Chương 40: Chúc mừng năm mới!
Hôm nay, giá cổ phiếu của tập đoàn W ngay lập tức giảm xuống và không một nhân viên công ty nào từ tầng mười trở lên của tòa nhà W đi làm.
Thực tế là do họ sợ, các công ty thuê mặt bằng cũng đang cần lời giải thích từ tập đoàn W.
Phó Hằng được chú ý nhiều nhất, điện thoại ở bộ phận quan hệ công chúng của Phó Hằng đổ chuông không ngừng, tất cả đều là phóng viên và truyền thông dò hỏi tin tức, bởi thực lực của hai bên tập đoàn đều rất mạnh.
Nếu thật sự muốn tính sổ, thì không thể nào tránh khỏi một trận cuồng phong.
Nội bộ Phó Hằng đều đang bàn luận về chuyện này.
Trần Tĩnh cũng rất bận rộn, thấm thoát thì đã sắp đến năm mới. Sau Tết dương lịch là tới tiệc tất niên, kế hoạch tổ chức tiệc tất niên đã được đệ trình.
Cà phê trong tay vừa uống xong, Trần Tĩnh vứt bỏ cốc dùng một lần, đứng dậy định rót một cốc nước ấm.
Đúng lúc này Vu Tòng đi ra khỏi phòng làm việc, hai người đối diện nhau.
Trần Tĩnh gật đầu với Vu Tòng.
Vu Tòng đang cầm tài liệu trong tay, anh ta dừng lại, hỏi cô: "Hôm nay có bận không?"
Hiếm khi nghe Vu Tòng hỏi những câu như vậy, Trần Tĩnh kinh ngạc, nói: "Không đến nỗi, chỉ bận việc tổ chức tiệc tất niên."
Vu Tòng gật đầu, sau đó nhìn Trần Tĩnh mấy giây mới nói: "Đi đây."
"Đi thong thả." Trần Tĩnh nói xong, tay bưng cốc đi vào phòng giải khát.
Vu Tòng đi về phía thang máy, một lúc sau cửa thang máy đóng lại. Trần Tĩnh rót một cốc nước ấm đi ra, nhìn thoáng qua liền thấy Phó Lâm Viễn ngồi ở bàn làm việc phê duyệt tài liệu. Anh không cài cổ áo, vẻ mặt tập trung.
Trần Tĩnh đi về bàn làm việc, đặt cốc và ngồi xuống. Tiếp tục bận rộn một hồi, cô đứng dậy, cầm bản kế hoạch đi vào trong phòng.
Thời tiết Bắc Kinh dạo này rất tốt, trời nắng đẹp.
Trần Tĩnh đặt bản kế hoạch lên trên bàn làm việc của Phó Lâm Viễn: "Phó tổng, đây là bản kế hoạch dự trù kinh phí cho tiệc tất niên."
Giọng cô lúc nào cũng nhẹ nhàng, ôn hòa.
Phó Lâm Viễn đặt bút xuống, cầm bản kế hoạch lên lật xem hai lần. Anh đứng dậy đi tới sô pha, ngả lưng vào ghế, thản nhiên hỏi: "Nói thử xem ý tưởng của cô."
Trần Tĩnh suy nghĩ một chút.
Tiệc tất niên năm ngoái, cô đã tham gia vào toàn bộ quá trình, chủ yếu là đại biểu cho ý của anh.
Kế hoạch năm nay không khác năm ngoái là bao, chính xác là bảo thủ hơn cả năm ngoái.
Trần Tĩnh đứng ở bên cạnh anh, nói với anh những suy nghĩ của mình.
Đại khái muốn mời người nổi tiếng, hoặc chọn trong số người phát ngôn của thương hiệu. Người phát ngôn của Phó Hằng đều là sao hạng A, dù chào sân mười phút cũng đủ khiến mọi người xôn xao.
Phó Lâm Viễn vẫn lật xem bản kế hoạch, không trả lời.
Chỗ ống tay áo anh có mấy vết cào mờ nhạt, Trần Tĩnh tỏ vẻ bình thản khi nhìn thấy mấy vết cào đó.
Phó Lâm Viễn khép bản kế hoạch, ngước mắt nhìn cô, ánh mắt chạm nhau nhưng Trần Tĩnh vẫn bình tĩnh.
Phó Lâm Viễn đưa bản kế hoạch cho cô: "Năm nay không mời nghệ sĩ."
Có lẽ anh phiền chán việc mời người nổi tiếng về.
Trần Tĩnh nhận lại bản kế hoạch và nói: "Tôi sẽ nói chuyện với bên tổ chức."
“Cô hãy giám sát toàn bộ quá trình.” Anh trầm giọng, nhìn cô.
"Vâng, Phó tổng." Cô xoay người đi ra ngoài, trước khi đi còn thấy anh nhẹ nhàng kéo cổ áo xuống, trên yết hầu của anh có một vết đỏ. Cô mím môi, đi ra khỏi văn phòng, ngồi xuống.
Anh không đưa ra bất kỳ chỉ định nào nhưng lại bỏ đi khâu quan trọng nhất, bên lên kế hoạch tổ chức chắc phải phát sầu.
Trần Tĩnh liên hệ người lập kế hoạch và nói với họ việc này, và bên kia thật sự choáng váng.
Người lập kế hoạch bên kia bứt tóc, hỏi cô: "Hiệu ứng ngôi sao năm ngoái rất tốt cơ mà? Cứu mạng, vậy là cả bộ phận phải làm lại."
Trần Tĩnh so sánh tiệc tất niên của Phó Hằng trong mấy năm gần đây, hầu hết đều giống nhau, kéo dài kể từ thời cựu Phó tổng.
Đúng lúc này, điện thoại cô vang lên tiếng tin nhắn, cô mở ra xem.
Vu Tòng: Thư ký Trần, giữa trưa nay ngài Chủ tịch sẽ đến công ty.
Vu Tòng: Ngài ấy thích trà Mao Tiêm, cô chuẩn bị trước.
Vu Tòng: À với thêm một chuyện, về phần Phó tổng... cô có kem che khuyết điểm không?
Ba của Phó Lâm Viễn là người sáng lập nên Phó Hằng nhưng lại thoái lui sớm, khi Phó Lâm Viễn từ Mỹ trở về thì ông ấy từ chức, mặc dù trên danh nghĩa là Chủ tịch nhưng từ lâu đã không còn nhúng tay vào việc của Phó Hằng. Trần Tĩnh tại chức hơn hai năm, chỉ từng gặp mặt ông ấy một lần ở tiệc tất niên, ông ấy khá ôn hòa chứ không lạnh lùng như Phó Lâm Viễn.
Khi Trần Tĩnh nhìn thấy tin nhắn WeChat thứ ba, tim cô bỗng nảy lên một cái, cô nhắn lại với Vu Tòng: Có.
Không nói thêm lời nào, cô lấy kem che khuyết điểm trong túi xách đi vào trong phòng làm việc, Phó Lâm Viễn đang dựa vào bàn nghe điện thoại.
Anh cầm bút ký vào văn bản, góc mặt lạnh lùng.
Trần Tĩnh bước tới, không quấy rầy anh, thoa kem che khuyết điểm lên những vết cào trên mu bàn tay anh.
Phó Lâm Viễn nhướng mắt nhìn cô.
Trần Tĩnh không biết vì sao lại không dám nhìn thẳng, chẳng qua, những dấu vết này như cố ý lưu lại cho anh. Phó Lâm Viễn đặt bút xuống, thẳng người lên.
Trần Tĩnh đành phải hơi ngửa đầu lên thoa cho anh.
Cũng may kem che khuyết điểm có tác dụng, thoa một lớp đã che khuất được nó.
Thoa trên mu bàn tay xong, Trần Tĩnh chuyển đến yết hầu anh. Phó Lâm Viễn đưa mắt nhìn cô, giơ tay cởi khuy áo cổ. Trần Tĩnh nặn kem, ngón tay hương về phía trước, chạm vào yết hầu anh.
Đôi con người Phó Lâm Viễn đanh lại, anh giữ eo cô và siết chặt.
Trần Tĩnh phát hiện không thể chạm tới nơi này của anh.
Trong điện thoại vẫn còn tiếng nói ở đầu dây bên kia, rất có khả năng là ngài Chủ tịch. Trần Tĩnh ở bên cạnh anh, thường xuyên nghe được giọng nói này, cho nên dù không thấy người thì vẫn có thể nhận ra được giọng.
Thoa xong, Trần Tĩnh cẩn thận cài cúc áo cho anh.
Cô nâng mí mắt, đối mặt anh vài giây rồi đẩy tay anh ra.
Phó Lâm Viễn buông cô ra, tay đút lại túi quần, tập trung nghe ba nói. Trần Tĩnh đi về phía tủ bên kia, mở tủ, lấy trà Mao Tiêm trong đó ra. Lông mi cô rất dài, ánh nắng chiếu trên người cô khiến làn da cô trắng đến phát sáng.
Phó Lâm Viễn chăm chú nhìn cô.
Trần Tĩnh đặt trà Mao Tiêm lên bàn trà, dọn dẹp và lau chùi mặt bàn cho sạch sẽ hơn.
Sau đó, cô đứng dậy và rời khỏi phòng.
---
Một lúc sau, cửa thang máy mở, Phó Trung Hành từ trong thang máy đi ra, theo sau là Vu Tòng. Trần Tĩnh đứng dậy chào một tiếng Chủ tịch. Phó Trung Hành gật đầu, đi thẳng vào trong phòng anh. Vu Tòng cười với Trần Tĩnh, Trần Tĩnh mỉm cười rồi ngồi xuống.
Giữa trưa.
Trần Tĩnh hẹn Tưởng Hòa đi ăn chung, cô cầm di động đi xuống lầu, lúc đi ngang qua phòng làm việc của anh thì nhìn lướt qua một cái.
Ngài Chủ tịch ngồi trên sofa nói chuyện với Phó Lâm Viễn, Phó Lâm Viễn khom người pha trà. Anh kẹp cốc trà đưa cho ngài Chủ tịch, giữa hơi nước lượn lờ, bàn tay người đàn ông khi cầm kẹp gắp hiện ra từng khớp xương rõ rệt.
Anh không có cài khuy cổ áo, phong thái lúc anh pha trà trông có phần tao nhã.
Trần Tĩnh thu hồi ánh mắt, đi về phía thang máy, xuống lầu và đi ăn cơm với Tưởng Hòa.
Kiều Tích cũng đến ăn cùng chỗ, vừa múc súp khoai tây vừa suy nghĩ xem Tết đi đâu chơi.
Tưởng Hòa không hứng thú lắm, tối qua cô ấy ngủ không ngon, bây giờ vẫn đang ngủ gà ngủ gật.
Trần Tĩnh chỉ nghĩ đến vấn đề tiệc tất niên nên không có hứng thú, Kiều Tích nói đến countdown, hỏi Trần Tĩnh và Tưởng Hòa có đi không.
Tưởng Hòa khoát tay: "Đừng tìm chị, nếu rủ chị uống rượu thì chị sẵn lòng."
"Thì đi countdown xong rồi uống."
Tưởng Hòa: "Tới đó rồi tính. Chị theo phe Tĩnh Tĩnh."
Kiều Tích nhìn Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh uống cà phê, lắc đầu: "Chị còn phải xem xét lại."
Kiều Tích thở dài: "Sao mà hai chị cứ như mấy cụ già vậy!"
Trần Tĩnh và Tưởng Hòa liếc nhìn nhau rồi cười, già thì già.
Tưởng Hòa thấy Trần Tĩnh uống nhiều cà phê như vậy, nghĩ ngợi gì đó rồi nhắc: "Dạo này cậu đang uống thuốc, bớt uống cà phê lại đi."
Trần Tĩnh: "Quen rồi."
Kiều Tích lại hỏi Trần Tĩnh uống thuốc gì, Tưởng Hòa nhanh chóng đẩy bả vai Kiều Tích, bảo em ấy đừng buôn chuyện.
Dùng bữa xong, trở lại tầng cao nhất thì ngài Chủ tịch và Phó tổng đã đi, trên bàn trà trong phòng chỉ còn lại chút hơi nóng. Trần Tĩnh đi vào thu dọn, sắp xếp lại đôi chút bàn làm việc của anh. Sau đó, cô về bàn của mình, nghỉ trưa.
Hai ngày sau nữa Phó Lâm Viễn đều không có đến. Tết dương lịch cũng đến, được ba ngày nghỉ. Trần Tĩnh và Tưởng Hòa tan làm, về đến chung cư thì di động cô vang lên tiếng tin nhắn, Kiều Tích vẫn kiên trì mời cô đi countdown.
Cô vờ như không thấy. Tưởng Hòa cũng nhận được không ít tin nhắn.
Nếu không có chuyện gì đặc biệt, hai người định buổi tối sẽ cùng nhau ôm TV. Đúng lúc này, di động của Trần Tĩnh lại vang.
Vu Tòng: Cô sửa soạn chút rồi xuống nhé, tôi đang bên dưới hầm xe.
Trần Tĩnh sững sờ, cô hỏi lại anh ta rằng có phải Phó tổng tìm cô.
Vu Tòng đáp lại bằng một cái ừ.
Trần Tĩnh đang định hỏi xem là việc công hay việc tư, tối nay cô muốn ở cùng Tưởng Hòa. Cô còn chưa kịp gửi tin nhắn thì Tưởng Hòa đã giơ điện thoại lên, nhìn Trần Tĩnh: "Muốn đi uống rượu không?"
Trần Tĩnh im lặng: "..."
"Giám đốc Phùng đãi." Bộ phận đầu tư của họ rất thường liên hoan, Phùng Chí hay dẫn bọn họ đi uống rượu. Thực tế thì không tiện từ chối, nhưng bản thân Tưởng Hòa cũng thích đi xả hơi.
Trần Tĩnh lắc đầu.
Cô nói: "Cậu đi đi, mình có việc."
Tưởng Hòa nghe xong liền hỏi: "Gì thế?"
Trần Tĩnh cười cười, không đáp.
Tưởng Hòa lại nhớ đến người đàn ông mà Trần Tĩnh nói thích. Cô từng nói rằng người đó cũng chú ý đến cô.
Tưởng Hòa biết đây là bí mật của Trần Tĩnh. Cô ấy gật đầu, đứng dậy ôm Trần Tĩnh một cái: "Vậy mình đi đây, tối nay cậu có thể gọi cho mình."
"Được."
Sau đó, Tưởng Hòa về căn hộ của mình để thay quần áo. Cô ấy vừa đi, di động của Trần Tĩnh lại vang lên, Vu Tòng gửi cho cô một tin nhắn, nhờ cô tiện thể lấy theo tài liệu của Hoa Huy.
Là tài liệu của công ty nghiên cứu hệ thống tự động.
Trần Tĩnh đáp ứng.
Sau đó, cô đứng dậy sửa lại mái tóc rối bù, cầm tài liệu và túi xách đi xuống lầu. Thấy cô xuống, Vu Tòng mở cửa ghế sau cho cô.
Trần Tĩnh dừng lại, rồi khom người ngồi vào trong.
Vu Tòng về lại ghế lái, khởi động xe.
Trần Tĩnh lật tài liệu, hỏi: "Phó tổng cần liền bây giờ sao?"
Vu Tòng đánh lái: "Ừ."
Ngày mai là sang năm mới, Bắc Kinh đêm nay khắp nơi đều là các tụ điểm countdown, rất nhiều người ra đường, các công viên gần đó chật cứng người, thậm chí chỗ đỗ xe cũng kín.
Trần Tĩnh nhìn cảnh này, cũng may cô không đồng ý đi countdown với Kiều Tích, hình như hai công viên ngoài kia chính là nơi mà Kiều Tích muốn đi. Ánh đèn nê-ông lướt qua gương mặt Trần Tĩnh, Vu Tòng lơ đãng liếc nhìn cô thông qua gương chiếu hậu trong xe, chợt nhớ khi ấy đã từng nói với cô về việc "đánh cược".
Vu Tòng nắm thật chặt tay lái, thu mắt.
Xe đến bãi đỗ xe tầng hầm của tòa nhà Tinh Nguyệt.
Trần Tĩnh xuống xe, đi theo Vu Tòng lên tầng cao nhất, tầng cao nhất của tòa nhà này là một trong những sản nghiệp của Phó Lâm Viễn. Thang máy mở, Trần Tĩnh bước ra ngoài, cửa thang máy sau lưng đóng lại. Vu Tòng không có đi theo.
Trần Tĩnh đã từng đến đây hai lần nên không xa lạ gì, Phó Lâm Viễn thỉnh thoảng làm việc ở đây, nhưng lần cô đến đều là ban ngày. Đây là lần đầu tiên cô đến vào buổi tối, lúc này không có ai, gần cửa kính sát đất có một cái bàn làm việc và bộ ghế sô pha, trên bàn có một chiếc laptop.
Trần Tĩnh bước tới, đặt tài liệu lên đó.
Mà khi cô ngước mắt lên là có thể nhìn thấy tòa nhà Phó Hằng ở phía đối diện, cạnh đó là tòa nhà Tinh Tọa nổi tiếng. Tòa nhà Tinh Tọa khi sáng đèn lên rất đẹp, hôm nay là ngày cuối cùng của năm, ánh sáng của tòa nhà còn đẹp hơn, sặc sỡ và hấp dẫn hơn trước.
Trần Tĩnh đứng thẳng người, nhìn tòa nhà cao ốc đằng kia.
Cửa thang máy mở.
Phó Lâm Viễn cúp máy, vừa ngẩng đầu liền trông thấy cô đứng trầm tư đằng kia.
Anh cởϊ áσ khoác ngoài, kéo nhẹ cổ áo sơ mi, đi tới và ôm cô từ phía sau: "Đợi chút nữa."
Dựa lưng vào l*иg ngực anh, trái tim Trần Tĩnh lỡ một nhịp, cô hỏi: "Chờ cái gì?"
Phó Lâm Viễn hôn nhẹ lêи đỉиɦ đầu cô, không trả lời.
Hai tay ôm chặt eo cô, nửa người dựa vào bàn, ngước mắt lên, yết hầu anh bị đuôi tóc cô quét nhẹ qua. Anh cứ yên lặng như thế mà ôm cô một lúc.
Tòa nhà Tinh Tọa bừng sáng. Màu sắc của các ô vuông biến hóa, sau đó, một loạt các ô vuông sáng đèn rơi xuống, hình thành nên một khối lập phương rồi từng hàng sẽ tiêu biến như trong trò chơi Tetris. Cuối cùng, khối lập phương chợt nổ tung. Sau đó, hai chữ Trần Tĩnh hiện ra, sáng lấp lánh, màu sắc rực rỡ biến ảo.
Sau đó nữa, bốn chữ "Chúc mừng năm mới" xuất hiện bên dưới tên Trần Tĩnh.
Toàn cảnh bức tranh tạm dừng tại đó.
Tim Trần Tĩnh đập thình thịch.
Khi hiệu ứng bức tranh kia cuộn đi, những con số lục tục xuất hiện. 10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1, Chúc mừng năm mới. Đứng tại nơi đây, Trần Tĩnh vẫn có thể nghe thấy tiếng reo hò đếm ngược của dòng người ngoài kia.
Cô nghe thấy giọng nói trầm ấm của Phó Lâm Viễn trên đỉnh đầu mình.
"Chúc mừng năm mới."
Trần Tĩnh quay người lại, kiễng chân hôn lên đôi môi mỏng của anh: "Chúc mừng năm mới."