Chương 8: Trần Tĩnh, tôi bảo cô ôm chặt (1)

Khi tiếng động vang lên, Trần Tĩnh giật mình và ngồi thẳng người, vừa nhìn sang liền thấy hai người đàn ông bên cạnh cô. Cô đứng phắt dậy nhưng phát hiện ra tay mình như đang bị kéo lại. Cô liếc nhìn Lục Thần một cái, nhanh chóng thu tay lại sau lưng và nhìn về phía Phó Lâm Viễn nói: "Phó tổng, xin lỗi vì đã ngủ quên."

Giọng nói của cô có âm mũi rất nặng.

Phó Lâm Viễn giơ tay sửa lại gấu áo sơ mi, đó chính là tay mà Trần Tĩnh vừa kéo chặt. Anh chỉnh ống tay áo và đi vào phòng làm việc, giọng nói trầm thấp: "Cô về nghỉ ngơi trước, nghỉ hai ngày rồi hẳn trở lại."

Trần Tĩnh nhìn theo bóng lưng anh, khi anh bước vào phòng làm việc, cô cảm thấy đầu nhẹ bẫng. Cô thực sự cần phải nghỉ ngơi, có vẻ như cô đã bị cảm.

"Tôi đưa cô về nhà." Lục Thần đứng ở một bên mỉm cười, nhìn chằm chằm cô.

Trần Tĩnh mất vài giây để nhớ lại tình huống vừa xảy ra. Cô nhận ra rằng cô đã tự ý nắm tay anh ta trong giấc mộng của mình. Cô mím môi và nói: "Ngài Lục, tôi vừa nhận nhầm anh."

"Không sao cả, đi thôi. Tôi đang tiện đường, đưa cô về luôn." Lục Thần vươn tay lấy chiếc túi trên bàn và đưa cho Trần Tĩnh. Trần Tĩnh nhanh chóng lấy lại, nói: "Ngài Lục, tôi tự về được."

Lục Thần mỉm cười buông tay, đưa tay vào túi quần, đứng im chờ cô.

Trần Tĩnh không chỉ cầm mỗi túi, cô còn phải hoàn thành một số công việc trước khi ra về. Cô nhẫn nại với cảm giác tắc mũi và đầu nặng chân nhẹ, cố sắp xếp lại các tài liệu trên bàn, dán giấy ghi chú, đánh dấu số phòng ban của từng bộ phận, xếp gọn lại và cất đi. Trong số đó có một bản dành cho Phó Lâm Viễn, cô ngừng lại một lúc và nhìn sang gian phòng làm việc của anh.

Lúc này anh vẫn chưa dùng đến phần tư liệu này.

Trần Tĩnh nghĩ nghĩ, sau đó quyết định không đưa cho anh. Thay vào đó, cô dán một tờ giấy ghi chú và viết "Cho Phó tổng" để trợ lý Tề biết. Cửa thang máy mở ra, Phùng Chí đi rồi nhưng quay trở lại, đi vào phòng làm việc của Phó Lâm Viễn để báo cáo về cuộc khảo sát của công ty game "Thượng thần", đôi mắt nhìn liếc qua nhìnTrần Tĩnh.

Anh ta hơi nhíu mày, nhân khoảng trống mà hỏi Phó Lâm Viễn: "Phó tổng, ngài Lục định làm gì? Không phải định theo đuổi thư ký Trần của chúng ta đó chứ?"

Phó Lâm Viễn lấy bút ký vào văn bản. Sau khi nghe xong, anh dừng lại một chút và nhìn lên. Anh nhìn qua bàn làm việc của Trần Tĩnh, Lục Thần đang đứng ở bên ngoài văn phòng và Trần Tĩnh đang thu dọn bàn làm việc của mình.

Đuôi lông mày Lục Thần tỏ rõ nét phong lưu, anh ta đang chăm chú xem Trần Tĩnh dọn dẹp. Anh nhìn trong vài giây, sau đó rút lại ánh mắt. Bút máy dừng trên tờ văn bản, anh nói với Phùng Chí: "Kết quả khảo sát, tiếp tục."

Phùng Chí thở dài và liếc mắt sang Lục Thần.

Chuyện gì đến cũng sẽ đến. Cổ đông chó má thế mà lại đánh chủ ý đến Trần Tĩnh nhà bọn họ. Anh ta quay đầu lại và nói với Phó Lâm Viễn về kết quả khảo sát.

Bên ngoài cửa.

Trần Tĩnh đã dọn xong bàn làm việc, lúc này trong người cô rất không thoải mái. Cô nhìn một chút vào hai người đang nói chuyện trong văn phòng nhưng cô không muốn làm phiền họ.

Cô ấy lấy điện thoại ra và bắt đầu soạn tin nhắn trên hộp chat của anh.

[Phó tổng, tôi xin nghỉ hai ngày, sẽ bù sau.]

Cô không gửi qua ngay mà cầm theo túi xách đi đến thang máy, Lục Thần cười đuổi theo, đi chung vào thang máy. Lúc này, Trần Tĩnh mới chú ý tới Lục Thần.

Cô nhìn về phía anh ta và nói: "Ngài Lục, tôi sẽ tự về nhà được."

"Như thế thì làm sao tôi yên tâm?" Lục Thần đưa một tay vào túi quần, miệng khẽ cong lên, "Cô sắp ngất tới nơi rồi."

Mặt Trần Tĩnh đỏ ửng do sốt, màu môi tái đi, cô thật sự cảm thấy không khỏe, không có ý định chống đối anh ta nữa.

Tập đoàn Phó Hằng có nhiều cổ đông, Lục Thần là người trẻ tuổi nhất và đồng thời là bạn cùng học của Phó Lâm Viễn khi họ còn đang du học tại Mỹ. Vì trẻ tuổi nên nhiều người trong công ty có mối quan hệ tốt với Lục Thần, không có khoảng cách gì đối với cổ đông này.

Trần Tĩnh đã vào công ty được hơn hai năm, thực ra không có quá nhiều cơ hội để tiếp xúc với Lục Thần. Nhưng đôi khi, Lục Thần cũng trêu ghẹo cô một chút. Trước đây anh ta ít khi đến Phó Hằng nhưng gần đây lại đến nhiều hơn.

Thang máy đến tầng một. Khu vực xung quanh đang giờ nghỉ trưa, người người trong các toà nhà lân cận đều có vẻ lười biếng, ngay cả những người đang trò chuyện trong quán cà phê cũng như vậy.

Ánh nắng chiếu trực tiếp xuống đầu cô khiến cô càng cảm thấy choáng.

Lục Thần dẫn cô đi đến chỗ đỗ xe, là một chiếc siêu xe.

Anh ta cười và mở cửa xe.

Trần Tĩnh cảm ơn và ngồi vào xe. Cô nói: "Ngài Lục, làm phiền chạy chậm một chút nhé."

Lục Thần cười và nói: "Yên tâm đi."

Anh ta ngồi vào ghế lái và nghĩ sẽ giúp Trần Tĩnh thắt dây an toàn, nhưng cô đã tự thắt rồi. Anh ta cười trừ và nắm lấy vô lăng, hỏi: "Phó Lâm Viễn không cấp cho cô một chiếc xe à?"

Trần Tĩnh cảm thấy chóng mặt và dựa vào ghế, trả lời: "Cấp rồi, nhưng tôi còn đang luyện lái."

Cô mới có bằng lái được hai tháng, vẫn hơi sợ khi lên đường. Tưởng Hòa nói sẽ dạy cô lái xe vào cuối tuần này, gần đây cô vẫn đang tập lái, hẳn có thể sớm ra đường.

"Có người kèm không?" Xe khởi động, tiếng nổ máy ầm vang, nhưng Lục Thần lại lái xe chậm như rùa, chủ yếu vì muốn săn sóc Trần Tĩnh. Anh ta nắm lấy vô lăng, cười nói với cô.

Trần Tĩnh đã mệt mỏi đến nỗi không muốn nói chuyện, nhưng vì Lục Thần là cổ đông nên cô không thể im lặng. Cô gật đầu trả lời: "Có."

Lục Thần ngay lập tức nghĩ đến người bạn thân của cô ở bộ phận đầu tư, nói: "Lần sau nếu có thời gian, tôi sẽ đi cùng cô luyện tập. Tôi lái xe rất giỏi đấy."

Trần Tĩnh liền trả lời: "Không cần phiền ngài Lục."

Sắc mặt cô càng tái đi, nhân lúc đèn đỏ, cô gửi tin nhắn WeChat ban nãy đi. Sau đó, cô nhìn vào khung chat, không có thoát ra.

Xe tiếp tục di chuyển, ánh nắng mặt trời bên ngoài chiếu vào màn hình, bên trong khung chat, cô thấy người kia đang nhập...

Rất nhanh.

Phó Lâm Viễn: Ừ.

Chỉ có một từ.

Cảm xúc cô có vẻ hơi chua xót, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô đã được đồng ý nghỉ phép và có thể nghỉ ngơi thoải mái.

Trở lại dưới chung cư.

Lục Thần nhấn nhá trên vô-lăng, đề nghị: "Tôi sẽ đưa cô lên tận phòng."

Trần Tĩnh tháo dây an toàn và lịch sự từ chối: "Không cần, ngài Lục. Cảm ơn anh đã đưa tôi về."

Mặc dù trông cô mệt mỏi nhưng vẫn giữ được nụ cười nhẹ nhàng trên môi, cùng với hai lông mày cong cong. Lục Thần nhíu mày, lặng nhìn cô mấy giây, thầm nghĩ cô rất đẹp, anh ta thích như thế.

"Không có gì, cứ đi chầm chậm thôi nhé."

"Được."

Trần Tĩnh gật đầu và mở cửa đi ra ngoài. Cô suy nghĩ một chút, sau đó cúi ngừi nhìn Lục Thần và nói: "Ngài Lục, tôi rất xin lỗi về việc năm ngoái."

Lục Thần sững sờ.

Ngay sau đó, trong đầu anh ta, chỉ còn lại một từ: "Đệt!".

Năm ngoái tại buổi tiệc cuối năm, anh ta nhìn trúng một nữ nghệ sĩ tuyến hai, được cho là do Trần Tĩnh mời đến. Anh ta không muốn tự mình liên lạc, vì vậy đã yêu cầu Trần Tĩnh giúp anh ta đưaWeChat của cô. Lúc ấy Trần Tĩnh vừa được lên chính thức chưa bao lâu, Trần Tĩnh cực kỳ miễn cưỡng mà ra sức từ chối, cuối cùng anh ta không lấy được Wechat của nghệ sĩ kia.

Sau đó, nghệ sĩ kia chủ động muốn WeChat của Lục Thần thông qua Trần Tĩnh. Tuy nhiên, Trần Tĩnh giả vờ không thấy và cũng giao WeChat của anh ta cho đối phương.

Sau khi sự việc xảy ra, Lục Thần biết được chân tướng.

Anh ta đã gai mắt Trần Tĩnh trong một khoảng thời gian dài, còn tố cáo với Phó Lâm Viễn rằng thư ký của anh rất lớn gan.

Mà tâm trạng của anh ta lúc này thì...

M* kiếp!

---

Khi Trần Tĩnh vào trong nhà, cô để cái túi xuống, không tắm rửa mà trước tiên là nấu một ít mì để ăn. Sau đó cô đổ thuốc hạ sốt, lên giường nằm nghỉ ngơi, mồ hôi tuôn nườm nượp.

Đến khi Tưởng Hòa trở về, cô ấy mua gà rán, khi thấy Trần Tĩnh sốt cao thì giật mình. Tưởng Hòa nhanh chóng mua thêm một phần cháo và đút cô ăn, sau đó pha nước ấm lau người cho cô.

Trần Tĩnh tựa vào đầu giường, đầu óc mơ màng.

Tưởng Hòa nói: "Trước khi đi ngủ thì ngâm chân thêm một chút. Cậu đã xin nghỉ chưa?"

"Xin rồi."

"Vậy tốt, mau ngủ đi."

Trần Tĩnh ngoan ngoãn nghe lời, lăn vào giường là ngủ ngay. Cô và Tưởng Hòa là bạn học trong bốn năm đại học, cả hai cũng là bạn cùng phòng, hai người chăm sóc lẫn nhau được nhiều năm rồi. Trần Tĩnh ở nhà nghỉ ngơi đủ hai ngày rưỡi, trong lúc đó Vu Tòng và đồng nghiệp trong công ty có gửi tin nhắn tới hỏi thăm sức khỏe cô, Trần Tĩnh cảm thấy rất ấm áp và đã trả lời từng tin nhắn một.

Ngày cuối cùng nghỉ bệnh, Trần Tĩnh đã hồi phục hoàn toàn, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cô đã mua một ít bột mì và tự làm bánh quy, chia thành từng hộp nhỏ, bao gói và định mang đến công ty vào ngày hôm sau.

Ngày hôm sau, trước khi đi, Tưởng Hòa xoa đầu cô: "Có còn sốt không?"

"Đã ổn rồi." Trần Tĩnh cười và kéo tay cô ấy xuống.

"Vậy được." Tưởng Hòa khởi động xe, chở cô đi đến công ty.

Đến công ty khi còn sớm, Trần Tĩnh đã nhờ Tưởng Hòa giúp phân phát mấy hộp bánh quy. Còn cô thì mang lên tầng trên cùng, đặt chúng ở phòng giải khát, mỗi người một hộp, đợi họ đi làm ngang thì tự lấy.

Công việc chồng chất trong hai ngày đã khiến bàn làm việc của cô trở nên hơi lộn xộn. Trợ lý Tề tháng sau sẽ được điều đi, trợ lý mới mà anh ta đang đào tạo còn chưa đủ thuần thục, do đó trong những ngày qua là trợ lý Tề tiếp nhận công việc của cô. Lúc này trên mặt bàn toàn là giấy tờ, Trần Tĩnh đã nhanh chóng dọn dẹp, xong rồi mới đi vào phòng làm việc của Phó Lâm Viễn.

Tối hôm qua đoán chừng anh đã tan làm muộn, rèm cửa không được đóng.

Trong hai ngày cô vắng mặt, máy pha cà phê cũng không hoạt động, Trần Tĩnh đến trước máy pha cà phê cho anh. Sau khi hoàn thành việc này, cô dọn dẹp bàn trà một chút.

Trên bàn có bật lửa của anh, Trần Tĩnh lau chùi bàn trà, cất bật lửa. Sau đó cô lấy một hộp bánh quy nhỏ và bày nó lên khay trà.

Âm thanh bước chân vang lên từ cửa.

Phó Lâm Viễn mặc áo sơ mi đen và quần tây đen, trên tay vắt một chiếc áo khoác, anh vừa vào cửa đã nhìn thấy cô.

Trần Tĩnh vô thức đứng thẳng người, eo thon thả: "Phó tổng, chào buổi sáng."

“Chào buổi sáng.” Phó Lâm Viễn trầm giọng nói, ánh mắt liếc nhìn chỗ bánh bích quy Trần Tĩnh đặt, đi tới giá treo và treo áo khoác lên, sau đó đi đến sau bàn.

Anh dùng đầu ngón tay mở máy tính, cởi khuy tay áo rồi xắn lên, cúi đầu nhìn màn hình máy tính, Trần Tĩnh đứng dậy mang cà phê cho anh, đặt vào bên tay anh.

Anh dùng đầu ngón tay lướt trên touchpad, ngữ điệu nhàn nhạt: "Đã đỡ hơn chưa?"

Bàn trà còn chưa dọn xong, Trần Tinh đang định qua đó, cô chợt dừng lại và ghiêng đầu nhìn anh, ậm ừ: "Đã khỏe."

Phó Lâm Viễn gật đầu.

Thấy anh chuyên tâm, Trần Tĩnh không gây tiếng động, quay trở lại bàn cà phê. Phó Lâm Viễn bưng cà phê lên nhấp một ngụm, đầu ngón tay vẫn lướt trên touchpad.

Anh rất yên lặng, Trần Tĩnh cũng rất yên lặng.

Lá trà dưới bàn trà đã gần như không còn, cô đứng dậy đi tới tủ rượu, mở ngăn tủ trên đầu lấy ra một hộp lá trà.

Trà của Phó Lâm Viễn ở đây rất đắt, hộp cô vừa lấy ra là hộp mới, còn chưa khui mở.

Cô dựa vào tủ rượu và bóc bỏ lớp vỏ bên ngoài của một hộp trà. Sau đó, cô mở nắp và lấy một ít bỏ vào miệng nhai. Cô rất nghiêm túc, đôi mắt nhìn xuống, một vài sợi tóc rủ xuống hai bên má.

Đặt cốc xuống, Phó Lâm Viễn đứng thẳng người và cởi mở nút cổ áo sơ mi. Khi anh nhìn lên, liền thấy người phụ nữ đang dựa vào tủ rượu gần đó.

Vài vệt nắng rơi ở sau lưng cô cách đó không xa, có vài tia quấn trên ống quần cô. Cô vừa nhai lá trà vừa cầm hộp nhìn, lông mi cụp xuống, vừa xinh đẹp vừa nhu hòa.

Phó Lâm Viễn từ từ cởi cúc áo, ánh mắt không dịch chuyển.

Mãi cho đến khi cổ áo được cởi bỏ, lộ ra một chút da thịt, anh mới quay đầu đi. Anh ngồi xuống, lật mở tài liệu xem và cầm bút phê duyệt.

Lúc này, Trần Tĩnh cũng đem hộp trà đặt ở trên bàn, mở chiếc hộp trống không ở bàn trà, cầm thìa múc từng cái cho vào hộp rỗng.

Sau khi hoàn thành công việc này, cô lau tay, đứng dậy và rời khỏi phòng làm việc.

Không phát ra một tiếng động.