Đêm nay trước khi ngủ, Trần Tĩnh vẫn pha một cốc cốm cảm mạo uống phòng hờ, cô thật sự không muốn xin nghỉ phép nếu không có vấn đề gì nghiêm trọng. Sáng hôm sau, hốc mũi cô hơi tắc nghẽn nhưng vẫn ổn, trạng thái không có gì khác. Cô rửa mặt, thay quần áo, xếp áo khoác của Vu Tòng vào trong túi.
Cô xuống lầu cùng với Tưởng Hòa, sẵn tiện ghé tiệm giặt ủi đưa cho người ta giặt, sau đó ngồi xe Tưởng Hòa đến Tập đoàn Phó Hằng.
Hôm nay đến nơi sớm.
Cô cất túi xách và đẩy cửa phòng làm việc Phó Lâm Viễn.
Trên bàn trà vứt một ít hồ sơ, trên mặt bàn làm việc cũng khá bừa bộn. Cô thu dọn tài liệu trên bàn trà trước, rồi sắp xếp lại bàn làm việc của anh, sau đó mới đi pha cà phê.
Chỉ chốc lát sau, hương cà phê tỏa ra ngào ngạt.
Trần Tĩnh lấy cốc dùng một lần, uống thử trước mấy ngụm. Lúc đang uống, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, cô đưa mắt nhìn thì thấy Phó Lâm Viễn bước vào với chiếc áo khoác vest vắt trên cánh tay, quần dài đen cùng với áo sơ mi trắng. Anh cũng nhìn cô, lúc cô ngửa đầu uống cà phê là hình ảnh của chiếc cổ dài thon thả.
Trần Tĩnh lập tức bỏ cốc dùng một lần xuống: "Chào buổi sáng Phó tổng."
"Ừ." Chất giọng anh trầm thấp, uể oải, dáng vẻ không muốn tiếp chuyện. Anh đi đến ngồi xuống sau bàn làm việc, Trần Tĩnh ném bỏ chiếc cốc dùng một lần đó đi và rót cho anh một cốc cà phê đen. Cô bưng qua, đặt ở trên bàn anh. Anh mở khuy ống tay áo và xắn lên, lật phần văn bản trước mặt, thuận tay bưng cà phê và uống một ngụm.
Trần Tĩnh nhìn lướt qua lịch trình của anh.
Nhìn thấy lịch trình chiều này, cô hơi ngưng lại chút, nhưng vẫn nói: "Phó tổng, hai giờ rưỡi chiều có một buổi học ngoài giờ tại đại học Bắc Kinh."
Tay cầm bút của Phó Lâm Viễn khựng lại, anh ngước nhìn lên.
Trần Tĩnh có hơi xấu hổ, trong đầu lại nhảy ra hình ảnh chật vật tối qua.
Phó Lâm Viễn nhìn cô mấy giây, đầu ngón tay thon dài vuốt trên thành chiếc cốc, nói: "Đã biết."
Trần Tĩnh thở phào nhẹ nhõm.
May là anh không nhắc đến chuyện tối qua.
Lúc ra khỏi phòng làm việc của anh, cô lơ đãng liếc nhìn đến tờ lịch trên bàn anh, ngày mười hai tháng mười hai được khoanh tròn bằng bút đen.
Trần Tĩnh nhìn một liền thu hồi tầm mắt.
Trở lại văn phòng, vừa ngồi xuống, Hoàng Mạt lại gửi cho cô một tin Wechat.
Hoàng Mạt (Giám đốc bộ phận đầu tư Uy Viễn): Không phải chứ thư ký Trần? Hai ngày nay bận rộn đến vậy à? Bận đến không có thời gian trả lời tin nhắn của tôi?
Lúc này Trần Tĩnh mới nhớ tới người này, cô lại thêm đau đầu, do dự một lúc mới phản hồi cô ta.
Trần Tĩnh: Giám đốc Hoàng, ngại quá, tôi vùa đi công tác về.
Hoàng Mạt (Giám đốc bộ phận đầu tư Uy Viễn): Vậy à? Đi đâu ấy? Đi đưa kim cương hửm?
Xem ra, cô ta cũng biết được đôi chút.
Trần Tĩnh: Giám đốc Hoàng, ngại quá! Việc liên quan đến đời tư của Phó tổng, xin thứ lỗi tôi không thể tiết lộ.
Hoàng Mạt (Giám đốc bộ phận đầu tư Uy Viễn): Bỏ đi, tôi tạm thời không muốn biết nữa. Đàn ông ấy mà, có ai mà không có mấy cái kiểu nhớ mãi không quên chứ, có thể thông cảm.
Trần Tĩnh khựng lại, nghĩ thầm: Cô hiểu thế là được.
Cô đặt điện thoại xuống, không trả lời nữa.
---
Buổi chiều, xe con màu đen lái vào trường đại học Bắc Kinh. Sau khi xuống xe, Trần Tĩnh đi xác nhận trang thiết bị cùng với cameraman của trường và gặp lại giáo viên hướng dẫn đại học của cô.
Giáo viên hướng dẫn vỗ vai cô, bưng một tách trà kỷ tử, cười nói: "Có thể đi theo học hỏi bên cạnh Phó Lâm Viễn, nhất định phải biết quý trọng."
Trần Tĩnh đáp một tiếng: "Vâng ạ."
"Thầy, lần sau con sẽ tới thăm người."
"Đi đi."
Mỗi một tiết học trong chương trình học của Phó Lâm Viễn điều rất khó có được, nên mỗi một lần lên lớp của anh đều cần phải ghi hình lại, dùng làm tài liệu giảng dạy. Sau khi xác nhận thiết bị không có vấn đề, sinh viên cũng đã chen lấn đầy phòng, phòng học không còn chỗ ngồi. Tiếng chuông reo, Trần Tĩnh đứng ở cửa sau phòng học nhìn Phó Lâm Viễn. Anh xắn tay áo, cầm theo một chiếc laptop bước lên bục giảng.
Những sinh viên phía dưới đều nhìn anh với đôi mắt sáng rực.
Người quay phim hướng camera về phía Phó Lâm Viễn.
Phó Lâm Viễn đặt laptop lên bàn, một tay cắm túi quần, những đầu ngón tay gõ nhẹ trên bàn phím. Tư thế tản mạn, khuôn mặt tuấn tú, rất nhiều nữ sinh bên dưới cầm điện thoại chụp lén anh.
Anh ngước mặt lên, giọng nói trầm thấp, lời ít mà ý nhiều: "Tôi giảng một vài án lệ kinh điển, hãy nhớ kỹ."
Những người phía dưới bắt đầu lật vở, cầm bút ghi chép sột soạt, sau đó lại ngẩng đầu nhìn anh.
Phó Lâm Viễn ấn laptop, cầm điều khiển từ xa và nhấn một cái, án lệ mà anh muốn giảng đã hiện ra trên màn hình.
Anh nhìn lên màn hình và nói: "Cái thứ nhất, hai phương pháp để XX thoát khỏi sự kiểm soát từ vốn đầu tư nước ngoài..."
Gió nổi lên thổi tung sách vở của sinh viên bên dưới, thời tiết hôm nay đẹp hơn hôm qua, ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ rơi xuống bụi cây bên ngoài.
Trần Tĩnh đứng im, cảm thấy khung cảnh này lại khá trùng khớp với hai năm về trước.
Thực ra anh cũng đã từng lên lớp giảng cho bọn cô một lần rồi, lúc ấy Trần Tĩnh cũng ngồi ngay ở phía sau, tựa vào chỗ cửa.
Từ khi anh bước vào cửa cô liền nghe được những lời bàn tán của bạn học.
"Phó Lâm Viễn kìa."
"Mười sáu tuổi đã trúng tuyển vào trường chúng ta!"
Cô vừa ngước nhìn lên liền không rời mắt được nữa, từ sau khoảnh khắc đó, cô trở thành người nghiêm túc nhất trong buổi học.
Một tiết học nhanh chóng kết thúc, Phó Lâm Viễn gập laptop và mang đi ra ngoài, không ít sinh viên thò đầu nhìn ra cửa sổ. Vu Tòng nhận lấy laptop của anh, chào hỏi Trần Tĩnh, Trần Tĩnh nhanh chóng đuổi theo. Cô nhìn đồng hồ, đêm nay Phó Lâm Viễn có hẹn cùng với Lục Thần đi đón tiếp một người chú nhà họ Văn.
Trần Tĩnh tiến lên định nhắc nhở, Vu Tòng đã mở cửa phòng nghỉ ngơi, Phó Lâm Viễn đi vào ngồi dựa lên ghế sofa, cầm điếu thuốc và cúi đầu châm lửa.
Vu Tòng nhắc nhở Trần Tĩnh: "Rót cho Phó tổng ly nước."
Trần Tĩnh nghe thấy lập tức đi ngược ra. Cô bưng nước đến cạnh Phó Lâm Viễn, đặt ly xuống, lúc này cửa lại mở ra.
Vu Tòng đẩy Chu Bạc Vĩ tới.
Trần Tĩnh sững sờ.
Chu Bạc Vĩ cũng ngỡ ngàng khi thấy cô. Một giây sau, Vu Tòng đẩy Chu Bạc Vĩ đến trước mặt Trần Tĩnh: "Xin lỗi cô ấy."
Trần Tĩnh ngẩn người.
Chu Bạc Vĩ vẫn còn sững sờ, sau đó dường như nghĩ đến cái gì, sắc mặt bỗng chốc tái nhợt đi.
"Hôm qua em đã đến trường rồi?" Anh ta hỏi.
Trần Tĩnh giật mình.
Cô vô thức nhìn sang Phó Lâm Viễn, Phó Lâm Viễn ngậm điếu thuốc, tay cắm túi quần, gương mặt vô cảm. Trần Tĩnh siết chặt đầu ngón tay, nhìn anh mấy giây.
Phó Lâm Viễn đảo mắt nhìn thẳng vào cô.
"Nhìn cái gì?"
Trần Tĩnh bổng hoàn hồn, thu hồi tầm mắt, chuyển sang nhìn Chu Bạc Vĩ. Cô tiến lên, kéo cánh tay Chu Bạc Vĩ: "Anh đi trước đi, hôm qua tôi có đến trường học. Thật ra cũng không có gì."
"Trần Tĩnh, em nghe tôi nói..."
"Không có gì, tạm biệt." Cô mở cửa, đẩy Chu Bạc Vĩ ra ngoài, tiện thể cài khóa cửa.
"Rầm" một tiếng. Cô quay trở lại.
Vu Tòng nhíu mày: "Tình huống gì thế này!"
Trần Tĩnh nhìn liếc đến chỗ người đàn ông cao lớn đang ngồi kia, trái tim cô nhảy kịch liệt. Mấy giây sau, cô bước lên, khẽ nói: "Phó tổng, anh ta không phải bạn trai tôi, cho tới bây giờ đều không phải. Cho nên, phản bội hay lời xin lỗi vừa rồi cũng đều không tồn tại."
Phó Lâm Viễn gảy tàn thuốc, nghe như thế, đầu ngón tay anh khựng lại. Đôi mắt hẹp dài hơi híp, không nói gì.
Vu Tòng sững sờ vài giây.
"Vậy hôm qua cô làm cái quái chi?"
Trần Tĩnh nhìn anh ta, thấp giọng nói: "Tôi đã nói là mình tránh không kịp rồi còn gì."
Vu Tòng: "..."