Chương 41: Anh chủ động, chỉ một lần (1)

Phó Lâm Viễn giơ tay giữ chặt gáy cô, cúi đầu hôn cô thật sâu.

Đèn bên ngoài sáng trưng,

dòng chữ trên tòa nhà Tinh Tọa đã thay đổi. Năm mới đến, tuyên bố một sự khởi đầu mới.

Cửa sổ kính sát đất kéo dài từ trần đến mặt sàn, bên ngoài cửa kính in hằn bóng trăng, ánh trăng chiếu rọi lên người bọn họ.

Người phụ nữ với vòng eo thon gọn bị hôn đến phải ngửa cổ, người đàn ông cúi đầu dễ dàng hôn cô, đầu lưỡi quấn lấy nhau. Trần Tĩnh động tình mà nhón chân lên, Phó Lâm Viễn ôm eo cô, ngậm mυ"ŧ đôi môi cô. Cổ áo anh lỏng lẻo, dấu hôn ngày đó vẫn còn trên yết hầu anh.

Có một drone bay qua bên ngoài cửa sổ. Không gian bên ngoài trống trải, không gian ở tầng cao nhất trống trải. Từ trên nhìn xuống, giữa đất trời dường như chỉ có hai người bọn họ.

Oành.

Một quả pháo hoa cực lớn nổ tung giữa không trung, hóa thành từng mảnh rồi từ từ tản ra xung quanh. Trần Tĩnh rời khỏi nụ hôn, trong mắt có sương mờ. Phó Lâm Viễn cúi đầu nhìn cô, ngón tay lau đi vệt nước trên môi cô.

Đêm khuya u tối

Năm mới vừa sang

Pháo hoa bừng sáng

Rực rỡ ngút ngàn.

Một đêm này phảng phất như trở lại đêm sinh nhật Lục Thần.

Trần Tĩnh nắm cánh tay anh.

"Phó Lâm Viễn."

Phó Lâm Viễn bất động nhìn cô, nhướng mày chờ đợi.

Trần Tĩnh cười, kiễng chân hôn lên đôi môi mỏng của anh. Ngay tại thời điểm Phó Lâm Viễn siết chặt vòng eo cô, phía sau lưng có một quả pháo hoa cực lớn nổ tung giữa bầu trời.

Ánh sáng rực rỡ chiếu vào mặt Trần Tĩnh, Trần Tĩnh quay đầu lại nhìn. Quả pháo hoa kia nở rộ thành một bông hoa hồng cực lớn, bông hoa này sặc sỡ, chói mắt. Cô kéo cổ tay Phó Lâm Viễn đi đến bên cửa sổ sát đất ngắm pháo hoa, lúc này, Trần Tĩnh giống như một cô gái đuổi theo những bông hoa ở phía xa.

Cô ngửa đầu nhìn ngắm. Không thể không nói, tầng cao nhất quả thật rất thích hợp để ngắm pháo hoa, bởi vì mỗi một tràng pháo hoa đều ngay trên đỉnh đầu cô, khiến cô có cảm giác như chạm tới được nó.

Phó Lâm Viễn lùi ra sau dựa vào bàn, vòng tay qua eo cô kéo cô trở về, Trần Tĩnh dựa vào người anh.

Lúc này, pháo hoa lại có sự thay đổi.

6.

28.

Sau khi pháo hoa với ba con số này xuất hiện rồi nổ bùng ra, tiếp đến là hình ảnh chòm sao Cự Giải giữa bầu trời đầy sao, mà background bầu trời đầy sao hiển nhiên là được dụng tâm chế tác. Đó là một bức tranh hài hòa, có sự dịu dàng và tương đối mềm mại của một nữ Cự Giải.

Trần Tĩnh sững sờ, sau đó mới nhận ra 6.28 là sinh nhật mình.

Phó Lâm Viễn ở phía sau không nói lời nào, Trần Tĩnh ngắm một lát rồi quay lại nhìn anh, vẻ mặt Phó Lâm Viễn lãnh đạm, trầm giọng nói: "Vẫn còn."

Trần Tĩnh im lặng nhìn anh. Sau đó, cô ngoảnh đầu đi, tiếp tục nhìn ngắm bầu trời đêm.

Lốp bốp, bầu trời sáng rực. Vô số pháo hoa hình hoa anh đào "nở rộ" giữa không trung, đẹp đến mức khiến nhiều người hét lên, mà những tràng pháo hoa này dường như được bắn tại đại học Bắc Kinh.

Trái tim Trần Tĩnh run rẩy.

Đấy là nơi cô bắt đầu yêu anh.

Mỗi một năm, cô đều ngắm nhìn những cánh hoa anh đào rơi đầy đất ở Bắc Đại.

Đêm nay pháo hoa rất nhiều, mấy tòa nhà của các tập đoàn lớn đều được đặt pháo hoa, tất cả chúng được bắn lên và đều có liên quan đến Trần Tĩnh.

Màn flex pháo hoa này tốn hơn một giờ đồng hồ, đốt một số tiền khổng lồ, toàn bộ người Bắc Kinh đều được chứng kiến một màn bắn pháo hoa "cuồng hoan kéo dài" có một không hai trên thế giới.

Điện thoại của Trần Tĩnh vang lên, có rất nhiều tin nhắn, trong đó có cả Tiêu Mai.

Điện thoại của Phó Lâm Viễn cũng thế, tiếng chuông báo và tin nhắn vang lên không ngừng. Anh trượt màn hình nhìn xem rồi ấn tắt, anh ngước mắt lên, Trần Tĩnh cũng rời mắt khỏi điện thoại.

Tưởng Hòa uống say, Phùng Chí gửi tin nhắn hỏi cô đêm nay có về chăm sóc cô ấy được không.

Trần Tĩnh cũng nhìn điện thoại trên tay Phó Lâm Viễn, là cuộc gọi từ nhà họ Phó.

Phó Lâm Viễn ấn sau gáy cô, hôn lên giữa trán: "Để Vu Tòng đưa cô về."

Trần Tĩnh gật đầu.

Đêm khuya, cổ áo sơ mi đen của anh lỏng lẻo, gương mặt anh vẫn đẹp trai ngời ngời.

Phó Lâm Viễn xoay người cầm lấy túi xách của cô và mang lên, anh thản nhiên ôm eo cô đi đến thang máy. Hai người cùng bước vào thang máy, điện thoại của Trần Tĩnh vẫn không ngớt tiếng thông báo.

Rất nhiều tin nhắn tới. Phùng Chí nói đã đưa Tưởng Hòa về đến chung cư, đang chờ cô ở trước cửa, Trần Tĩnh nhắn lại một chữ được.

Phó Lâm Viễn rủ mắt nhìn cô trả lời tin nhắn, anh lại cúi đầu hôn lên trên đỉnh đầu cô.

Anh rất hiếm khi như vậy, phần lớn đều luôn đi thẳng vào vấn đề.

Đổi lại đến phiên di động của anh reo, anh tùy tiện liếc xem.

Trần Tĩnh ngước mắt nhìn ngắm góc mặt anh vài giây, ngay khi anh cất điện thoại thì Trần Tĩnh cũng ngoảnh mặt đi.

Ra khỏi thang máy, Vu Tòng đã dừng xe trước cửa tòa nhà. Thấy bọn họ đi xuống, anh ta lập tức mở cửa cho Trần Tĩnh. Trần Tĩnh liếc nhìn anh ta một cái, sau đó tự mở cửa ghế phụ lái và xoay người ngồi vào.

Phó Lâm Viễn khom người theo, thắt dây an toàn cho cô, anh nhìn cô một lúc rồi nói: "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon, Phó tổng."

Phó Lâm Viễn rời đi, Vu Tòng đóng cửa lại. Chiếc túi xách về đến trong tay Trần Tĩnh, cô đặt nó lên đùi.

Xe con màu đen lái đi.

Phó Lâm Viễn cúi đầu châm một điếu thuốc, khói bay đi, cổ áo anh bị gió thổi động. Anh ngậm điếu thuốc, đi đến chiếc SUV đỗ bên cạnh, lên xe trở về nhà họ Phó.

Vào thời điểm này của đêm nay, vẫn còn rất nhiều người sánh vai nhau đi trên đường, họ ca hát, trò chuyện, cùng nhau dạo bước trên con đường của một thành phố lớn. Trần Tĩnh nhìn bọn họ như được nhìn thấy chính bản thân mình, cũng đã từng cố gắng đi khắp những con đường ở thành phố lớn này.

Cửa kính xe hạ xuống, ở phía xa, một chùm pháo hoa cuối cùng đã rơi xuống, bầu trời đêm rực rỡ thoáng cái bình lặng trở lại.

Về đến hầm để xe của chung cư, Vu Tòng nắm vô lăng, nhìn Trần Tĩnh cởi dây an toàn và nói: "Chúc mừng năm mới."

Trần Tĩnh ngước mắt, cười nhẹ: "Chúc mừng năm mới."

Sau đó, cô mở cửa và bước ra ngoài.

Lúc giày cao gót chạm đất, Vu Tòng đột nhiên dừng lại: "Chờ chút."

Trần Tĩnh quay người lại, Vu Tòng tháo dây an toàn, tiện tay lấy một thứ gì đó ở ghế sau xe, sau đó đi vòng qua đầu xe, đưa đồ trên tay cho Trần Tĩnh.

"Phó tổng cho cô."

Trần Tĩnh sững sờ.

Nơi này cách cầu thang rất gần, bên trong chiếu ra ánh sáng. Cô cầm lấy những vật kia xem, là giấy tờ sang tên xe và giấy đăng ký xe.

Trần Tĩnh lật xem giấy đăng ký xe, chủ sở hữu bên trong đã được đổi thành tên cô. Trước đó nó đứng tên Vu Tòng, bởi vì do anh ta đi làm thủ tục nên điền tên anh ta trước.

Chiếc xe này là chiếc xe mà Phó Lâm Viễn cấp cho Trần Tĩnh, lúc cấp cho cô là một chiếc xe hoàn toàn mới, và nó trong tay cô cũng không được lái bao nhiêu lần.

Dù trước đó người đứng tên là Vu Tòng nhưng xe là tài sản thuộc về Phó Hằng.

Phần chuyển nhượng này thể hiện rõ, chiếc xe sẽ thuộc sở hữu cá nhân của cô về sau này.

Trần Tĩnh ngước mắt nhìn Vu Tòng: "Vì sao thế?"

Vu Tòng trầm ngâm một lúc, anh ta nói: "Phó tổng muốn tặng cô một chiếc xe nhưng sợ cô không nhận, vậy nên đã dứt khoát sang tên nó cho cô."

Trần Tĩnh im lặng nhìn Vu Tòng, cô tỏ vẻ bình thản, không tiếp lời.

Vu Tòng đối diện với ánh mắt cô mà không đoán được tâm tư cô, anh ta nói: "Cô nhận lấy đi. Nghỉ ngơi sớm."

Dứt lời, anh ta vòng về xe, ngồi vào ghế lái và vẫy tay chào cô.

Trần Tĩnh vẫy tay đáp lại, sau đó, cô cầm tài liệu và túi xách đi đến khu vực thang máy.

---

Tinh, cửa thang máy mở.

Phùng Chí dìu Tưởng Hòa, thấy cô về đến lập tức mừng rỡ: "Thư ký Trần, cô về rồi."

Trần Tĩnh đi tới, lấy chìa khóa mở cửa, liếc nhìn Tưởng Hòa và thấy cô ấy đã rơm rớm nước mắt, Trần Tĩnh chợt nhớ ba mẹ Tưởng Hòa ly hôn vào ngày đầu năm mới. Tay Trần Tĩnh khựng lại, cô mở cửa đi vào và bỏ đồ đạc xuống, sau đó mới đỡ Tưởng Hòa từ trong tay Phùng Chí, dìu cô ấy đến sofa.

Đây là nơi ở của phụ nữ, một người đàn ông như Phùng Chí không dám nán lại lâu, anh ta lập tức xua tay: "Thư ký Trần, vất vả cho cô. Tâm trạng cô ấy tối nay có vẻ không ổn lắm, không biết bất chợt trông thấy gì, sau đó cứ uống liền tù tì mới say đến thành như vậy."

"Cô hỗ trợ chăm sóc cô ấy nhé, tôi đi trước đây."

Trần Tĩnh đắp chăn điều hòa lên người Tưởng Hòa, cô đứng dậy tiễn Phùng Chí ra đến cửa, cô nói: "Giám đốc Phùng đi thong thả."

Phùng Chí thở dài, đi về phía thang máy. Trần Tĩnh vừa đóng cửa lại, trong phòng trở về trạng thái tĩnh lặng. Trần Tĩnh bước lại sofa xem Tưởng Hòa, lơ đãng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài trời bụi tro đã tàn, không còn vẻ huy hoàng của vừa rồi nữa.

Tưởng Hòa buồn nôn, Trần Tĩnh lập tức kéo thùng rác qua cho cô ấy.

Tưởng Hòa cong người, nôn ra.

Trần Tĩnh vỗ bờ vai Tưởng Hòa, đi rót cốc nước và đút cho cô ấy uống, sau đó đi tìm một viên giải rượu. Vốn định đút thuốc giải rượu cho Tưởng Hòa nhưng nhìn thấy dáng vẻ mê man của cô ấy lúc này, Trần Tĩnh đành thôi.

Ngủ mê man dù sao vẫn tốt hơn là tỉnh táo.

Cô đứng dậy, thay đồ ngủ giúp Tưởng Hòa, dỗ dành và dìu cô ấy vào phòng, đắp kín chăn cho cô ấy. Xong xuôi hết Trần Tĩnh mới xõa tóc ra, lúc này mới nhớ gọi lại cho Tiêu Mai.

Cô ngồi trên sofa gọi điện cho Tiêu Mai. Quả nhiên, đầu bên kia nhanh chóng nhận cuộc gọi.

Tiêu Mai lập tức oanh tạc: "Ngày đầu năm mà một cuộc gọi cho mẹ cũng không có."

Trần Tĩnh ôm gối: "Mẹ, con vừa mới bận việc xong."

"Bận bịu cái gì? Chẳng phải ngày nghỉ sao?"

Trần Tĩnh nhẹ giọng: "Vài chuyện vặt vãnh ạ. Năm mới vui vẻ, chúc mẹ sức khỏe dồi dào."

Tiêu Mai nghe thấy mấy lời phía sau thì không giận nữa, bà nói: "Chúc mừng năm mới con yêu, chúc con tuổi mới bình an."

Trần Tĩnh cười.

Tiêu Mai nói: "Ăn Tết đừng chơi quá đà, về sớm đấy nhé."

"Vâng."

Bởi vì đã rất khuya, Tiêu Mai cũng buồn ngủ, hai mẹ con hàn huyên thêm một hồi thì Trần Tĩnh để bà đi ngủ, Tiêu Mai ậm ừ vài tiếng rồi cúp máy.

Trần Tĩnh ngước mắt lên, đúng lúc nhìn thấy mấy thứ giấy tờ liên quan chiếc xe đặt trên bàn, cô khựng lại, nhìn một hồi rồi mở WeChat. Cô ấn vào khung chat với Tiêu Mai, biên soạn.

Mẹ, trong một mối quan hệ không có kết quả mà người đàn ông bắt đầu tặng xe là có ý gì...

Cô biên soạn xong nhưng chưa gửi đi, cô ngừng một lúc rồi xóa bỏ. Cô tắt màn hình điện thoại, đứng dậy, đi lấy đồ ngủ tắm rửa.

Bước vào phòng tắm lại nhìn thấy bó hoa hồng trắng kia.

Trần Tĩnh điềm nhiên bước vào, đóng cửa, mở vòi hoa sen, nước nóng trút xuống.

Trần Tĩnh đứng dưới vòi hoa sen, ngửa mặt, mặc cho nước nóng tùy ý xối lên mặt.

Hơi nước lượn lờ, bầu trời lúc này vắng lặng sau màn pháo hoa nở rộ.

Đôi khi, cô tin tưởng vào giác quan thứ sáu của mình.