Chương 10: Tôn ma ma dạy dỗ

Nửa canh giờ trôi qua, Phùng Uyển Dung rốt cuộc cũng được thả xuống, sau khi hai ma cởi bỏ dây thừng thô ráp, lộ ra chi chít các vết hằn nông sâu và đôi nhũ thâm sắc do một thời gian dài bị siết chặt cản trở máu huyết lưu thông.

Nàng lo lắng khẽ chạm tay lên ngực rồi thầm đau đến hút khí lạnh, một bên ma ma quản sự thấy vậy, nhỏ giọng nói: "Kim nô không cần lo lắng, trong phủ có rất nhiều kim sang dược thượng phẩm, ngươi chỉ cần thoa lên rồi xoa bóp vài lần, vết thương sẽ nhanh chóng khôi phục thôi."

Nàng cụp mắt nói: "Vâng, tạ ơn ma ma."

Đúng lúc này, Tôn ma ma dẫn đầu đoàn người trở lại. Mấy cái ma ma địa vị thấp hơn thì cung kính đứng dạt sang hai bên nhường đường. Phùng Uyển Dung nhìn thấy bọn Minh Lưu cũng đang chậm rãi cúi đầu theo sau Tôn ma ma, bộ dáng hết sức ngoan ngoãn và phục tùng. Vào chính viện, Tôn ma ma lại ngồi trên ghế thượng vị, ba người bọn Ngân nô uyển chuyển quỳ bên dưới.

"Kim nô, đã nhìn thấy rõ chưa? Đây là cách các Tiểu nô như ngươi phải hành xử trước chủ nhân, luôn cung kính, luôn hèn mọn, tuyệt đối phải nghe lời"

Phùng Uyển Dung mặc kệ là đã xem hiểu nghe hiểu hay chưa, giờ phút này cứ trước tiên gật đầu tỏ ra hiểu chuyện là sáng suốt nhất. Rồi nàng không đợi người đưa váy áo tới, trực tiếp tiến tới quỳ sau lưng bọn Lưu Minh, tận lực học theo bộ dáng của bọn họ, mông đào khẽ nhếch về phía sau, thẳng lưng ưỡn ngực, hai tay đặt nhẹ trên đầu gối, đầu cúi thấp lộ ra cổ thiên nga trắng nõn.

Tôn ma ma gật đầu ra hiệu, một vị ma ma dáng người hơi gầy đi tới bên cạnh ra hiệu Phùng Uyển Dung nâng mông cao lên, rồi đem một căn thịt ngọc cấm vào lỗ huyệt nhỏ của nàng .

“Trong suốt quá trình ngươi di chuyển, phải co chặt huyệt giữ lấy căn ngọc, nếu là làm rơi hoặc tự ý lấy ra..."

Mới nghe tới đây, Phùng Uyển Dung đã theo bản năng kẹp chặt tiểu huyệt, sợ nếu căn ngọc rớt xuống sẽ lại lĩnh thêm một hình phạt kinh khủng nào nữa thì thật sự không còn sức lực chống đỡ.

Một bên, Tôn ma ma tận mắt nhìn thấy một màng nộn huyệt nàng hút chặt căn ngọc, mật dịch cũng khẽ chảy ra, trong phòng thoang thoảng hương thơm, đây là nếu thật sự hút lấy côn ŧᏂịŧ nam nhân, chẳng phải sẽ khiến sung sướиɠ đến mất hồn hay sao? Không nghĩ tới Kim nô này không thầy dạy cũng có thể tự hiểu rõ kỹ xảo này, quả nhiên là vưu vật khó tìm.

Mà Minh Lưu nhìn thấy phong tư câu nhân kia của Phùng Uyển Dung, thầm nghiến răng nghiến lợi, hận không thể tự tay xé nát nàng.

Theo lệnh của Tôn ma ma, Phùng Uyển Dung khẽ nâng mông, quỳ bằng hai chân tiến về phía trước. Căn ngọc kia nếu là bất động còn tốt, vừa động liền có xu huống theo mật dịch trơn trượt tuột ra, nàng chỉ mới di chuyển được nửa đường, căn ngọc liền muốn rơi ra tới nơi, nàng hoảng sợ, đành phải tạm dừng, tập trung co rút huyệt nhỏ để hút lấy căn ngọc trở lại vào sâu hơn. Khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, dọc đường còn lại nàng đi rất cẩn thận, tập trung tinh lực cả mười phần đến nổi trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng. Nhưng khi đã gần tới nơi, lỗ huyệt vừa tê vừa mỏi, theo từng nhịp di chuyển của nàng mà căn ngọc kia cũng thọc vào rút ra theo nhiều hướng như côn ŧᏂịŧ nam nhân đang nhẹ nhàng thao lộng huyệt nàng, cuối cùng nó vẫn là rớt ra sau một đợt huyệt nhỏ tới cực hạn, run rẩy phun ra một luồng mật dịch. Tôn ma ma thở dài: "Bắt đầu lại từ đầu, đến khi nào thành công thì mới được ngừng."

Phùng Uyển Dung sợ hãi, da đầu cũng run lên.

Thực mau, hai cái ma ma tiến lên dìu nàng đi về phía cửa viện, lại lệnh nàng quỳ xuống nâng mông lên, mà lần này căn ngọc bị đổi thành một cái thô to hơn nhiều. "A a a!!" Phùng Uyển Dung đau đến đem mông nâng cao, ngực đổ về phía trước, dáng người uyển chuyển mềm mại đến không tưởng được, đây đều nhờ vào việc nàng đã luyện múa từ nhỏ mà đạt được.

Mọi người thấy đôi vυ" tròn lẳng kia bị đè trên mặt đất, mỹ nhân lại cúi đầu hoa lê đái vũ mà khóc nỉ non. Eo cùng mông nâng lên, lộ ra hai cánh mông thịt trắng nõn no đủ, lại có thể nhìn rõ cúc huyệt phấn hồng đang co rút và miệng huyệt đang căng ra hết sức giữ lấy căn ngọc thô to, cảnh sắc làm người khác máu huyết sôi trào, vô cùng da^ʍ mĩ mê người.

"Cầu ma ma đem căn ngọc lấy ra, tiểu huyệt của nô bị căng muốn hỏng rồi...... A a a...... Nô thân thể yếu ớt, nếu là căng hỏng rồi, lại như thế nào hầu hạ Thế tử gia? Ngài ấy vốn yêu thích tiểu huyệt của nô, nếu hỏng rồi thì sẽ chọc Ngài ấy không vui... a..."" Nàng giờ phút này đã bỏ xuống cảm giác hổ thẹn, anh anh khóc thút thít.

"Ngươi bò tới đây, nếu lần này không làm rơi căn ngọc ta liền cho ngươi thông qua!" Tôn ma ma lên tiếng, Phùng Uyển Dung không dám nói thêm nữa, thật cẩn thận mà bò qua. Mị thịt non trong tiểu huyệt chịu kí©h thí©ɧ liên tục, không ngừng co rút lại run rẩy. Thêm sự đau nhức từ hai vυ", khiến mồ hôi toát ra làm ướt xiêm y lụa trắng, phác họ rõ dáng người xinh đẹp của mỹ nhân.