Chương 37: Tôi chọc đấy thì thế nào?

Trợ lý Lưu cầm tài liệu vào đến, Trần Tĩnh nhẹ nhàng nói: “Phó tổng, tôi ra ngoài."

Phó Lâm Viễn nhìn cô: “Được."

Trần Tĩnh đi ra ngoài, đi ngang qua trợ lý Lưu. Trợ lý Lưu tràn đầy năng lượng, cười nhìn cô: “Chào buổi sáng thư ký Trần."

"Chào buổi sáng." Trần Tĩnh mỉm cười, bước trở về bàn làm việc của mình.

Trợ lý Lưu đi vào trong, đưa tài liệu cho Phó Lâm Viễn: “Phó tổng."

Phó Lâm Viễn nhận lấy và lật ra xem.

Trần Tĩnh trở lại bàn làm việc, bưng cốc phê mua lúc sáng lên uống một ngụm, lúc này đá trong cốc đã tan dần ra, cơn lạnh buốt trôi vào cổ họng.

Trần Tĩnh di chuột, mở hộp thư kiểm tra email.

Gần đây Phó Hằng đang muốn thu mua lại một công ty chuyên nghiên cứu hệ thống tự động không người lái, công ty này từ lúc thành lập đến lúc rao bán mất một khoảng thời gian năm năm, do năm người trẻ tuổi sáng lập nên. Trong suốt quá trình phát triển trải qua hai lần huy động vốn, nhà đầu tư thấy bọn họ không làm nên thành tích gì, không còn kiên nhẫn nữa mà bắt đầu tìm kiếm người mua mới.

Phó Hằng là bên đầu tiên đề cập muốn mua lại.

Gần đây giám đốc Phùng vẫn đang bận điều tra và thẩm định công ty này.

Từ số liệu cho thấy, giá thẩm định của công ty này càng ngày càng giảm, bởi vì công ty này vướng phải một vụ bê bối trong cuộc thi thế giới về hệ thống tự động vào năm ngoái.

Bọn họ đã điều khiển thiết bị bay không người lái để dành được vị trí thứ hai. Sau khi thông tin bi tuồn ra, tổ chức giải đã hủy bỏ thành tích của bọn họ, đồng thời cấm công ty này tham gia tranh tài trong ba năm tiếp theo.

Việc mua lại trong thời điểm này khá rủi ro và có khả năng mất cả chì lẫn chài.

Phùng Chí đau đầu, nhắn vài câu bới móc công ty này vào nhóm chat nhỏ.

Những người khác cũng hùa theo, nhóm chat nhỏ bỗng sôi nổi cả lên, tin nhắn vang liên tục. Bọn họ không dám chất vấn Phó Lâm Viễn nhưng bọn họ có thể bóc trần công ty kia, Phùng Chí còn tag Trần Tĩnh vào.

Trần Tĩnh bất đắt dĩ gửi một dấu chấm hỏi.

Phùng Chí: Thư ký Trần có kiến nghị gì không?

Trần Tĩnh: Giám đốc Phùng, hay là anh xem thử các trận đấu của bọn họ từ bốn năm trước xem sao.

Phùng Chí: Trận thi đấu xa xưa như vậy...

Phùng Chí: Được, tôi sẽ xem thử.

Trần Tĩnh đóng khung chat, cô nhìn người đàn ông cao lớn đang nghe điện thoại bên trong phòng, phần lớn những quyết định của anh đều chính xác.

Chín giờ năm mươi phút.

Ngô tổng - CEO Đằng Vũ đến và trực tiếp đến phòng làm việc Phó Lâm Viễn.

Bước chân anh ta vội vàng, có lẽ đến để giải thích sự việc "mười tám vị La Hán". Phùng Chí cũng đến, anh ta chậc lười vài cái: "Xem ra anh ta vẫn còn niệm tình cũ."

Trần Tĩnh cười, không đáp.

Phùng Chí cầm tài liệu đi vào đưa cho Phó Lâm Viễn, nán lại bên trong một lúc rồi cũng đi ra, anh ta gõ gõ bàn Trần Tĩnh và nói: "Đi vào pha trà, Phó tổng không động tay."

Trần Tĩnh dừng công việc đang làm, đứng dậy.

Cô nói: "Được."

Trần Tĩnh vòng qua bàn làm việc và đi vào trong phòng, họ ngồi trên ghế sofa. Phó Lâm Viễn đang chơi đùa với điếu thuốc, vân vê nó trên đầu ngón tay. Anh chống tay vào tay vịn ghế, khuôn mặt không cảm xúc. Ngô tổng ngồi đối diện vẫn đang nói không ngừng, trên mặt bàn trống không, hiển nhiên Phó Lâm Viễn lười phải động tay pha trà.

Anh không tức giận, nhưng không có nghĩa là anh vẫn cảm thấy đáng.

Trần Tĩnh đi vào, lấy trà ở ngăn tủ mang sang, sau đó ngồi xuống giữa sofa, vươn tay ấn công tắc đun nước.

Tiếng nước sôi lên ùng ục.

Trần Tĩnh tráng qua một lần nước, hơi nước lượn lờ. Cô dùng dụng cụ gắp một chén trà đặt đến gần tay Ngô tổng.

Ngô tổng nói khô cả họng, lập tức đưa tay bưng lên uống, anh ta nói: "Cảm ơn."

Cô ngồi trở lại ghế và đặt một tách khác đến bên tay Phó Lâm Viễn. Phó Lâm Viễn xoay điếu thuốc gõ nhẹ lên gạt tàn, trên tay anh còn lật một phần tài liệu. Anh liếc nhìn, Ngô tổng đặt trà xuống và tiếp tục nói. Trần Tĩnh gắp một chén trà khác cho anh ta, Ngô tổng lại uống hết một hơi, còn trà của Phó Lâm Viễn vẫn chưa đυ.ng.

Khói thuốc lượn lờ quanh đầu ngón tay anh.

Mu bàn tay nổi gân xanh, ngón tay thon dài lật từng trang giấy.

Trần Tĩnh đổi trà khác cho anh.

Mùi nước hoa thoang thoảng trộn lẫn giữa hương trà, hương vị cực kỳ dễ ngửi.

Ngô tổng uống xong chén trà lần này, chợt trông thấy dung mạo Trần Tĩnh xuyên qua làn sương khói, thanh tao thuần khiết như hoa sen chớm nở.

Anh ta dừng lại một chút, bỗng dưng hỏi: "Thư ký Trần đã có bạn trai chưa?"

Động tác đang cầm ấm trà trên tay của Trần Tĩnh chợt dừng lại. Phó Lâm Viễn ngẩng đầu khỏi trang giấy, ngã người ra sau, hai chân bắt chéo, đôi mắt rơi vào trên khuôn mặt Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh nhìn Ngô tổng, mỉm cười định trả lời thì giọng trầm của người đàn ông bên kia truyền đến: "Có."

Tim Trần Tĩnh đập hẫng một nhịp, cô quay đầu lại nhìn anh. Phó Lâm Viễn rời mắt khỏi khuôn mặt cô, nhướng mắt nhìn về phía Ngô tổng. Ngô tổng giật mình, lập tức xin lỗi.

Rõ ràng là đến để giãy bày với Phó Lâm Viễn mà nhất thời lại bị sắc đẹp mê hoặc, anh ta nhìn đồng hồ rồi nói lãng sang chuyện khác: "Phó tổng, hay là chúng ta cùng đi ăn trưa nhé? Dạo gần đây dưới trướng công ty có mở một nhà hàng kiểu Trung, mùi vị khá ổn, hay là đi thử xem?"

Phó Lâm Viễn đặt tài liệu xuống bàn, chỉnh tay áo, nói: “Không rảnh, nếu Ngô tổng nói xong rồi thì cứ đi trước."

Ngô tổng biến sắc, xem ra còn phải đến thêm một vài chuyến nữa mới được.

Anh ta đứng dậy, nói: “Vậy Phó tổng, tôi đi trước, vài hôm nữa lại đến."

Dứt lời liền xoay người đi ra ngoài.

Trần Tĩnh nhìn theo bóng lưng Ngô tổng, cô buông dụng cụ kẹp trà, nhìn về người đàn ông bên cạnh. Phó Lâm Viễn cúi đầu chỉnh tay áo, sắc mặt cực lạnh lùng.

Thật ra cô có thể cảm giác được anh không quan tâm lắm câu xin lỗi của Ngô tổng, mà lời xin lỗi của Ngô tổng đã làm bại lộ tâm tư của anh ta, đây cũng là lý do vì sao Phó Lâm Viễn không đồng ý đi ăn với anh ta.

Trần Tĩnh quay đầu về, dọn rửa khay trà.

Phó Lâm Viễn ngước mắt nhìn góc nghiêng và dáng vẻ nghiêm túc của cô.

Hôm nay cô trang điểm nhẹ, đuôi mắt có kẻ một đường eyeliner mảnh, màu phấn mắt khá nhạt, nhưng da cô trắng nên mắt rất đẹp. Thảo nào ai ai trông thấy cô đều phải đứng hình, ngay cả khi đã nói xin lỗi cũng không thể bỏ qua sự xinh đẹp của cô.

Anh cài khuy tay áo, trầm giọng nói: "Buổi trưa ra ngoài ăn cơm."

Trần Tĩnh đã dọn xong nốt xong những món cuối cùng, cô đóng nắp, ngước nhìn lên và gật đầu: "Được."

Chiều này anh còn phải đến đại học Bắc Kinh.

Phó Lâm Viễn nhìn cô một cái, đứng dậy đi trở về bàn làm việc, Trần Tĩnh cất hộp trà vào ngăn kéo bên dưới.

Sau đó cô đứng dậy, đi ra khỏi phòng làm việc.

Cô trở về bàn làm việc của mình và thu dọn này nọ, ngay sau đó đã trông thấy Phó Lâm Viễn bước ra với áo khoác vắt trên tay, cổ áo anh hơi mở. Trần Tĩnh quải túi xách đuổi theo bước chân anh.

Vu Tòng đã chờ bọn họ bên dưới, Trần Tĩnh kéo cửa ngồi vào ghế lái phụ.

Vu Tòng nhìn cô một cái, Phó Lâm Viễn cũng nhìn người phụ nữ ngồi kia, anh chống cằm, lướt xem điện thoại trong tay.

Xe khởi động, lái đi về hướng khu trung tâm.

Trần Tĩnh mở máy tính bảng, sắp xếp lịch trình của Phó Lâm Viễn.

Phong cảnh lướt qua bên ngoài cửa kính, xẹt qua bên gò má cô. Xe con dừng lại dưới lầu một tòa nhà, Trần Tĩnh ngước mắt lên nhìn, nhận ra ở tầng trên là một nhà hàng đồ Tây mới khai trương.

Cái tên quá quen thuộc được Tưởng Hòa thường xuyên nhắc tới, quan trọng là nhà hàng chỉ nhận mười bàn mỗi ngày.

Vu Tòng cười nói: "Nhà hàng này hơi khó hẹn, tôi phải gọi mấy lần mới hẹn được."

Trần Tĩnh cất máy tính bảng, nhìn Vu Tòng: "Ba người chúng ta cùng ăn?"

Vu Tòng cười cười, không đáp.

Vu Tòng dừng xe, Trần Tĩnh xách cặp tài liệu và túi xách đi xuống xe. Phó Lâm Viễn cũng xuống xe, mặc áo khoác vào, cổ áo anh lỏng lẻo. Anh ôm eo cô, dắt cô bước vào tòa nhà, tiện thể cầm lấy chiếc cặp tài liệu trong tay cô.

Trần Tĩnh hơi khựng lại, sau khi nghe thấy tiếng xe lái đi thì mới biết rằng Vu Tòng sẽ không ăn cùng họ. Bữa cơm này chỉ có cô và Phó Lâm Viễn, hơn nữa còn trong một hoàn cảnh như thế này.

Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ vào thang máy.

Cửa thang máy khép lại, trong thang máy yên tĩnh.

Trần Tĩnh thở ra một hơi, cô ngước lên nhìn anh, Phó Lâm Viễn cũng hờ hững nhìn cô. Ánh mắt chạm nhau, eo cô càng bị anh ôm chặt.

Trần Tĩnh giơ tay chỉnh cổ áo cho anh.

Ánh mắt người đàn ông dán chặt vào cô, khuy cổ áo anh không cài nên Trần Tĩnh đã tỉ mỉ cài vào giúp anh, trước mặt cô là yết hầu và cằm anh.

Ngay lúc Trần Tĩnh sắp cài xong thì "ầm" một tiếng, thang máy bỗng dưng tối sầm.

Sau đó là tiếng rắc rắc, thang máy bị rơi xuống mấy mét liền.

Toàn bộ thang máy chìm trong bóng tối.

Hô hấp Trần Tĩnh trở nên gấp gáp, theo bản năng mà nắm chặt cổ áo Phó Lâm Viễn, bàn tay ôm eo cô càng ra sức siết chặt hơn.

Giọng anh vang lên phía trên đỉnh đầu cô: "Đừng hoảng hốt."

Nhưng thang máy lại tuột xuống thêm chút nữa.

Trần Tĩnh khẽ gọi: "Phó Lâm Viễn."

Người đàn ông ấn đầu cô trên bả vai mình, anh ôm cô dựa vào trên vách, giọng anh trầm ấm: "Lấy điện thoại nhắn tin cho Vu Tòng."

Giọng anh bình tĩnh khiến Trần Tĩnh cảm thấy yên tâm hơn, cô lập tức lấy điện thoại, mở khóa, trước tiên kiểm tra xem có tín hiệu hay không. Ngày nay tín hiệu đã được phủ sóng diện rộng, một tòa cao ốc như thế này càng không có khả năng mất sóng. Trần Tĩnh nhìn thấy có tín hiệu mà bình tĩnh lại đôi chút, cô gửi tin nhắn cho Vu Tòng. Phó Lâm Viễn mở đèn pin điện thoại chiếu vào phím bấm thang máy, gạt mở bộ phận gọi khẩn cấp, đèn lóe sáng, anh ấn vào nó.

Trần Tĩnh gửi tin nhắn xong mới hoàn hồn, cô đang nhoài người trong l*иg ngực anh, trong hơi thở có thoảng thoảng mùi thuốc lá từ trên người anh.

Ngón tay thon dài của Phó Lâm Viễn lướt trên màn hình điện thoại, liên lạc với vài người rồi mới giương mắt nhìn cô.

Trần Tĩnh đang ngửa đầu nhìn anh, dưới ánh sáng yếu ớt này, hai ánh mắt giao hòa nhau.

Lông mi Trần Tĩnh run rẩy.

Phó Lâm Viễn nhìn chằm chằm cô: "Có đói bụng không?"

Trần Tĩnh lắc đầu. Cô hỏi: "Còn anh?"

Cô chưa từng hỏi anh những vấn đề thế này, đây xem như là lần đầu tiên. Phó Lâm Viễn khẽ nhếch môi, yết hầu anh chuyển động, anh cúi xuống cho chóp mũi hai người chạm nhau.

"Có chút."

Tim Trần Tĩnh đập thình thịch.

Anh càng đến gần hơn và hôn lên bờ môi cô. Trần Tĩnh ngửa đầu, mở miệng để đầu lưỡi anh tiến vào.

Trong thang máy u tối và có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, nhưng tại đây, cô có cảm giác không gian thuộc về hai người bọn họ.

Cô kiễng chân, đáp lại nụ hôn của anh.

Phó Lâm Viễn siết chặt vòng eo cô, hôn càng sâu hơn.

Cô nhắm mắt, lông mi run rẩy. Phó Lâm Viễn nhích ra xa một chút, nghiêng đầu hôn cổ cô. Trần Tĩnh ôm cổ anh, ngửa cổ đón nhận.

Hôn nhau một lúc, anh mới rời khỏi. Trán chạm trán, anh nheo mắt nhìn xem biểu cảm của cô.

"Thả lỏng."

Trần Tĩnh ừ một tiếng, hai tay câu cổ anh, ngắm nhìn khuôn mặt anh.

Nơi này quá yên tĩnh.

Cô nhìn anh, bỗng dưng rất muốn hỏi một câu.

"Phó Lâm Viễn, năm nay anh bao nhiêu tuổi?"

Phó Lâm Viễn dùng lòng bàn tay ấn eo cô, ấn thật chặt. Anh nghe thế thì cụp mắt, hỏi ngược lại: "Cô cảm thấy tôi bao nhiêu tuổi?"

Giọng Trần Tĩnh dịu dàng như nước: "Cùng lắm lớn hơn tôi một tuổi."

Phó Lâm Viễn mặt không đổi sắc, trong mắt hiện lên ý cười.

"Và?"

Trần Tĩnh tiếp tục nói: "Nhưng anh tốt nghiệp sớm hơn tôi nhiều."

Nếu như xét theo lẽ thường, anh chỉ tốt nghiệp sớm hơn cô một năm, cũng không biết bây giờ đang phải chịu đấm ăn xôi ở công ty nào nữa. Phó Lâm Viễn chỉ nghe cô nói mà không có đáp, lòng bàn tay nóng bỏng của anh dán chặt vào eo cô. Cũng không chỉ mình cô cảm khái như thế, nhưng sự cảm khái của cô lại rất khác biệt.

Bỏ đi sự nghiêm túc của thư ký Trần, cô càng đáng yêu hơn.

Trần Tĩnh ngắm nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, dưới ánh sáng u ám, đường nét của anh như càng trở nên sâu sắc.

Cổ áo anh vẫn rộng mở, Trần Tĩnh nhón chân cắn vào yết hầu anh.

Đôi con ngươi Phó Lâm Viễn hóa sâu hút, anh giơ tay đè lại sau gáy cô, không cho cô rời đi. Trần Tĩnh dừng lại, răng cọ cọ phần yết hầu anh, yết hầu người đàn ông trượt lên xuống, giọng anh cực trầm.

"Trần Tĩnh."

"Chớ có chọc tôi."

Trần Tĩnh thầm nghĩ: Phó Lâm Viễn, tôi chọc đấy thì thế nào?