Chương 7: Không uổng công là sếp của chúng ta, già trẻ đều quét sạch

Làm cả nhầm tưởng cả nửa ngày trời.

Trong phòng bỗng yên tĩnh, Phó Lâm Viễn cúi xuống, đặt điếu thuốc vào trong cái gạt tàn, anh nhẹ nhàng mở khuy cổ và nói: "Không phải cũng tốt."

Trần Tĩnh thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, điện thoại của Phó Lâm Viễn reo lên, anh liếc qua thấy có cuộc gọi đến rồi nhấc máy. Anh đứng dậy, nhìn Trần Tĩnh một cái rồi ra hiệu cho cô đi.

Anh đi ngang qua Trần Tĩnh, tiếng nói của Hoàng Mạt trong điện thoại truyền đến. Người phụ nữ kia hỏi anh tối nay có rảnh không, anh thấp giọng đáp: "Đêm nay không rảnh, mai nói sau."

Trần Tĩnh nhìn đồng hồ, thời gian hẹn với Lục Thần cũng gần đến rồi.

Cô và Vu Tòng cùng nhau ra khỏi phòng nghỉ. Vu Tòng cắm tay trong túi quần, nói với Trần Tĩnh: "Nói thật, Phó tổng khá che chở cô đấy."

Nhìn bóng dáng cao lớn mặc sơ mi trắng đi phía trước, Trần Tĩnh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút, cô giữ im lặng.

Vu Tòng cười nhìn cô: "Lúc đó trông cô khá nhếch nhác, cảm giác như bị tổn thương sâu sắc."

Trần Tĩnh ngượng ngùng cười. "Tôi đã giải thích rồi."

Vu Tòng cười thêm: "Nhưng trong trường hợp ấy, giải thích chỉ là để che đậy thôi."

Trần Tĩnh càng bất đắc dĩ hơn. Được rồi, chuyện này xem như cho qua.

Ở phía trước, người đàn ông kia tiếp cuộc gọi xong, vừa đặt điện thoại xuống thì bị một nữ sinh trẻ tuổi chặn lại. Cô gái mặc chiếc áo sơ mi trắng và váy xếp màu xám, giày cao gót trắng nổi bật, đôi chân thon dài, hai tay xiết chặt trước ngực. Cô ta ngước mắt lên nhìn anh, nở nụ cười rạng rỡ, không biết đang nói gì.

Một tay Phó Lâm Viễn cắm trong túi quần, nhìn xuống cô nữ sinh đó. Sau khi nghe một lúc, đầu ngón tay anh lướt trên điện thoại, sau vài giây ấn mở cái gì đó, đưa sang cho cô gái.

Cô gái nở một nụ cười hạnh phúc, vui mừng giơ điện thoại và quét mã của Phó Lâm Viễn.

Cô ta nhìn lên, giọng nói ngọt ngào: "Nhớ accept em nhé."

Trần Tĩnh và Vu Tòng đi tới gần, cô gái đó nhìn thấy họ, cười và quay người rời đi, váy xếp đung đưa mang theo một chút thanh thuần.

Cô gái đi xa, sau đó còn hướng lại và vẫy điện thoại với Phó Lâm Viễn.

Phó Lâm Viễn cầm điện thoại và tiếp tục đi bộ đến bãi đỗ xe.

Vu Tòng khoanh tay, chậc chậc hai tiếng, nói với Trần Tĩnh: "Không uổng công là sếp của chúng ta, già trẻ đều quét sạch."

Trần Tĩnh im lặng nhìn theo bóng lưng của Phó Lâm Viễn, không nói gì thêm.

Khi đến bãi đỗ xe, Vu Tòng ngồi vào ghế lái và Trần Tĩnh ngồi vào ghế phụ. Cô chỉnh lại váy của mình, đặt laptop của Phó Lâm Viễn kỹ càng, cô nhìn đồng hồ.

Cô nghiêng người sang nhìn Phó Lâm Viễn: "Phó tổng, ngài Lục đã chờ anh ở nhà hàng cũ."

Khuỷu tay anh chống trên tay vịn ở giữa, đang cúi đầu xem tin nhắn trên điện thoại, "ừ" một tiếng, có chút lười biếng. Trần Tĩnh nhìn anh trong vài giây rồi quay đầu về, ngồi thẳng.

Vu Tòng khởi động xe và lái đến nhà hàng trước đây. Anh ta xuống xe và mở cửa ghế sau, đôi chân dài của Phó Lâm Viễn bước ra, nói với Vu Tòng: "Đưa cô ấy về trước."

Vu Tòng gật đầu.

Đưa mắt nhìn anh bước lên bậc thang, Vu Tòng mới lần nữa ngồi vào vị trí lái. Trần Tĩnh thao tác trên máy tính bảng, đang xử lý một ít công việc.

Vu Tòng nói: "Tôi đưa cô về trước."

"Được."

Khi đến nơi, trời đã tối dần và ánh nắng đã biến mất hoàn toàn. Gió đêm nổi lên thổi cong nhánh cây, Trần Tĩnh từ trong xe bước xuống, tóc rối tung, một ít gió lạnh len lỏi vào trong da thịt khiến cô lạnh run. Cô gật đầu với Vu Tòng, sau đó đi vào chung cư.

Chiếc xe màu đen rời đi. Trần Tĩnh đi lên bậc thềm, đi tới hành lang cảm thấy dễ chịu hơn. Làn da trên cánh tay cô nổi lên những đốm đỏ, cái mũi ngứa, liên tiếp hắt hơi mấy cái trong thang máy.

Khi ra khỏi thang máy, cô xoa xoa mũi và đi vào căn hộ của mình.

---

Sau khi quay về Tập đoàn Phó Hằng, Vu Tòng lấy một chai rượu và sau đó quay trở lại nhà hàng. Anh ta đỗ xe, đi vào phòng VIP 02, đẩy cửa vào.

"Phó tổng, rượu đã lấy tới." Anh ta bước tới và đặt rượu lên bàn.

Phó Lâm Viễn đứng bên ghế nói chuyện với Lục Thần, hai người đều đang hút thuốc. Phó Lâm Viễn đang xắn tay áo sơ mi của mình lên để lộ ra nửa cánh tay.

Lục Thần duỗi lấy chai rượu và nhìn kỹ một lúc trước khi nói "Rượu ngon".

"Đúng rồi, thư ký Trần đâu sao không đến cùng anh?" Lục Thần nhìn sang Vu Tòng và hỏi.

Vu Tòng cười và trả lời: "Thư ký Trần đã về nhà nghỉ ngơi rồi."

Lục Thần lẩm bẩm: "Chỉ mới mấy giờ thôi mà đã về nghỉ ngơi?"

Vu Tòng dừng một chút, nhớ lại sự hiểu lầm hôm nay và nói: "Tối hôm qua thư ký Trần bị ướt mưa."

"Ướt mưa? Có nghiêm trọng lắm không?" Lục Thần thả chai rượu xuống, cặp mắt đào hoa tỏ ra lo lắng. Phó Lâm Viễn chỉ nhíu mày liếc nhìn qua Lục Thần một chút rồi lại tiếp tục hút thuốc.

Dù Vu Tòng cảm thấy Lục Thần hơi quan tâm đến Trần Tĩnh nhưng chủ đề đã khai mở, anh ta chỉ đành kể lại sự cố tối qua và sáng nay với Lục Thần.

Lục Thần càng nghe đuôi lông mày càng giương cao, cuối cùng chống eo mà cười: "Nghĩa là thư ký Trần của chúng ta không có bạn trai!"

Lục Thần nhìn sang Phó Lâm Viễn, Phó Lâm Viễn kéo ghế ngồi xuống, không có đáp lại.

Anh đưa tay gõ gõ tàn thuốc vào cái gạt tàn.

Vu Tòng gật đầu: "Đúng vậy, không có, đều là hiểu lầm."

Lục Thần cười ra tiếng: "Rất tốt."

Vu Tòng không lên tiếng nữa.

Phó Lâm Viễn nhìn đồng hồ, nói với Vu Tòng: "Đi đón Văn nhị."

"Vâng, sếp."

---

Sau khi vào trong nhà ấm áp, Trần Tĩnh không còn hắt hơi nữa. Trần Tĩnh xử lý công việc và gửi tin nhắn cho Tưởng Hòa, tối nay Tưởng Hòa phải tăng ca, Trần Tĩnh chỉ có thể tự ăn tối.

Cô tùy tiện nấu một tô mì, sau khi ăn xong là khoảng hơn tám giờ, cô đóng laptop và cầm đồ ngủ đi tắm. Nhưng không hiểu vì sao nước không đủ nóng, Trần Tĩnh đã mở tắt mấy lần nhưng vẫn vậy. Cô chỉ có thể tranh thủ tắm nhanh, mặc đồ ngủ ra ngoài, tiện thể mang quần áo của mình ra máy giặt ngoài ban công.

Ban công gió quá lớn, đồ ngủ của Trần Tĩnh bị thổi đến bay lên. Cô nhanh chóng đóng cửa sổ ban công, ôm cánh tay, lạnh chết rồi.

Lúc hơn chín giờ đêm, Tưởng Hòa trở về, tắm rửa xong và gọi đồ ăn mang đến cho Trần Tĩnh ăn. Khi đang ăn, Trần Tĩnh hắt hơi một cái, ban đầu Tưởng Hòa không chú ý lắm, cô ấy cười và múc một viên hoành thánh: "Có người nhắc cậu à?"

Trần Tĩnh rút khăn giấy lau mũi, nhìn Tưởng Hòa một cái: "Người đó đâu?"

Tưởng Hòa cười một tiếng.

Sau đó, khi thấy Trần Tĩnh hắt hơi mấy cái, cô ấy mới chạm tay vào trán của cô: "Có phải cậu bị sốt rồi không?"

Trần Tĩnh lắc đầu: "Không có, mình đo nhiệt độ rồi."

"Tối nay mình ngủ ở đây với cậu, phòng hờ có chuyện."

Trần Tĩnh đáp một tiếng ừ, chính cô cũng lo lắng.

Sau khi ăn xong, hai người cùng nhau đi nghỉ ngơi. Căn hộ của Trần Tĩnh có hai phòng ngủ, bình thường Tưởng Hòa thỉnh thoảng sẽ đến ngủ với cô, chưa đến mười một giờ thì đã ngủ.

Sáng hôm sau, mũi của Trần Tĩnh vẫn không thoải mái, thỉnh thoảng lại hắt xì một cái, nhưng đêm qua cô đã ra khá nhiều mồ hôi.

Tưởng Hòa nắm tóc và nói: "Tối hôm qua cậu uống rất nhiều nước."

Trần Tĩnh mang bữa sáng lên bàn: "Ra rất nhiều mồ hôi."

Tưởng Hòa nhận thìa: "Vậy hẳn sẽ mau khỏi."

Ăn sáng xong, hai người cùng đi công ty. Đến tầng cao nhất, Trần Tĩnh cầm theo laptop của Phó Lâm Viễn và đi vào phòng làm việc của anh. Anh chưa đến, phòng làm việc trong im lặng và u ám. Cô đặt laptop trên bàn của anh, mở màn cửa sổ, sau đó pha cà phê, mùi thơm cà phê đen tản ra.

Cô thử vài hớp, điện thoại vang lên, cô lấy ra xem.

Phó Lâm Viễn: Buổi sáng tôi không tới, có việc gì thì gọi điện.

Cô khựng lại, cô lật xem lịch trình của anh, buổi sáng nay đúng là không có việc gì quan trọng.

Cô phản hồi: Vâng.

Người đàn ông không có phản hồi, Trần Tĩnh đặt điện thoại xuống, thỉnh thoảng liếc nhìn màn hình và danh sách trò chuyện. Anh yên lặng nằm ở nơi đó, anh gần như không đăng bài trên vòng bạn bè cũng không xem bài ai trên vòng bạn bè.

Trước đây Phùng Chí từng đăng bài phàn nàn về một quỹ ngân sách nào đó của công ty nhưng đăng rồi mới phát giác ra mình quên chặn Phó Lâm Viễn, sau đó Vu Tòng nói Phùng Chí đừng sợ, xưa nay Phó tổng không lướt xem trên vòng bạn bè.

Trần Tĩnh lau sạch sẽ vệt nước cà phê trên bàn, sau đó cầm điện thoại di động lên và rời phòng làm việc, trở về bàn làm việc của mình.

Cô thông báo bên trong nhóm nội bộ công ty rằng sáng nay Phó tổng không lên công ty, có việc gì cô sẽ thay mặt liên hệ.

Mọi người đều thay phiên nhau gửi một cái OK.

Trần Tĩnh gửi xong lại bị chảy nước mũi, cô nhanh chóng rút khăn giấy lau. Thời tiết hôm nay không tốt, bên ngoài cực lạnh, ở phòng ăn công ty ăn trưa với Tưởng Hòa xong, đầu Trần Tĩnh liền có chút nặng nề. Cô trở lại bàn làm việc, điều chỉnh độ cao ghế, ngả người ngủ trưa một lát.

Giấc ngủ này ngủ đến mông lung.

Lục Thần cùng Phó Lâm Viễn từ trong thang máy đi ra, sau lưng còn Phùng Chí và mấy người bộ tài vụ đi theo, đi vào phòng họp. Lục Thần liếc nhìn Trần Tĩnh gục xuống bàn nghỉ ngơi.

Phùng Chí hỏi thăm: "Có cần gọi cô ấy không?"

Lục Thần lập tức cười nói: ""Đừng, để cô ấy ngủ đi."

Phó Lâm Viễn nhìn bóng người nằm sấp bên kia, ngầm đồng ý. Cuộc họp kết thúc lúc hai giờ rưỡi, Phùng Chí dẫn theo những người khác rời đi, Lục Thần duỗi người một cái, đi ra khỏi phòng họp cùng Phó Lâm Viễn. Lúc đi ngang qua bàn làm việc Trần Tĩnh, Lục Thần dừng bước lại, lẳng lặng nhìn ngắm dung nhan cô khi ngủ. Tóc cô đã buộc gọn lại, để lộ gương mặt và chiếc cổ trắng ngần, lúc này đang ôm cái gối trong lòng, ngủ một cách dịu dàng.

Lục Thần bỗng nhiên có ý đồ, đưa tay vén tóc cô ra sau đầu.

Trần Tĩnh đang ngủ mơ màng, toàn thân đầy mồ hôi nhưng cái mũi lại rất nặng, đầu óc choáng váng. Cô ngủ được đến mơ hồ, cảm giác có người đang chạm vào mình, cô vẫn tưởng đó là Tưởng Hòa. Cô vô thức vung tay bắt lấy người bên cạnh, nói lên: "Tưởng Hòa, đừng đùa nữa, mình muốn uống nước."

Đầu ngón tay mảnh mai của cô trắng nõn nà với ít chút sắc đỏ, nắm chặt vào khớp xương dài rõ nét của Phó Lâm Viễn.

Khoảnh khắc đó.

Cả phòng im lặng, bầu không khí như bị đóng băng.

Phó Lâm Viễn nghiêng đầu nhìn Trần Tĩnh một cái rồi lướt qua.

Vẻn vẹn một giây, Lục Thần liền cười lớn rồi kéo tay của Trần Tĩnh: "Cầm tay tôi đi."