản năng muốn đứng lên.

Giáo tập ma ma đưa tới một ánh mắt sắc lạnh. Nàng bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục ngâm mình trong ao.

Sau nửa canh giờ, mỗi người được đưa tới nằm ngửa trên đệm, hai chân tách ra trói lại.

Giáo tập ma ma tay cầm một chiếc muỗng bạc chế tác tinh xảo, múc thuốc mỡ xanh biếc đưa sâu vào huyệt khẩu của Phùng Uyển Dung, thân thể nàng mẫn cảm hơn so với người thường rất nhiều, lại đã ngâm quá nước hợp hoan. Giờ phút này thịt non trong tiểu huyệt bị sự lạnh lẽo của muỗng bạc kí©h thí©ɧ mạnh mẽ, nàng không nhịn được rêи ɾỉ.

Giáo tập ma ma trong lòng cả kinh, nhiều năm dạy dỗ các nữ nô như vậy, vẫn là đầu bà ta gặp được một mô nhi vừa tuyệt mỹ lại mẫn cảm đến vậy, chỉ sợ hợp hoan phấn đối nàng mà nói thì dược tính quá mạnh. Lúc này đôi mắt đẹp của nhân nhi đã long lanh nước, miệng nhỏ rêи ɾỉ không ngừng, phảng phất như đã tiến vào mị cảnh.

Ma ma đẩy chiếc muỗng vào sâu hơn nữa, hạ thân nàng đột nhiên run rẩy, trực tiếp phun ra dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt lại thoảng hương thơm làm ướt một mảng lớn đệm lớt dưới thân.

Giáo tập ma ma trầm mặc không nói, tiếp tục làm hết phận sự thượng dược, ở trước sau hai huyệt đều đổ đầy bích ngọc cao. Khi Phùng Uyển Dung còn đang thở dốc, ma ma đem cự ngọc thế nhét lần lượt vào tiểu huyệt và cúc huyệt, chỉ còn dư lại sợ xích bạc nối giữ hai côn ŧᏂịŧ ngọc.

"Không được phân phó của ta thì tuyệt được rút ra. Ngủ cũng cần thiết hàm chứa. Nếu trái lời, sẽ bị lanh phạt."